ZingTruyen.Info

[Creepypasta OC] [FULL] Cuốn nhật kí lãng quên

Chapter 7

TNM_sss

     [ Sáng hôm đó, tôi đã dậy rất sớm. Vì không thích cái cảnh tượng nhốn nháo của mọi người khi ngồi vào bàn ăn nên tôi đã chuẩn bị cho mình 1 chiếc bánh mì kẹp bơ lạc, vừa đi dạo trong rừng vừa hoàn thành bữa sáng của mình. Không khí trong lành và cảnh quang thơ mộng nơi rừng Cấm vào đầu thu thực sự khiến tâm hồn tôi như được bay bổng. Rảo bước trên con đường mòn không có đích đến, đôi chân đạp phải những chiếc lá khô được rải khắp chung quanh khiến chúng vỡ vụn. Màu nâu vàng của mùa thu như những chiếc bánh quy nướng ngọt ngào bao chùm lấy khoảng trời xanh thẳm, cao kia. Cầm chiếc bánh kẹp trên tay, vừa ăn vừa thưởng thức khoảnh khắc hiếm có này của khu rừng là điều tôi hay làm để bắt đầu 1 ngày mới. Nhanh chóng hoàn thành bữa sáng, tôi đành phải tạm biệt những giây phút trẻ thơ, lưu luyến kia để tập trung vào nhiệm vụ. Dù cho hôm đó chỉ phải đi tuần tra thôi nhưng nếu gặp con mồi thì tôi sẽ phải dùng đến con dao này. Nên dù thế nào, tôi cũng phải giữ cho bản thân hết sức tỉnh táo.

     Chọn cho mình 1 vị trí thích hợp, đủ để bản thân quan sát được mọi thứ mà con mồi không thể thấy được mình. Nhưng do những lời đồn đại rùng rợn về nơi đây, cộng thêm nhiều vụ mất tích có liên quan đến rừng Cấm mà khu rừng hầu như không xuất hiện 1 bóng người nào. Ngay cả bên bìa rừng cũng chỉ có vài con thú chạy ngang qua, thấp thoáng vài bóng xe du lịch chạy đến rồi lại khuất hẳn sau những dãy nũi cao chọc trời. Tôi đang ở ranh giới giữa thiên nhiên hoang dại và 1 thế giới hiện đại phát triển hay có thể hiểu rằng tôi đang ở giữa quá khứ và tương lai. Đằng sau lưng là khu rừng thiên nhiên thơ mộng, 1 tấm thảm mùa thu ấm áp trải dài, phản chiếu 1 thứ cảm xúc thê lương buồn bã lên bầu trời cao rộng. Đó là quá khứ của con người khi họ vẫn còn sống chan hoà, yêu thương nhau, thứ xúc cảm mãnh liệt, phức tạp nhưng lại rất đỗi bình lặng, giản đơn mà họ dành cho nhau. Nhưng trước mặt tôi là 1 thế giới hiện đại tiên tiến, những người với trí óc thông minh đã giúp cho cuộc sống trở nên dễ dãi hơn, có thể nói loài người là loài thông minh nhất trên trong tất cả...nhưng đồng thời lại là ngu dốt nhất. Con người đã đi quá đà, họ khai thác cây rừng bừa bãi, săn bắn hay bắt giữ các loài động vật bằng những thiết bị hay vật dụng hiện đại để bây giờ, 1 số loài đã bị xoá sổ hoàn toàn khỏi Trái Đất. Và tương lai của con người...sẽ là tuyệt chủng. Thật nự cười làm sao! Khi cùng là 1 đời người, mà quá khứ lại khác xa tương lai đến như vậy. Nếu tương lai có xảy ra chuyện gì, thì tôi sẽ chọn sống trong quá khứ.

     Ngồi trên cành cây cổ thụ đã trơ trụi lá, ngắm nhìn cảnh vật đã ngả mình sang màu nâu vàng ấm áp, tâm trí tôi lại hiện lên hình ảnh người cha quá cố. Nhớ ngày xưa, 2 cha con tôi vẫn thường hay dồn hết đống lá vàng rụm dưới sân lại thành 1 bãi rồi tha hồ nhảy lên đó, "bơi" trong đó với 1 nụ cười luôn hiện hữu trên môi. À rồi còn ngôi nhà trên cây mà ba với tôi hay chơi đùa vào mỗi mùa thu mát dịu như thế này nữa. Ngôi nhà nhỏ xinh được ba tôi xây khá xập xệ trên 1 cành cây cao, rồi bắc thêm chiếc cầu thang nữa là đã thành 1 căn cứ quân sự của 2 cha con chúng tôi. Rồi những cốc nước chanh nhiều đá, chua chua ngọt ngọt mà mẹ hay pha cho tôi vào những buổi trưa nắng nóng...lúc đó thấy mình thật trẻ con là ngây thơ dại khờ. Tôi của "ngày hôm qua" thật đáng yêu và nhí nhảnh biết bao...cũng thật hạnh phúc biết bao.

