ZingTruyen.Com

( Creepypasta Ocs) THA HOÁ.

Chap 12: Không an toàn

UynV808

 Mưa rơi tầm tã đã mấy hôm chưa ráo. Phố phủ sắc u sầu và không gian đặc quánh mùi tử khí. Tiếng Thánh ca vang vọng - một người nữa đã ra đi. Mười ba mạng sống đã mãi lìa xa cõi trần thế này chỉ trong một tuần ngắn ngủi. Thật đáng thương tâm.

 Giờ đây, trên những con đường, người ta bước những bước chân vội vã. Không ai muốn lọt vào mắt xanh của kẻ sát nhân. Nơi góc phố có một vũ công kì lạ nhảy múa trong cơm mưa dầm vũ khúc hồ thiên nga. Gương mặt thanh tú, động tác uyển chuyển toát lên khí chất ngời ngợi khiến nhiều lữ khách phải ngưng lại đôi chân nơi góc nhỏ tán dương. Một bộ trang phục không chuẩn quy cách, một đôi giày không sinh ra để nhảy múa nhưng ngần ấy không đủ để vũ công tài hoa hoàn thành trọn vẹn vở kịch không lời. Tiếng ngân nga trong trẻo thay cho tiếng nhạc du dương trong những thính phòng chật chột. Một điệu ba-lê hoàn mỹ.

- Thật tuyệt vời. Cô ấy còn làm tốt hơn cả những vũ công chuyên nghiệp.

 Một vị khách buông lời cảm thán, ai nấy xung quanh anh đều gật gù vỗ tay.

 Mưa đã tạm ngưng, vũ khúc hồ thiên nga xin tạm dừng tại đây. Nàng vũ công cúi chào những vị khách rồi rời đi chẳng mấy chốc đã hòa lẫn vào dòng người vội vã. Một lữ khách trong lòng vương đôi tiếc nuối gọi vọng theo bóng nữ: "Xin hãy cho tôi biết tên của quý cô." nhưng chẳng nhận được câu trả lời chỉ thấy nàng hơi ngoái lại nở một nụ cười thần bí, đôi môi đào hơi chút mấp máy thì thầm chỉ đủ mình nàng ta nghe thấy: "Ôi vị khách may mắn, tối nay, khi giấc mộng đẹp đang ủ ấp lấy anh, tôi sẽ tiễn anh về bên Chúa một cách ngọt ngào.". Từ ấy chẳng ai thấy nàng vũ công xinh đẹp. Một tuần sau người ta tìm thấy xác của vị lữ khách xấu số với vết cắt lớn ở cổ dưới một cống ngầm.

 Bấy giờ, khi người đời còn đang xôn xao về kẻ giết người táng tận lương tâm, nó đã ngồi vắt vẻo trên nóc một tòa nhà cao ngắm thành phố trong làn sương mù mỏng. Cảnh sát đã phong tỏa khu vực tìm thấy tử thi của vị khách vô danh hôm ấy. Họ chạy đôn chạy đáo điều tra xem nạn nhân từng gặp những ai, từng đi những đâu. Nhưng họ lại bỏ qua buổi diễn nơi góc phố nhỏ. Cảnh sát luôn chậm hơn nó rất nhiều. Khi họ bắt đầu điều tra một vụ án, nó đã giết được vài ba người. Nhưng không phải nó chưa từng suýt bị tóm.

