ZingTruyen.Info

Creepypasta Ocs Tha Hoa

 "Một ngày nọ, gã đã phải chạy trốn như một con chó không hơn không kém trước một con oắt vắt gỉ mũi chưa sạch. Hắn không thua. Hắn không bao giờ thua. Hắn vẫn còn sống nghĩa là hắn chưa thua. 

"Nhưng dẫu cho có ở lại mày cũng đâu thắng được...hehe"

 Ôi, nàng thỏ con nhỏ bé, sao nàng lại nói thế. Sao nàng lỡ buông lời tàn độc vậy cơ chứ. Dẫu gì, hắn cũng đã từ bỏ tư cách làm người để ở bên nàng cơ mà. Hắn chối bỏ gia đình, lấy tên như một con thỏ, đồ sát tất cả những kẻ dám cười chê hay tỏ vẻ thánh mẫu trước tình yêu của hắn dành cho nàng. Hắn đã làm đến vậy sao nàng lại nhạo báng hắn cơ chứ nàng Juliet nhỏ của hắn?"

 Có một tên điên sắp chết vì mất máu đang nằm trên đất mường tượng tới con thỏ nhỏ của hắn. Bỗng nhiên, những viên đạn đang ghim trong người gã bật ra ngoài, tức khắc những viết thương cũng lành lại. Hắn là đứa trẻ được Trời ban cho thứ sức mạnh chữa lành khủng khiếp... thật tiếc đầu óc lại có chút vấn đề nên không phân biệt được đâu là phải trái. Hắn chỉ tin vào điều hắn làm, bất chấp hậu quả để thực hiện. Hắn phá hủy mọi vật cản, mặc kệ những thương tật. 

"Suy cho cùng chỉ cần không đứt vẫn có thể lành"

Hắn tin vào điều đó, những vết sẹo đã dạy hắn điều đó.

 Hắn ngủ thiếp đi trên thảm cỏ rừng xanh chờ đợi những vết thương hồi phục. Nhưng hắn bàng hoàng khi tỉnh dậy - một mắt của hắn đã mù hẳn. Ai mà ngờ được một tên bất bại như hắn lại có điểm yếu. Hắn không tin được "gót chân achilles" lại chính là đôi mắt. Bấy giờ cuộn lên trong lòng hắn chỉ còn thù hận, tủi hổ, trống rỗng. Danh dự của hắn, sức mạnh của hắn tất cả như bị tước đi vậy. Hắn nhất định phải giết chết con điên đó bằng mọi giá. 

 Hắn xồng xộc lao về chỗ lửa trại tối qua, rống lên như con bò tót định đánh trận ra trò với oắt con đó. Bỗng đôi chân hắn khựng lại, cảnh sát đã đến sớm chỗ cắm trại. Dẫu cho mạnh mẽ, quyền năng đến mấy, đối với lũ chuột, cảnh sát vẫn luôn không thể bỡn cợt. Chỉ cần hễ rơi vào tay họ, đời này coi như đã tàn. Cuối cùng, gã đành rời đi.

 Bao mùa trăng qua đi nhưng nỗi nhục nhã hôm ấy vẫn đeo bám gã, ám lấy từng giấc ngủ, đẽo vào trong trái tim hắn một mối thù ngàn kiếp. Hắn thề với trời rằng hắn sẽ giết chết nó. Hắn xới tung cả cánh rừng, giết tất thảy những sinh vật trong tầm mắt. Nhưng hắn nào biết nó đã chẳng còn ở cánh rừng già. Những cố gắng của hắn vô vọng, chỉ như đứa trẻ tìm cách đập phá cho bỏ cơn tức vậy. Khi tên điên đang muốn từ bỏ, trở về bên nàng thỏ xinh của hắn mà sống như lúc trước: tự do, tự tại, không vướng bận tâm can, có kẻ đã lùa con ngựa háu chiến này đến chỗ nó.

"Này, có muốn tìm con oắt đó không? Tao biết nó ở đâu đấy.- Kẻ kì lạ ngồi vát vẻo trên một khúc gỗ lớn."

"HAhaha... Con điếm bố tìm thấy mày rồi. Hôm nay tao phải giết chết mày. - Hắn lao đến như con bò tót."

"Thằng chó điên nhìn cho kĩ vào! Tao không giống nó đâu. Tao dư sức bẻ cổ mày chỉ với một tay đấy. - Kẻ kia vừa túm lấy cổ áo bằng một tay, ngay lập tức đã vật gã ngã bổ nhào."

"Tóc mày... màu vàng? Mày không phải nó! Con điếm đấy nó ranh mãnh hơn nhiều.- Bị vật ngửa trên đất, hắn mới xanh mặt mà chịu nhìn lại. Dẫu có khả năng siêu phục hồi nhưng hắn vẫn có thể mất mạng nếu mất máu quá nhiều vượt ngoài tốc độ chữa trị của cơ thể."

"Tốt rồi, vậy mày muốn giết nó không?"

