ZingTruyen.Info

Creepypasta Ocs Tha Hoa

Tí tách... Tí tách... Từng giọt rơi đều...

Nệm ướt thật khó chịu phải không?

_____--------_____

Mặt trời chạy trốn mặt trăng, ánh sáng cũng đã thoi thóp trước màn đêm đang ngày càng mạnh mẽ. Nhưng còn bao lâu trước khi mặt trời vùng dậy đánh đuổi đêm tối, ánh sáng chiếu rọi làm mặt trăng sợ hãi. Cứ mãi vậy một vòng tuần hoàn ngày qua ngày, khi mặt trời mải hả hê với chiến thắng thì mặt trăng sẽ âm thầm nuốt trọn bầu trời và rồi trong lúc mặt trăng đang ngạo nghễ với chúng sinh về bản thân nhỏ bé của mình, mặt trời sẽ lại đứng dậy và giành lại nhân gian. Giống như con người khi sống quá lâu trong yên bình sẽ chẳng bao giờ đề phòng về những thứ mình tưởng chừng đã đánh bại, cứ mặc vậy để nó sống thoi thóp thì dần sẽ có ngày lại bị nó nuốt chửng.

Chúng đã sống quá thảnh thơi. Gây ra biết bao tội ác nhưng chúng vẫn sống dưới mặt nạ là những người hàng xóm thân thiện, một cặp phu thê hạnh phúc, những người chú thím luôn thương xót và bao bọc đứa cháu "chẳng may" mất đi cha mẹ. Đọc lướt qua tờ báo trên bàn, chúng vui sướng biết bao. "NÓ chết rồi, Yino chết rồi" - Những suy nghĩ nhảy múa trong tâm trí chúng. Cuối cùng, cái gai khó chịu bấy lâu nay cũng đã không còn và giờ đây bước cuối cùng để hợp thức hóa tài sản khổng lồ của David cũng có thể bắt đầu rồi. Một vở kịch hoàn mĩ: Chúng tới và xác minh danh tính của Yino, dụ Sara kí vào giấy nhượng lại tài sản. Thiên tài, quả là thiên tài, Chúa đang ở bên chúng, chúng đã lừa được Chúa. Nắm lấy tay nhau, chúng nhảy một điệu Tango cuồng loạn.

Sara ơi Sara à, mày đúng là một món hời mà thượng đế đã ban tặng mà. So với con chị quá đỗi tinh ranh thì mày thực sự là một đứa ngốc. Nhưng cũng vì vậy mà kế hoạch ấp ủ bấy lâu của bọn tao mới hoàn thành được. Nhưng giá trị của mày đâu chỉ có thế. Quả thực chữ kí của mày bây giờ rất quan trọng nhưng trên hết cơ thể mày giờ chính là kiệt tác, là kiệt tác có một không hai. Chính vì cơ thể ấy mà bọn tao đã phải hiến dâng cả linh hồn mình cho quỷ dữ. Con quái vật năm xưa nếu đem so sánh với cơ thể này thì cũng chỉ là cỏ rác. Nếu thành công đem con oắt Sara này ra hội đồng khoa học quốc tế chắc hẳn chúng ta sẽ được tôn vinh như những huyền thoại sống của nhân loại. Tiền sẽ lại đổ về tay, giàu sẽ lại càng thêm giàu. Ôi David và Judy, hai đứa con của anh chị đúng là núi vàng của chúng em mà. Nhanh lên phải nhanh lên thôi. Đồng tiên chỉ khi nhằm trong tay mới là đồng tiền chắc chắn.

- Ôi tình yêu của anh, em có nghĩ giống anh không?

- Nào đi thôi chú gấu bông ngọt ngào của em, em yêu anh!

Lại lăn, bánh xe lại lăn tròn trên những cung đường. Chiếc ô tô của những người đã chết vì tương lai tươi sáng hơn giờ đang chất chứa đám bẩn thỉu. Bang Nevada cách Rừng Dudleytown xa quá nhưng không sao. Đây là một chuyến đi đáng mong chờ hơn tất thảy. Tài sản, quyền lực, danh vọng - tất cả sẽ đến sau chuyến đi này.

Em đang nhảy múa trong cơn mưa buồn. Mưa phủ ướt lên mái tóc em xoăn vàng, hoà vào dòng lệ, nhưng em vẫn không muốn dừng lại. Chị em đã chết, đôi thiên nga giờ chỉ còn lại một bóng trắng lẻ loi đang quằn quại trong điệu ba lê đau đớn. Ánh mắt mãi mất đi hồn phách của người sống, đôi chân điên loạn nhảy những vũ khúc vô vị cho đến khi kiệt sức. Cổ họng đã khàn vì những tiếng thét vô thanh và nước mắt cũng đã khô cạn. Này cái thân xác ngu ngốc, tại sao không khóc thương cùng ta? Tại sao không nhảy múa cùng ta?