     Mải nhớ nhung về những kỉ niệm ở quá khứ mà tôi đã không chú ý đến hiện tại. 1 bàn tay tanh mùi máu xộc lên bất chợt đặt lên bên vai tôi từ phía sau, sự hiện diện của người đó không hề gây ra tiếng động, nhẹ nhàng 1 cách đáng sợ. Giật mình quay lại, tay thủ sẵn con dao định cho người đó vài nhát thì cơ thể tôi đã khựng lại khi nhận ra 1 gương mặt quen thuộc. Bộ quần áo ấm cúng, bên hông là 2 cây rìu cán dài sáng loá, nổi bật trên mặt là miếng vải với nụ cười ranh ma và cặp kính to tròn màu cam. Thì ra là Toby, cậu ta nói mình đang đi tìm Jeff. Nhảy khỏi cành cây cao, tôi nhận lời đi cùng với cậu ta. Toby theo cảm nhận của tôi...dù là 1 proxy nhưng tính tình cậu ta lại rất trẻ con và đặc biệt là ngây thơ vô cùng. Gặp được 1 người bằng tuổi mình thực sự rất vui và cũng vì thế mà tôi phát hiện bản thân mình với Toby cũng có khá nhiều điểm chung. Cả 2 đều gặp vấn đề về việc bị ám ảnh bởi giết người và máu me, tâm lí không ổn định, cơ thể hay bị mất kiểm soát và đặc biệt cả 2 chúng tôi đều là tín đồ của waffle. Được chung đội với Toby thực sự khiến tôi rất vui, giống như tìm được 1 người bạn có thể thấu hiểu và chia sẻ vậy. Cùng nhau đi dưới cái nắng hiu hắt đầu thu, được nói những câu chuyện trên trời dưới đất với cậu bạn này thực sự khiến tôi cảm thấy bản thân nhẹ nhõm được phần nào về những căng thẳng khi phải làm 1 proxy. Ở bên cạnh Toby, tôi có thể làm chính mình, được cười nói vui vẻ, làm các hành động ngớ ngẩn vui nhộn mà không bị ai than phiền hay dòm ngó chỉ trách. Tôi không phải đeo chiếc mặt nạ giả tạo, vô cảm và nhàm chán chỉ vì bản thân là 1 proxy, tôi muốn được tự do thoải mái như Toby...nhưng bản thân lại quá nhút nhát để có thể gỡ bỏ chúng. Toby là người duy nhất biết được khuôn mặt thật sự của tôi đằng sau lớp mặt nạ đó, và tôi rất trân trọng điều này, trân trọng tình bạn giữa 2 chúng tôi.

     Cho đến khi Mặt Trời đã trên đỉnh đầu, Toby và tôi mới chịu về nhà để mong chờ 1 bữa trưa thịnh soạn. Lúc đầu mọi thứ đều diễn ra khá bình thường...nhưng càng về sau thì cơ thể tôi càng nóng lên. Nó không phải là cái nóng thông thường mà mọi người hay cảm nhận được khi bị bỏng hay do đi dưới nắng nhiều mà nóng đến toát mồ hôi. Bên trong cơ thể tôi nó nóng 1 cách khác thường, như bị lửa thiêu đốt đến tận xương cốt nhưng ở bên ngoài lại nổ hết da gà lên do lạnh...1 cái lạnh...khó diễn tả bằng lời. Lúc đầu tôi mặc kệ và nghĩ chắc bản thân chỉ bị cảm nhẹ nhưng càng về sau, tình trạng lại càng tệ hơn. Thị lực dần kém đi theo từng giây từng phút mà tôi bước đi. Tay chân và cơ bắp dần trở nên mềm nhũn như cọng bún. Mỗi bước chân tôi đều phải dựa vào việc tựa vào các thân cây cổ thụ bên cạnh để lết đi. Và tất nhiên Toby đã nhận ra điều này, cậu ta chạy lại chỗ tôi và rối rít lên hỏi han này nọ, nhưng từng câu chữ của Toby không hề lọt tai tôi. Thị lực cứ thế giảm sút cho đến khi những gì tôi thấy bằng con mắt hổ phách này chỉ là 1 màu đen kịt.

