ZingTruyen.Com

( Creepypasta Ocs) THA HOÁ.

Chap 6: Bẫy và màn kịch đang biến thành sự thật

UynV808

Nó đờ đẫn nhìn trời đất.

- Trời tối rồi, về thôi cô bé của ta.

- Cha sẽ đánh con mất.

- Không đâu, ta sẽ nói tốt cho con.

- Vâng thưa sơ!

Nó lại phải trở về tu viện rồi. Nó không muốn, nó sợ lắm. Nó ghét cha sứ, ghét đòn roi của ông ta. Ông đánh nó mỗi khi người ông ta phảng phất mùi rượu dù nó ... không làm gì cả. Cả tu viện chỉ có mỗi sơ Aliba thương nó thôi. Nhưng lòng nó vẫn trống vắng một bóng hình ai đó. Không phải là bóng của "người ấy", là bóng hình của một người khác. Một con người mang nụ cười tươi như ánh mặt trời vào ban mai nhưng xen lẫn trong đó lại có chút buồn buồn của hoàng hôn rầu rĩ. Người ấy từng soi sáng cho nó, cho nó biết về tuổi thơ thật sự ngay cả trong tu viện này - nơi ngay cả chim cũng chẳng dám cất tiếng hót cao vút tự do. Nó buồn, tay nắm chặt váy sơ quay về ác mộng.

Sơ Ailiba thương Yino lắm. Bà đã chăm sóc nó từ khi nó tới đây. Bà cũng là vị sơ có tuổi nghiệp lớn nhất, nhân hậu nhất. Yino rất quý bà.

Mặc dù quá khứ của nó là điều cấm kị không được nói đến trong tu viện nhưng khi nó hỏi, sơ đôi lúc vẫn lén lút kể cho nó những gì bà biết. Bởi vì bà không muốn thấy nó như vậy nữa: đờ đẫn, vô hồn, sợ hãi. Bà nhớ rõ ngày đầu nó đến đây, một cô bé tuy có phần sợ sệt nhưng vẻ mặt lại toát lên sự thông minh và nhạy bén hơn người nhưng thời gian trong tu viện đã cướp đi vẻ đẹp đó, cướp đi nụ cười hồn nhiên của con bé. Cuộc sống nơi đây với cô oắt chỉ là một vòng lặp không hồi kết: uống thuốc - làm việc - ăn đòn - nghỉ ngơi - thức dậy- uống thuốc. Đôi lúc bà nghĩ vốn dĩ tu viện này chỉ là vỏ bọc cho cái lồng giam của cô bé.

Nói vậy cũng có lí. Tu viện thành lập không lâu thì Yino được chuyển tới. Nằm sâu trong khu rừng già vắng vẻ, một nơi chỉ có đến mà không có đi. Những đứa trẻ của bà không ai đến nhận nuôi nhưng... cứ dần dần biến mất không một vết tích. Bà có thể làm gì không? Bà không thể làm gì hơn ngoài việc lặng im nuốt nước mắt vào trong bởi ngay chính bà cũng là nạn nhân của nơi này. Bị bắt tới đây, bị hành hạ, những vết lằn dài trên nước da đen đặc trưng của người gốc Phi hiện rõ.

"Tu viện vốn là nơi thờ phụng chúa...

Nhưng ở đây, vị thần được thờ phụng chính là ...

Quỷ Satan..."

Chính bà ấy đã thốt lên như vậy. Một lần nữa bà ấy có làm được gì không? Không gì cả.

Tu viên ở sâu trong rừng, xung quanh là mê cung chết chóc. Là mê cung ắt sẽ có cách giải, nhưng kẻ nào có đủ thông minh để giải nó thì không ai biết. Tất cả các tu nữ và cô nhi đều không được bước ra khỏi cổng tu viện dù chỉ một lần. Vậy tức chưa từng có ai ở đây thực sự biết mê cung như thế nào. Họ không muốn chết nên họ sẽ không bước ra. Thà chết dí trong "tu viện" này còn tốt hơn việc bị sập bẫy trong mê cung hay bị "cha sứ" hành hạ tới chết.

Nhưng không phải chưa có ai từng đi qua mê cung. Kẻ đờ đẫn như cái xác vô hồn đã từng qua đó để đến đây. Nguyên ven đến từng sợi tóc. Nhưng bạn có thể nhận được câu trả lời gì từ kẻ điên.