Con thiên nga chết, máu đào nhuộm cánh trắng

Một mai khô lại hắc hóa hồn thiên nga...

Si mê mùi máu kẻ điên không dừng lại

Mãi lún sâu trong dục vọng tầm thường...

Tiếng ai khóc thương cho cái chết đang dần cận kề của quái nhân độc ác

Ai đã đưa tay vớt lại cuộc đời của kẻ khùng điên...

Ôi những cái giá đầy chua chát

Chẳng bao giờ tới nhầm người... Có thật vậy không?

***

"TIN NÓNG: DANH TÍNH THẬT CỦA CỦA YINO DANXENORO.

Cuối cùng, sau bao nhiêu câu hỏi xoay quanh..."

"YINO DANXENORO LÀ AI?

Bạn còn nhớ vụ nổ ở..."

"CÔ BÉ ANH HÙNG VỚI SỐ PHẬN BẤT HẠNH

Chắc bạn vẫn nhớ Yino Danxenoro..."

...

Hàng loạt những đầu báo từ chính thống đến lá cải đều đang xoay vòng quanh trò lừa bịp thế kỉ. Tất cả đều như đàn bò bị dắt mũi. Chung quy lại những thứ ngu ngốc, xảo trá đều cần được thanh tẩy. Nhưng nước thánh chẳng đủ để rửa mùi hôi thối trên cơ thể "đám súc vật", mục sư chẳng bao giờ chịu lấm bẩn tay mình để thanh trừ cho thế giới. Vì sao? Vì họ sợ sự hôi thối ấy sẽ tha hoá họ, sẽ nuốt chửng họ. Vậy để nó làm thay cho.

Mọi thứ đều đã đạt được rồi bỗng nhiên lại có cảm giác nhàm chán. Tại sao nhỉ? Giờ đây chỉ còn chờ hội thảo khoa học để công bố cho thế giới biết về công trình tiến hoá con người của hắn và nàng nữa thôi. Phải rồi, phải rồi. Vì lí do gì hắn phải chia danh vọng và tiền bạc với con ả đó. Từ đầu đến cuối, hắn một tay hắn lên kế hoạch, một tay hắn nghiên cứu công trình này cơ mà. Chỉ có ả, ả suốt ngày lẽo đẽo theo lưng hắn. Lí do gì khiến đệ nhất hoa khôi của trường cưới hắn? Hắn không giống anh mình, hắn chẳng đẹp đẽ gì từ hình hài đến tích cách. Còn ả có mọi thứ hắn không có trừ tài năng. Phải, phải là tài năng. Ả muốn được chia hôi tiếng tăm từ tài năng của hắn. Ả tiếp cận hắn và biết về khối tài sản khổng lồ của gia đình này. Ban đầu hắn vốn không muốn để đấng sinh thành chết nhưng ả lại mê hoặc hắn khiến hắn phải nghe lời ả. Từ từ đã, phải chăng ả chẳng yêu hắn? Phải chăng ngay từ đầu thứ ả ngắm vào là tài sản mà hắn được hưởng? Vậy hắn phải giết chết ả thôi!

Ả yêu hắn bằng cả tấm lòng. Quả thực lúc đầu, ả chỉ ngắm vào gia tài nhưng sau cái đêm mặn nồng, ả lại yêu hắn. Nhưng nhìn xem hắn đã làm gì với ả? Hắn bắt ả phải hi sinh đứa con mà hắn chẳng coi trọng. Hắn bắt ả phải chờ đợi mòn mỏi cả thanh xuân để có được sự lạnh lẽo này ư? Ả vốn chẳng còn quan tâm đến tiền bạc từ lâu và chỉ làm mọi thứ vì hắn. Ả không giỏi giang như hắn nhưng ả vẫn luôn hi sinh hết mình vì hắn. Ả rất ghét hai đứa trẻ nhà anh rể vì ả cũng muốn được nhìn con mình như vậy. Ả đã đánh mất cơ hội làm mẹ cũng vì hắn. Ả tàn độc cũng vì hắn. Hắn còn muốn gì nữa? Có lẽ vì hắn còn chẳng yêu ả. Hắn chỉ muốn giam giữ ả như con súc vật trong lồng. Như lỗi là tại ả, tại ả từ đầu tự rơi vào tay hắn mà thôi.

Chỉ chờ cho xong hội thảo nữa thôi, hắn và ả, ả và hắn sẽ chia đôi.

Đêm cuối chúng còn là vợ chồng - lạnh lẽo và vô vọng. Danh vọng che mờ mắt hắn, lửa cũng đã tàn trong tim ả. Một giấc ngủ say. Giường ướt.