     Lúc đó tôi đã thấy 1 ảo ảnh...không, nó giống như 1 đoạn kí ức nhỏ được chiếu trong đầu tôi thì đúng hơn. Trong đó tôi thấy 1 đứa bé chỉ vừa mới lọt lòng nhưng làn da lại tím tái xanh xao, không đỏ hỏn như những đứa bé sơ sinh khác. Bên cạnh đứa trẻ là 1 cặp vợ chồng đang ôm nhau khóc lóc, đau khổ, có lẽ đó là con của họ nhưng thật đáng tiếc rằng thần chết đã đến và bắt đứa bé đi khỏi trần gian mất rồi. Tôi không nhìn rõ mặt của đôi vợ chồng nhưng có 1 điều gì đó ở họ khiến tôi có cảm giác thân thuộc vô cùng. Đoạn kí ức vẫn tiếp tục cho đến khi nó bị gián đoạn bởi...1 thứ gì đó không phải con người, có lẽ là 1 vong hồn chăng, hay là 1 con quỷ? Tôi cũng không rõ. Tuy nhiên, từ khi cái thứ đó xuất hiện thì đoạn kí ức bắt đầu mờ dần...và xuất hiện các vết nứt như 1 tấm kính đang dần bị vỡ vụn. Trước khi mọi thứ biến mất hoàn toàn, cái thứ đó đã nhìn chằm chằm vào tôi...1 nụ cười kéo dài đến mang tai dành trọn cho tôi khiến da mặt nó nhăn nhúm lại như 1 cụ già. Bóng tối đã nuốt trọn tôi sau đó.

     Không biết tôi đã ngủ trong bao lâu kể từ ngày hôm đó, nhưng thứ khiến tôi đáng quan tâm đó là mình đã thức dậy trong 1 phòng giam. Cơ thể bị trói lại bằng các sợi xích dày cộm, dích chặt vào tường. Lúc đầu tôi cứ nghĩ rằng mình đã bị kẻ địch bắt giam nhưng cho đến khi Jeff và Slenderman đi xuống thì tôi mới biết đây là nơi dùng để giam giữ con tin, nạn nhân hay thậm chí là các sát nhân nếu họ không nghe lời. Theo như những gì mà Jeff đã kể lại thì sáng hôm đó anh có rủ Toby ra ngoài đi săn nhưng được nửa đường thì chả hiểu sao lại lạc mất nhau. Jeff đã đi tìm Toby ở khắp nơi, cho đến giữa trưa thì cái bụng đói đã khiến anh bỏ cuộc mà đi về SM. Đó là lúc Jeff thấy tôi và Toby...đang chém giết lẫn nhau, nhưng có vẻ như tôi là người tấn công còn Toby chỉ lùi lại để phòng thủ. Jeff định lờ đi và coi đó là 1 cuộc đấu của các proxy nhằm mục đích luyện tập với nhau nhưng 1 thứ đã khiến anh phải gạt bỏ suy nghĩ đó và chạy lại can ngăn. Đó là khi 1 con dao đã ghim sâu vào ngực trái của Toby, cơ thể người con trai đã đổ gục...1 con quái vật đã giết cậu ấy. Jeff cũng nhấn mạng rằng Toby thừa sức đánh lại, thậm chí là giết tôi chỉ bằng 1 lần vung rìu nhưng cậu ta lại không làm thế. Có vẻ như Toby không muốn làm tổn thương tôi và hi vọng rằng lời nói có thể giúp tôi bình tĩnh lại nhưng tất để đều nằm ngoài dự đoán, tôi đã đi quá đà và kết cục là Toby phải chịu hậu quả. Tất nhiên Jeff không mềm lòng như Toby nên anh dễ dàng khống chế được tôi và nhanh chóng mang cả 2 về SM.

     Mọi người đều rất bất ngờ về sự việc vừa xảy ra, Smiley và Nurse Ann ngay sau đó đã được gọi xuống để đưa Toby lên phòng cấp cứu, còn Slenderman thì đã xích tôi lại dưới này để phòng trường hợp tôi lại nổi điên lên tiếp. Sau 3 ngày, thấy tôi đã ổn định trở lại thì Slenderman đã thả tôi ra kèm theo 1 lời cảnh cáo. Mọi người trong nhà không ai đổ lỗi cho tôi hết nhưng bản thân vẫn thấy mình thật có lỗi. Cùng là người nhà với nhau, cùng chung 1 đội phục vụ cho Slenderman...vậy mà tại sao...tôi lại làm như vậy. Đến bây giờ đã là hơn 1 tuần lễ rồi...nhưng Toby vẫn còn đang trong tình trạng hôn mê sâu. Tất cả là lỗi do tôi, là do bản thân mình quá vô dụng và kém cỏi nên đã không thể kiểm soát được con quái vật đang âm ỉ trong cơ thể.

     Tôi nên làm gì với tình trạng này đây??? Làm ơn, ai cũng được, xin hãy cho tôi biết câu trả lời! ]

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info