 Một buổi chiều tà, mặt trời đã bắt đầu đi ngủ, nắng dần tắt, nó đứng trong một con hẻm nhỏ, đôi mắt ngờ nghệch nhìn bức tranh trên bờ tường. Một gia đình bốn người đang ôm ấp lấy nhau trong bức tranh nhỏ được vẽ cạnh một thùng rác gợi nó về một mảnh hồn xa xăm. Như thể nó đã từng có một gia đình như vậy, một hạnh phúc như vậy. Nhưng tất cả đã bị phá nát bởi bãi rác hôi thối. Bức tranh mê hoặc nó, lôi kéo nó bởi những tiếng cười quen thuộc đã lâu lắm nó không nghe, gợi lại trong nó một chút nhân tính của kẻ tỉnh táo. Bỗng nó nghe thấy bên tai mình những tiếng thét gào của những người nó đã giết chết, tiếng nguyền rủa từ linh hồn họ. Như những ảo giác nó thấy cha mẹ mình ánh mắt đượm buồn hướng nhìn về phía nó. Một chút hụt hẫng nó cảm thấy tội lỗi, thấy buồn. Khuôn mặt đứa em bé nhỏ hiện về trong tâm trí, nó đã biết tại sao nó thề sẽ bảo vệ em cả đời. Đơn giản bởi em là gia đình của nó. Nhưng thế giới ấy như sụp đổ vào đêm định mệnh khi em thốt ra lời cay độc. Em chưa từng như vậy trong những kí ức vụn vỡ. Đó chắc chắn không phải em. Những lời nguyền rủa từ những oán hồn bám lấy tâm trí, gào lên rằng: "Mày là đồ đáng chết!", "Mày phải chết để đền mạng cho tao!", "Nợ máu phải trả bằng máu, Chết đi!". Đôi đồng tử co lại, nó lấy tay bịt tai mình lại, nó dường như quên mất lí do nó giết người. Nó thấy hối hận. Nó đang làm cái quái gì vậy? Rốt cục em đang làm điều vô nghĩa gì? Vì sao em lại giết họ? Em... em không biết. Em đã giết họ lúc nào? Nước mắt em ứa ra. Từng giọt lăn dài trên má đào. Em chẳng còn nhận biết được sự thay đổi của không gian và thời gian.

- Con điếm này, tao làm gì mày mà mày đã khóc. Sao cứ đứng đực ra vậy? Sợ à. Sợ thì nói lấy sủa lấy một tiếng xin tha đi. - Nói rồi tên thanh niên tát một cú mạnh vào mặt nó. Cú tát mạnh lôi nó trở lại, dìm em xuống đáy vực sâu. 

 Hai tên côn đồ bên cạnh hắn đứng cười hả hê. Lần đầu chúng thấy con oắt này trong địa bàn của chúng nên cứ dạy nó bài học trước đã để sau này nó có ở đây lâu thì cũng phải phục tùng chúng. Nhưng đe một hồi con oắt cứ đứng đấy không nhúc nhích một lúc thì nhỏ khóc. Chúng tưởng nó sợ nên càng lấn tới. Sau cái tát, chó đầu đàn lại đá vào bụng nó khiến chân nó phải lùi vài bước. Nhưng nó vẫn không phản kháng. Hắn lại tát, hai tên đàn em xông vào đá. Nó vẫn im lìm. Chán nản, tên đầu đàn tiến lại gần lấy tay nâng cằm nó lên.

- Mặt mũi xinh đẹp vậy mà ngang bướng thế? Hay để tao dạy mày thế nào là người lớn nhé.

 Cái giọng đê tiện cất lên làm nó ghê tởm. Phải rồi, nó phải giết hết tất cả bọn ghê tởm này. Cả cái xã hội này đều ghê tởm như vậy mà. Nhanh như chớp, nó đã cắt đứt cổ thằng cầm đầu. Hai tên còn lại hoang mang tột độ. Chúng từng đánh người thừa sống thiếu chết nhưng chưa từng giết ai hay thấy ai bị giết. Lần này chúng chọc nhầm tổ kiến lửa rồi. Một tên trong số chúng sợ quá mà ngã nhào ra đất rất nhanh đã được nó đưa về bên Chúa, tên còn lại nhanh chân hơn đã  thoát khỏi con hẻm mà tháo chạy tới đồn cảnh sát.

 Những con đường như trở nên dài hơn, hắn chạy mãi chạy mãi mà cảm giác như đã lạc vào mê cung vô tận. Khi ánh nắng tắt hẳn chỉ còn lại màn đêm, hắn ta mới tới được đồn cảnh sát.

- Cứu... Cứu tôi với. Có... có kẻ muốn giết tôi.