"Tất nhiên con điên ạ."

"Ăn nói cho cẩn thận vào không tao bẻ răng mày đấy! - Sara tức giận đe nẹt cái thái độ của hắn - Đến Tây Ohio, tìm gần nhà hàng Hope có một con bé ăn xin bị mù sau đó giết chết nó. Mày sẽ được gặp chị thôi."

"Ra là chị em của mày à? Mày ghét nó nhỉ? Nhưng sao tao phải tin mày? - Hắn nghi hoặc."

"Vì nó phải chết thì tao mới có thể sống. Được chưa thằng chó lắm lời?- Thuận tay nó nhổ luôn một cái răng của gã cho hả cơn giận."

"CON CHÓ... Mày...mày... - Dù tức điên hắn vẫn không dám phản kháng. Kẻ trước mặt hắn là gấu còn hắn chỉ là con chó nhỏ."

"Mày phải làm như tao nói. Còn không thì tao không chắc mày sống đến ngày mai đâu. - Giọng nói như muốn nuốt luôn kẻ trước mặt vậy. Ánh mắt sắc lẹm, đôi đồng tử hơi co lại. khuôn mặt hơi tiến lại phía gã. Vậy mà hắn ta sợ ra mặt.  - Nhưng yếu vậy thì mày chẳng làm được gì cả. Có khi chỉ ăn một viên đạn chị bắn bừa cũng chết. - Ngay lập tức nó đã quay ra chế diễu hắn - Này, mày muốn mạnh hơn không?"

"Muốn! - Gã khẳng định chắc nịch."

"Nhưng có một điều kiện nhỏ."

"Tao phải mạnh lên bằng mọi giá."

"Mày ghét chị đến vậy sao? - Sara nhoẻn miệng cười."

"TAO PHẢI GIẾT CHẾT CON MÈO HÈN ĐÓ. DANH DỰ CỦA TAO... ĐỨC TIN CỦA TAO... TAO PHẢI ĐÒI LẠI!"

"HAHAHA...Tốt. NHƯNG... cô ta không phải mèo đâu. LÀ HỔ ĐẤY!"

" ... - Hắn  tròn mắt kinh ngạc. Nhưng cảm giác mà hắn nhận được từ oắt con đó chỉ như một con mèo rừng ranh ma... thậm chí còn không bằng cả một con mèo nhà dữ."

"Đừng làm biểu cảm thế chứ. Hổ suy cho cùng cũng là con mèo lớn mà. Với kẻ yếu sẽ lao vào xé xác trong một nốt nhạc, kẻ mạnh thì cắn xé từng phần một cho đến lúc con mồi kiệt sức. Mày không thấy chị giống hổ cũng đúng thôi. Cô ta không khỏe và bền bỉ như hổ..."

"Vậy chỉ cần tao kéo dài trận chiến thì sẽ thắng?"

"Đừng cắt lời tao! Mày vẫn thua thôi. Mày sẽ chết trước khi kịp làm bất cứ điều gì."

"..."

"LÀ VÌ ... - Nó khẽ đưa tay chỉ vào mắt hắn"

"Sao mày biết mắt tao là điểm yếu? - Gã nghi hoặc."

"Không, thằng ngu. SÚNG. Chị ta sẽ bắn nát sọ mày trước khi vào trận đấy!"

"Vậy sao tao thắng được?"

"Đó là lí do tao sẽ giúp mày mạnh lên với điều kiện duy nhất: Bán linh hồn của mày cho tao. Tao sẽ biến da mày thành lớp chống đạn tuyệt đối. Tao sẽ cho mày sức mạnh phi thường. Tao sẽ giúp mày giết nó."

"Tao.. để tao nghĩ đã... - Nghe đến bán linh hồn, hắn có phần chùn bước. Nếu hắn làm vậy, khó mà lúc chết có thể yên nghỉ bên nàng thỏ con."

"Sao thể? Lẽ nào chàng hoàng tử lại nhát gan vậy à? Ôi nàng thỏ nhỏ bé, nàng đã yêu nhầm người rồi. - Sara lại gần con thỏ béo phía góc phòng, người hơi cúi xuống, Hai tay giấu phía sau người, tai kề sát con vật giả bộ như đang nghe rồi nói lớn giễu cợt. - Hả? Sao cơ? Nàng buồn ư? Đúng đó, gã đàn ông nàng yêu chỉ là một tên hèn. Hắn đâu muốn lấy lại danh dự cho nàng đâu. Nhìn xem, hắn đang để người đời diễu cợt nàng kìa. Rằng nàng có một tên chồng yếu đuối, vô dụng. Hắn không xứng với nàng đâu. Gì? Nàng muốn khóc á? Muốn chết á? Ôi thật tội nghiệp mà! Nàng đúng là đã lãng phí cả đời để yêu ..."

"DỪNG LẠI! CÔNG CHÚA... không bao giờ nói thế cả! - Gã tức điên."