Nghĩ tới đây, bà lại bắt đầu nhớ câu chuyên rợn người của mình lúc cô bé mới vào tu viên. Một đêm mất ngủ, bà bỗng gật mình nghe tiếng thét rợn người:

- KHÔNG NHỚ. KHÔNG BIẾT. CÚT ĐI, CÚI ĐI. Á... Á...Á...

Nhỏ hét ầm lên, xé tung chiếc gối cũ nát, vải rơi đầy nhà.

- Từ từ nào Danxenoro, việc gì mày phải hét ầm lên thế? Bọn tao chỉ muốn biết về mê cung thôi mà. Ở đây ai cũng muốn đi khỏi đây kể cả mày mà?

- CÚT ĐI!!!... Không muốn chết thì đừng hỏi về mê cung. Có biết thì cũng không thoát được đâu.

Nhỏ bỗng dịu giọng xuống, mắt hình viên đạn nhìn đứa lớn tuổi nhất. Giọng nói ấy cứ nhỏ dần, nhỏ dần.

- Tao đang bảo vệ bọn mày ấy...

- Hả? Mày nói gì cơ?

Hắn ghé tai sát mặt nhỏ. Quả thực giọng nói ấy rất rất nhỏ.

- CÚT RA! CÚT RA! Á...Á...Á...

- Con điên này!

- Whites, con định làm gì đấy?

- Cha sứ, con... con... xin lỗi!

- Tránh ra!

- Á...Á...Á...Á.....

- Con điên! Ngậm mồm vào!

- TRÁNH XA TÔI RA!

Hắn càng tiến gần, nhỏ hét càng to. Như một lẽ tất yếu, một cái bạt tai giáng trời lên khuôn mặt nó ngay lập tức.

- TAO NÓI NGẬM MỒM!

- Thôi cha sứ, để tôi dỗ dành con bé. Nó sẽ nín ngay thôi.

- Mười lăm phút. Không hơn không kém. Nếu không thì cái mạng bà chắc cũng không giữ nổi đâu.

- Vâng cha. Thôi mọi người tạm ra ngoài để tôi dỗ con bé. Ra... Ra đi nào...

Bà dồn mọi người ra ngoài, tạm đóng cửa phòng lại. Bên ngoài tạm lắng xuống, bà mới tiến lại gần Yino.

- Này, con không phải diễn nữa đâu. Ta biết con không thích bị hỏi vậy, đúng không?

- Cút ra, cút ra, cút ra,...

Con bé cứ vậy lẩm bẩm. Thấy có vẻ không ổn, bà vội dang tay ra ôm cô bé nhỏ vào lòng. Ngay lập tức, nó đẩy tay bà một cách mạnh bạo, hét ầm lên:

- TÔI NÓI CÚT!

- Sơ... Sơ xin lỗi. Đừng sợ, đừng sợ, lại đây sơ thương. Ngoan nào, ngoan nào,...

Dỗ dành nhỏ như một đứa trẻ, ấy vậy mà nó lại chịu ngoan ngoãn nằm trong lòng bà mà ngủ thiếp đi. Thật đáng yêu! Cứ như thiên thần thật sự.

- Này, xong chưa cho mọi người còn ngủ?

- Rồi thưa cha, những đứa trẻ đã có thể vào.

- Đi vào giường chúng mày đi. Phiền chết lên được.

Nhẹ nhàng đặt con bé xuống nằm ngay ngắn, ổn rồi, bà bắt đầu trở về giường của mình.

- Tạm biệt sơ. Chúc sơ ngủ ngon! Chúc cha ngủ ngon.

Cúi đầu tạm biệt cha, bà bỗng nhớ ra có một việc bà đã quên không làm vào lúc sáng.

-Chắc đành phải đi giờ vậy. - Bà lẩm bẩm.

- Sơ...

- Sao vậy con? Con đã tỉnh rồi à. - Bà quay lại. Thì ra là Yino.

- Sơ đừng ra ngoài.

- Vì sao vậy?

- ... - Con bé làm mặt dỗi hờn

- Ngoan nào. Giờ sơ phải đi một chút. Một chút thôi.

- Vậy sơ cầm lấy cái này. Đừng nói gì cả.