 Giọng hắn run run đầy sợ hãi. Từng bó cơ trên khuôn mặt xếp lại một biểu cảm hãi hùng. Chân hắn không còn đứng vững, tay hắn bấu chặt lấy cánh cửa, tay còn lại đập liên hồi. 

"Làm ơn mở cửa ra đi! Hãy cứu tôi!"

 Hắn cảm thấy con oắt đó đã ở rất gần, rất gần rồi. Hắn sẽ chết ở đây ư? Không hắn chưa muốn chết, cảnh sát làm ơn hãy cứu hắn. Cánh cửa đồn cảnh sát mở ra, hắn cảm tưởng như mình đã được cứu sống. Hắn cũng không còn cảm nhận được nó nữa nhưng hắn vẫn thục mạng lao vào trong. 

 Trấn tĩnh hồi lâu, cảnh sát viên mới bắt đầu dò hỏi hắn về kẻ mà hắn nói.

- Anh có thể kể cho chúng tôi biết về kẻ đã giết hai người bạn của anh không?

 Nhớ lại giây phút kinh hoàng ấy, tâm trí hắn trở nên hoảng loạng. Hắn không chắc chắn nữa, hắn không biết cảnh sát có giúp gì được không.

- Nhỏ... một con oắt nhỏ bé. Tóc nó đen, mắt màu xanh to. Nhanh... nó rất nhanh.

- Ý anh là một cô bé? - Cảnh sát nghi hoặc.

- Lần đầu tôi thấy nó ở đây. Nó có lẽ là người mới đến phố này. 

- Gần đây có gia đình nào chuyển đến không? - Nữ cảnh sát quay lại hỏi đồng nghiệp.

- Không. - Vị nam cảnh sát trả lời dứt khoát.

- Thật kì lạ. - Nữ cảnh sát mặt đăm chiêu tỏ vẻ nghi ngờ lời nói của hắn.

- Làm ơn hãy tin tôi. Tôi thề với chúa rằng mình không nói dối. Ba chúng tôi thấy con bé đó xinh xắn lại có vẻ yếu ớt nên mới định bắt nạt. Nào ngờ... nào ngờ...

 Hắn lắp bắm. Từng tiếng phát ra đều chất chứa sợ hãi.

- Bình tĩnh, tôi tin anh. - Cô nói. - Cậu tạm ra ngoài đóng hết các cửa ngoại trừ cửa chính. Chúng ta cần bảo vệ anh ấy. Rất có thể kẻ anh ấy gặp là kẻ gây ra các vụ giết người hàng loạt gần đây. Cẩn thận đấy tại trong sở hiện giờ chỉ có tôi với cậu thôi. Hãy canh chừng bên ngoài.

 Nam cảnh sát bước nhanh chóng bước ra ngoài. Nữ cảnh sát nhanh chóng quay lại vị trí. Cô cười để làm giảm căng thẳng cho gã côn đồ.

- Liệu anh có thể tả lại chi tiết khuôn mặt của cô gái đó không?

- Liệu ở đây có an toàn không, thưa cô?

- Chắc chắn rồi. Dù gì đây cũng là sở cảnh sát. Không ai dám làm liều đâu.

Cô trấn tĩnh hắn. Nhưng khi câu nói vừa dứt, tiếng súng vang lên phía bên ngoài phòng. Như phản xạ tự nhiên, cô lao thẳng thẳng ra ngoài.

- Cậu có sao không? - Cô cố gào lên để hỏi đồng nghiệp.

"Đoàng" -  Một viên đạn găm vào giữa trán cô. Hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy là xác vị đồng nghiệp mắt mở trừng trừng.

 Rất nhanh sau khi tiếng súng vang lên, người người đã tụ tập xung quanh đồn cảnh sát. Nhưng thứ còn lại chỉ là ba cái xác vẫn còn ấm và một quả bom hẹn giờ.

3...

2...

1...

 Cả đồn cảnh sát nổ tung kéo theo nhiều hơn nữa những người chết. 


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com