Lờ mờ ả tỉnh giấc. Chiếc giường ướt thật khó chịu.

- Này Robet, đừng nói đến tần tuổi này rồi anh còn... Sao anh giãy giụa kinh vậy?

Mở hẳn đôi mắt, Mary sững người. Tiếng hét thất thanh vang vọng khuấy động đêm đen đặc quánh. Nhưng ai nghe thấy? Ai nghe được tiếng thét đanh dần nhạt nhòa kia, tiếng thét đầy kinh hãi phát ra từ ngôi nhà gỗ nhỏ giữa cánh rừng. Robet đang giãy giụa giống như con gà bị cắt tiết. đôi mắt long lên sòng sọc, chân tay quơ loạn xạ. Cổ hắn - máu chảy ròng ròng, một vết cứa sâu. Tiếng cười hả hê phát ra từ góc tối của phòng. Ả lại càng hoảng loạn. Đôi môi run bần bật nói chẳng nên câu.

- Sa..ra...Sara...Sao mày lại làm thế?

- Sara? Sara!

Giọng nói ấy, nó rất rất giống Sara nhưng hình như đó lại chẳng phải con oắt. Đôi đồng tử đã co lại đến cực độ. Ai đó cuối cùng cuối cùng cũng đã bước ra rồi. Bóng đen nhỏ bé, gầy gò xơ xác như thây ma đội mồ sống lại.

- Nhớ cháu không?

- Á...

Nhanh như cắt, con dao sắt lẹm cứa một đường gọn gàng trên cổ ả. Máu tuôn ra như suối bắn đầy lên người nó. Nó đã trở lại...

Cánh cửa căn phòng dần mở ra.

Két...

Rợn người...

- Ôi, Sara. Chị về rồi đây!

Ngay lập tức cái rìu nhỏ bay về phía nó. Hú hồn thật nhưng ném chệch rồi. Lưỡi rìu ghim sâu vào tường gỗ ngay sau lưng nó.

- Con khốn! Sao mày lại giết họ?

Nó gào lên, lao thẳng về phía Yino. Rất nhanh Yino đã bị tóm gọn mà chẳng thể phản ứng. Nói đúng hơn là nó chấp nhận không phản ứng.

- Tại sao? - Nó kinh ngạc nhìn em mình.

- Đáng lẽ mày phải chết rồi. Mày phải chết. Nếu mày chết thì tao đã có thể sống hạnh phúc với họ. Tao sẽ chẳng phải làm cái bóng cả đời cho mày. - Từng câu từng chữ như kim đâm vào lòng Yino. Nó đã hết lòng vì em nó vậy tại sao, tại sao em lại muốn giết nó? Tức thật đấy. Ngay lập tức nó đá một cú mạnh vào bụng của Sara. Đau điếng, con oắt ôm bụng mà thả Yino ra.

- Này, mày sống được đến giờ là nhờ tao đấy. Sao tao không giết mày nhỉ? Tao chẳng rõ nữa. Sao tao lại phải bảo vệ mày? Tao luôn tự hỏi thế. Nhưng tao chẳng thể nhớ được. Mỗi lần như thế đầu tao đau lắm. Tao với mày có quan hệ quái gì cơ chứ?

- Chị không nên nói thế với em đâu. - Nó vùng dậy, tóm lấy cổ chân Yino mà quăng thẳng xuống đất. Một sức mạnh mà người thường không thể có được.

Đau điếng đứng dậy, nó có phần choáng váng. Nó sẽ chết á? Còn lâu. Sara được đà lao thẳng về phía Yino. Nhưng nó cứ đứng yên vậy cho đến khi mối nguy đã cận kề. Ngay lập tức nó nhảy lên lấy chân cặp lấy cổ Sara mà vật ngược con oắt về phía sau. Một cú va đầy choáng váng khiến oắt con chẳng thể tiếp tục đánh lại.

- Kết thúc bữa tiệc thôi.

Nó giơ cao con dao mà đâm thẳng xuống người Sara. Nhưng ngay khi mũi dao vừa chạm vào cơ thể Sara nó lại chẳng thể đâm xuống. Cứ vậy năm phút, mười phút,... lại trôi qua. Mồ hôi chảy từng dòng trên mặt nó. Đôi tay như phản chủ mà co cứng lại. Bất lực nó đứng dậy mà rời đi hướng thẳng tới thị trấn gần đó cho thoả cơn thèm mùi máu người.

- Tao sẽ giết mày. Tao sẽ giết mày... - Sara lẩm bẩm. Khi nó tỉnh dậy, căn nhà đã vắng từ lâu. Gỡ cái rìu khỏi bức tường gỗ, nó lang thang theo dấu chân người để lại.

______---------______

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info