"Ngươi chắc không? Chính nàng đã nói với ta vậy. Rằng người..."

"Không... không... ĐƯA TA SỨC MẠNH! Ta.. ta không thể làm nàng thất vọng như vậy. Bất cứ giá nào ta đều chấp nhận."

"Bất cứ giá nào?"

"Đúng thế!"

"Nhỏ máu ngươi lên tay ta, coi như giao kèo sẽ được kí kết."

"... - Gã lẳng lặng làm theo. Bây giờ, trên thế giới này, hắn chính là vô địch! Chỉ cần giết con oắt kia, nàng thỏ sẽ tự hào về hắn cho mà xem. VÀ XỬ NỐT CON ĐIÊN NÀY LÀ ĐƯỢC."

------------------

Ngày thứ hai sau đêm hắn bắt hụt con chủ nhà hàng, hắn đã quay lại một lần nữa dự là phải giết bằng được  bà già đó. Nhưng Quán đã vắng tanh từ lâu. Một chút hụt hẫng hơi gợn trong lòng gã nhưng ngay sau đó là niềm vui sướng ập đến. Hắn đã nhìn thấy dáng hình thân thuộc mà hằng đên hắn mơ về, thèm khát được uống máu rửa hận. Nó đang từ từ tiến đến, khẩu súng vẫn trên tay. Nhưng sau cùng, lại chỉ quăng cho hắn một câu.

- Đứng như hứa, tao sẽ tới rừng Dudleytown sau năm ngày nữa. Vẫn ở chỗ cũ, tao mong có thể gặp mày đúng hạn. 

- Vậy mày nghĩ tao sẽ cho mày sống tới lúc đấy à?

Gã gằng giọng chực lao vào giết chết nó.

- NÀY, TÊN KIA ĐỊNH LÀM GÌ VẬY. DỪNG LẠI NGAY... ĐỨNG YÊN LÀ GIƠ TAY LÊN TRƯỚC KHI CHÚNG TÔI BẮN.

Giọng của một sĩ quan cảnh sát trong đoàn vang lên từ phía xa. Thấy vậy, hắn liền bỏ chạy. Dẫu toàn năng thì cũng không đối đầu được với cánh sát một cách sòng phẳng. Có vài tên sát nhân cũng được ban ân phúc như hắn vì ảo tưởng cũng đã bị đám cảnh sát khống chế bắt giam đặc biệt. Tốt nhất hắn vẫn lên chạy thì hơn. 

Bỏ lại một lời cho bõ tức, hắn lại lẩn khuất vào màn đêm tưởng như vô tận.

- Con điếm nhớ đấy!

----

 ("Nó" biết... "gã thỏ" sẽ tới nhà hàng một lần nữa. Thật may, bác Jean và Jimmy đã rời đi ngay hôm sau. Giờ đây, chỉ còn mình "nó" cô quạnh buồn tủi. Nhưng nó không còn thời gian để khóc lóc... "Tương lai, bây giờ chưa đoán được... Sống hay chết cũng phải cứu hai người đó. Xin trời xanh, một lần nữa cho con chuộc tội.")

Cảnh sát đang ngày một gắt gao trong việc tuần tra và bảo vệ những con phố sau vụ tấn công kinh hoàng. Mấy tên nhà báo đông như kiến cỏ bủa vây lấy manh tin tức, cấu xé, mổ xẻ, vẽ voi vẽ vượn làm vụ việc ngày một rối ren. Bây giờ, chỉ sơ xuất chút thôi, những người liên quan trực tiếp đến vụ việc này cũng coi như xong đời.

Một băng đạn bảy viên, một khẩu súng ngắn, một con dao nhỏ, một thanh sắt cứng ngắn được mài nhọn đầu là những gì em có. Giờ em phải đối mặt với hắn như thế nào đây? Không một thông tin, không một chút hiểu biết về "gã thỏ". Nora chỉ từng đánh với tên đó một lần và chưa bao giờ gặp lại. Một con người có thể thay đổi như thế nào sau chừng ấy năm? "Hắn ta chắc chắn mạnh hơn... Chẳng có ích gì cả! Điều đó là tất nhiên. Quan trọng là thói quen đánh nhau của hắn kìa.". Yino không có thông tin nào đáng giá về tên đó cả. "Yếu điểm?" Hạ gục một kẻ khác bằng thứ sức mạnh tuyệt đối đến từ vũ khí thì có thể biết được thêm gì về đối phương?

"Tốt nhất là dứt điểm trong một băng đạn. Chỉ có thể kết thúc nhanh chóng bằng súng thôi..."

Lẳng lẽ, ánh trăng lại rót từng giọt sáng nặng trĩu gông đôi chân gầy của người thiếu nữ cô độc ...

---

Ba ngày trước "đêm trăng tròn"...

Người ta nhìn thấy một thiếu nữ trẻ tuổi bước vào rừng sâu và chưa bao giờ trở lại...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info