Nhỏ dúi và tay bà một mẩu giấy và ngay lập tức quay lại giường ngủ. Tuy lần đầu thấy nó vậy nhưng bà cũng chỉ đành gật đầu mỉm cười.

Bước từng bước trên hành lang dài tĩnh mịnh, màn đêm ngột ngạt cùng với sương muối buốt giá quả thực làm người ta có chút sợ hãi khi đang ở nơi tu viện này.

" Chắc hẳn nó phải được xây từ thế kỉ XV" - Aliba nghĩ.

Chuột bọ, rắn rết đủ cả. Trên từng bức tường gạch cũ, rêu phong bám đầy. Có đầy rẫy những căn phòng bí mật bị khoá chặt, đi qua cửa phòng còn ngửi thấy mùi hôi tanh như có xác chết bên trong. Y hệt một tu viện bước ra từ một cuốn tiểu thuyết kinh dị.

Bà sực nhớ ra mẩu giấy Yino đưa cho. Thôi thì đành xem thử nhỏ viết gì vậy. Với những đứa trẻ chắc chỉ là vài hình vẽ giống một tấm bùa hộ mệnh thôi nhưng bà thích chúng. Xem nào... Có vẻ giống như chữ viết. Bà đành đưa tờ giấy lại gần ngọn đèn để đọc cho rõ.

" Nếu nghe tiếng cách lập tức đi sang trái ba bước.

Nếu nghe thêm một tiếng nữa, lùi về sau một bước.

Nếu không nghe thấy thì có thể đi tiếp.

Nếu đúng như trong tờ giấy này lập tức quay về phòng.

Không tin coi chừng thiệt mạng."

Nhiu mày đầy khó hiểu, bà định bước tiếp thì ...

Cách...

Xem nào, ba bước... Cứ tin đi cũng chẳng mất gì.

Một cái rìu bỗng rơi xuống. Bà sợ xanh mặt. Không thể nào. Không thể nào như thế được. Nhưng không để bà suy nghĩ thêm thì...

Cách...

Ngay lập tức bà lùi một bước...

Rầm...

Chiếc đe rơi từ trên trần nhà xuống nằm vừa khít chạm vào đầu ngón chân. Phải quay về thôi. Tờ giấy nói như vậy . Bà ấy chưa muốn chết đâu.

Nhớ lại giờ thấy rợn người thật. Mãi một thời gian sau bà mới dám hỏi cô bé. Ấy vậy mà mặt nó lạnh tanh trả lời:

- Sơ là vật thử nghiệm để thử bẫy của cha. Nếu lúc ấy sơ chết, hôm sau sẽ là ngày giỗ của con.

- Sao con lại biết về cái bẫy?

- Kinh nghiệm thưa sơ.

- Kinh nghiêm?

- Từ lúc năm tuổi tới giờ, con chưa bao giờ được chơi đùa vui vẻ và vô tư như những đứa trẻ khác. Để sống và bảo vệ em gái, cha mẹ đã phải dạy con rất nhiều thứ về thế giới nham hiểm này.

- Vì sao lại là con?

- Vì... con là đứa thông minh nhất, đa nghi nhất và nhạy bén nhất.

- Nhưng bây giờ em con đâu?

- Bọn họ sẽ không giết nó đâu. Con sống càng lâu, nó càng được sống tốt. Con phải sống.- Nó cúi gằm mặt xuống, giọng trầm dần

-...

- Sơ à, sau này sẽ có những lúc con quên đi tất cả. Khi ấy nếu con có hỏi về quá khứ của mình xin sơ hãy nói cho con biết nhé.

- À... ừ...

- Xin sơ đấy.

Nhưng cũng từ ấy, những khi con bé không còn là cô bé ngày một nhiều và cho tới bây giờ nhỏ chẳng còn khi nào tỉnh táo. Giờ đây bé con chỉ còn là kẻ đờ đẫn, điên loạn.
_______

Chị tôi như một bà cụ non luôn nghi ngờ. Đôi lúc tuy có phần không thoải mái nhưng tôi biết chị luôn muốn bảo vệ tôi khỏi thế giới này. Chị luôn coi tôi như đứa ngốc chưa trưởng thành. Nhưng lồng kính chị ấy tạo ra biến chị thành người khác. Thứ tôi cần chỉ là nụ cười của chị thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com