ZingTruyen.Info

Creepypasta Ocs Tha Hoa

 Lạ nhỉ? Mấy bữa nay phố lại êm đềm. Không xác chết, chẳng tang tóc, yên bình đến rợn da gà. Trên đường, người ta bước chậm hơn trước, tiếng cười nói cũng loáng thoáng nghe ra. Phảng phất đâu đây mùi những bông hồng đang dần lại thắm. Thi thoảng rộn lên vài khúc chim ca. Phải chăng giông tố đã qua? Tên man rợ đã chết xó nào chẳng hay? Hẳn nhiều người sẽ mừng đây.

 Tiếc thật. Nó chưa chết... chỉ là hay chăng tìm được niềm vui mới. Ai biết trong đêm đông lạnh lẽo và tối tăm, con sói cô độc lại tìm được tri kỉ.

---

 Tuyết lại rơi khi Đông về phủ lên khắp nhân gian cái lạnh lẽo khó lòng nào mà ưa nổi. Có nhà đã là hạnh phúc bởi chi ít ai đó vẫn còn chỗ mà trở về, mà ẩn náu từng cơn gió bấc buốt thấu xương. Đêm buông màn giục dã những kẻ còn lang thang trên phố. Không quá chín giờ đường đã vắng tanh và những gì còn lại là ánh lò sưởi kẽ xuyên qua những khung cửa kính tuyết phủ đầy. 

- Này, cô bé. Có lẽ tối nay cháu nên ở đây. Ăn mặc mỏng manh thế dễ bị lạnh lắm. Đây là tiền công ngày hôm nay. Trong tủ vẫn còn bánh mì đấy cứ lấy mà ăn nhé không tính tiền đâu. Nếu cháu về thì nên cẩn thận, hôm qua mới có người bị giết chết đấy.

 Bỏ mặc lời cảnh báo của người phụ nữ, thiếu nữ chỉ xin thêm một ổ bánh mì mà rời đi trong im lặng.

- Đúng là một cô gái kì lạ mẹ nhỉ? - Cậu con trai kẽ thì thầm với mẹ. - Cô ấy có nhan sắc lại đa tài thế mà lại chọn công việc hầu bàn với tiền lương ít ỏi chỉ đủ sống qua ngày.

- Thôi con vào dọn nốt đi. Con bé là cứu cánh cho cái nhà hàng tồi tàn đã từng sắp phải đóng cửa này đấy.

- Mới vậy mà cũng đã ba năm rồi...

- Ba năm? Cũng nhanh thật đấy. Kể từ khi xuất hiên kẻ giết người náo loạn cái bang này, tiệm ăn nhỏ của chúng ta tưởng chừng như đã đóng cửa. Nhưng nhìn xem, nhờ có con bé mà giờ chúng ta đang có cả một cái nhà hàng. Đúng là phép màu.

 "Sao phải sợ tên sát nhân trong khi nó là kẻ giết người?" - Câu hỏi vẩn vơ trong đầu thiếu nữ nọ. Vừa đi vừa cắn chiếc bánh mì thừa, từng bước chân lún sâu trông tuyết, gió thổi mạnh "nàng" chẳng thể bước nhanh. Có lẽ "mục tiêu" tối nay nên trì hoãn lại, gây sự với cảnh sát thật chẳng thông minh chút nào. Nhưng mà giờ "nàng" sẽ về đâu? Dẫu cho có là kẻ điên thì cũng biết lạnh. Hay giờ quay lại nhà bà chủ nhỉ? Thật mất mặt. Thôi thì lấy mấy đồng bạc lẻ này thuê đại một căn phòng nhỏ ở qua đêm vậy. Quán trọ cách đây cũng chẳng xa. 

 Đi độ vài bước, đôi tay nàng kẽ nghe thấy tiếng run rẩy cầu xin phát ra từ góc phố bẩn thỉu.

- Xin...xin người rủ lòng thương ... cho kẻ mù loà này chút thức ăn ... Xin người...

"Nàng" trợn tròn mắt. Phố đã chẳng còn ai từ lâu. Tiếng gió đã phải át đi tiếng chân khẽ khàng. Vậy sao kẻ mù kia vẫn còn nghe được? Vô tình hay thực sự tai của hắn đã cảm nhận được? Diệt trừ hậu hoạ. Từ từ nó tiến đến góc phố nhỏ. Trên tay con dao đã lăm le trực chờ "uống" máu.

 Không gian như đóng băng: tuyết dừng rơi, từng cơn gió mạnh mau chóng thổi bay từng tảng mây dày, ánh trăng yếu ớt soi lên góc phố nhỏ bẩn thỉu. Nhưng chẳng có gã đàn ông nào cả, chỉ có một cô gái mù gầy gò, yếu ớt, thoi thóp giữa cái tiết khắc nhiệt của thiên nhiên. Giọng cô đã khàn đặc đi vì gió. Thân hình nhỏ bé cố nép dưới những lớp báo mỏng ai đã bỏ đi trong thùng rác.  Từ từ nó cất con dao đi. Đó là giới hạn mà nó tự đặt ra: không bao giờ được sát hại những kẻ đang ở tận cùng của trần gian.

- Thật đáng tiếc, bây giờ tôi chỉ còn một chút bánh mì thừa. Nếu cô không ngại...

- Đội ơn cô, đội ơn cô...

Thiếu nữ mù vội nhai ngấu nghiến chiếc bánh mì vừa được đưa cho. Đôi tay run bần bật tím lại vì lạnh giá. Đầu tóc bù xù, quần áo tả tơi.

- Tên cô là gì?

- Tôi không có tên. Không ai đặt tên cho tôi cả. Những người ăn xin khác nói đã tìm thấy tôi trong một bãi rác với đôi mắt bị nhiễm trùng đến chẳng thể cứu chữa.

Một khắc nó dừng lại, thanh âm nhuốm chút sầu man mác.

- Vậy à. Tôi cũng không có tên.

- Cô là nô lệ à? 

 Câu hỏi ấy kiến nó lúng túng.

- Không... Mà cũng không hẳn. Chỉ là... tôi quên mất tên mình thôi. Thi thoảng tôi lại vậy...

 Đây có lẽ là lời nói dối thiếu thuyết phục nhất nó từng nghĩ ra. Nhưng câu hỏi ấy đã toáng gợi lên trong nó một câu hỏi khác còn lớn hơn: "Liệu nó có thực sự hạnh phúc hay chỉ đơn giản là nô lệ cho dục vọng?". Đã lâu lắm rồi nó quên mất mình là ai. 

...

- Dạo này, cháu lấy nhiều bánh mì hơn trước thì phải? - Bác Rose - Chủ nhà hàng - vừa cười vừa nói câu chuyện phiếm.

- Cháu sẽ trả tiền. - Nó đáp lại, giọng bình thản.

 Người phụ nữ ngạc nhiên, trước nay con bé chưa bao giờ đáp lại bất cứ lời nào. Lúc nào nó cũng lặng lẽ, duy chỉ có lúc biểu diễn trong nhà hàng thì có ngân nga đôi chút lấy nhạc. 

- Cháu nói rồi kìa... Haha... Giọng cũng êm tai lắm chứ bộ!

- Vâng. Cảm ơn lời khen của bác. Về tiền bánh...

- Đừng khách sáo vậy! Chúng ta như người trong nhà vậy. Con gái tuổi mới lớn nên ăn nhiều chút.

 Cách ăn nói hào sảng này rất thân thuộc. Từng mảnh kí ức như được ghép lại. Giọt lệ khẽ rơi trên má em. "Ông ơi..."- tuổi thơ em ùa về trong tâm tưởng.

- Trời ạ, sao lại khóc rồi! Để bác lau nước mắt cho. 

- Cháu xin lỗi. Chỉ là cháu nhớ nhà thôi...

- Vậy à...

Giọng bà Rose trầm xuống như muốn cảm thông với nó:

- Hẳn là cháu yêu gia đình mình lắm.

Và nó gục vào lòng bà như cách em từng gục vào lòng mẹ. 

Một lúc sau, Rose cất tiếng hỏi đứa trẻ:

- Tên cháu là gì?

- Cháu chẳng còn nhớ nữa.

- Cháu bao nhiêu tuổi?

- Cháu đã chẳng để ý từ lâu...

- Trước lúc đến đây cháu có nhớ được mình mấy tuổi không?

- Hình như... là mười hai ạ.

- Vậy là giờ mười lăm rồi vừa bằng Jimmy nhà bác.

- Vâng.

- Cháu không nhớ tên mình à? Hay để tiện xưng hô bác gợi cháu là Nora nhé.

- Vâng.

Cứ vậy em gục trong lòng bà thật lâu mãi cho đến khi tiêng chuông nhà thờ vang lên.

...

- Cậu đến rồi à?

Thiếu nữ mù cất tiếng hỏi. Giọng háo hức mong chờ hơi ấm thân quen.

- Không phải, cô bé à.

Người đàn ông to xác trả lời. Cái giọng khàn khàn, trầm lạnh khiên người khác phải sợ hãi. Nhanh thôi, "nàng thiên sứ" nghèo khổ đã về bên Chúa trời bỏ lại kẻ tội đồ vừa hay chăng đã tìm được ánh sánh lại nhân gian.

 Khi em đến, những gì còn lại chỉ là tuyết và máu. Gã ác độc chặt "thiên sứ" thành nhiều phần mà xếp lại thành dòng chữ:

"Hẹn gặp lại tại Rừng Dudleytown khi ánh trăng chiếu thẳng lên xác những tên đồ tể.

- The Bunny-"

Em thét lên đầy đau đớn. Tiếng khóc bi ai trong đêm đông buốt lạnh. Tay cào tuyết thu lại từ mảnh xác lạnh lẽo bỏ vào manh áo mỏng. Và kể cả là những vùng đỏ thấm máu trên tuyết dày, em cũng thu về cho bằng hết. Hạnh phúc cũng chỉ mới đến đây thôi sao đã vội vàng đi như vậy. Lúc em tưởng như đã được làm con người mới, cuộc sống mới, không có máu và những cái chết, chẳng còn bên tai những tiếng rủa của hồn ma vất vưởng, thế gian này lại tặng em một cái tát đau điếng. Nó nói cuộc đời mày sẽ mãi chỉ có máu và nước mắt. Và giờ em phải làm gì? Chạy trốn? Tiếp tục sống dưới lớp mặt nạ hoàn hảo? Hay... Trả thù? Từ lúc quen "thiên sứ" em dần ghét máu và hận thù. Nhưng nhiêu đó là không đủ để chiến thắng dục vọng...


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info