ZingTruyen.Info

[Creepypasta OC] [FULL] Cuốn nhật kí lãng quên

Chapter 14

TNM_sss

(TIẾP THEO)

     Bản thân bỗng rơi xuống 1 cái hố sâu sau khi thoát khỏi căn hầm "không hồi kết" đó. Quờ quạng xung quanh, tìm kiếm bất cứ thứ gì mà bản thân có thể bám vào, nhưng tất cả chỉ là khoảng không vô cực. Tôi không hề ngất đi vì bản thân vẫn còn cảm nhận được từng cơn nhức mỏi từ đôi chân tàn tạ phía dưới. Có lẽ tôi đã bị rơi xuống 1 không gian nào đó và được bao chùm bởi 1 màn đêm vĩnh hằng.

     Vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bóng tối đã hoàn toàn biến mất, như đổ 1 thùng sơn sặc sỡ lên bước tường và để mặc cho nó trôi xuống, khung cảnh trước mắt tôi đã bị biến đổi đến lạ kì. "Cái gì thế này???" - tôi hoang mang, vò mái tóc trắng dài có phần hơi rối của bản thân, khó hiểu mà chứng kiến mọi thứ đang diễn ra trước mặt mình.

     Trên đầu tôi không còn là 1 "bầu trời đêm" sâu lắng nữa mà thay vào đó, là 1 khoảng trời xanh bao la, cao rộng với những đám mây lười nhác trôi chầm chậm theo chiều gió, bồng bềnh tựa như những cục kẹo bông trắng xoá. 1 màu đen đến nhàn chán và lạnh lẽo, luôn bám dai dẳng theo con ngươi của tôi lại bị thay thế bằng con đường nhựa gồ ghề, những hàng cây đứng tuổi đã bị lột sạch "quần áo", chim chóc thì đang cố tìm cho mình 1 bóng mát để nghỉ chân - thứ hầu như khó có thể kiếm được, đặc biệt là vào những ngày đầu thu, nắng vẫn chiếu mà lá vẫn rụng rơi.

     "Sóng thần lá đến đây!!!" - thu hút sự chú ý của tôi khỏi khung cảnh bình lặng là 1 giọng nói mang phần nhí nhảnh và cao vót. Lần theo những tiếng tràng cười vui tươi sau đó, chúng dẫn tôi đến trước 1 ngôi nhà...cũng đơn sơ và bình dị như bao thẩy các căn nhà cao lùn khác thôi...nhưng lần này...nó tạo cho tôi 1 cảm giác bất an. Tiếp tục di chuyển sang khoảng sân nhỏ phía sau ngôi nhà...có vẻ như đang tồn tại 1 cuộc vui ngay tại đó.

     1 bé gái chỉ thấp đến đầu gối tôi, màu sắc của mái tóc và đôi mắt có lẽ là thứ khiến đứa trẻ đó nổi bật hơn so với bạn bè đồng trang lứa. Chiếc váy xanh như phản chiếu cả bầu trời thanh dịu, ôm sát vừa vặn với thân hình nhỏ nhắn đã bị vùi lấp trong đống lá cam đỏ cùng chủ nhân của nó. Giả vờ như bản thân đang "chết chìm" trong đó, cố gắng thu hút sự chú ý của người đàn ông cao mét chín, làm ông ta phải khổ sở chạy lại và bồng đứa trẻ đó lên cổ mình. Khuôn mặt hiền từ đó, chất giọng truyền cảm ấm áp đó, con mắt kiên cường bất khuất được di truyền cho đứa trẻ đang quậy phá trên cổ mình...và còn cả...vết sẹo đó nữa...làm sao tôi có thể quên được chứ!

     Nhìn 2 cha con "bọn họ" nô đùa với nhau, mặc cho những tia nắng gắt vẫn liên tục dội xuống, bao chùm lấy 1 thân hình săn chắc và 1 cơ thể non nớt...trong lòng tôi chợt nhói lên lòng đố kị đến nực cười. Và không biết từ khi nào, 2 gò má trở nên đỏ hơn bao giờ hết, cùng đôi mắt đã có phần cay cay. Tôi lấy tay che miệng mình lại, cố nuốt những giọt nước mắt vào sâu trong lòng...nhưng càng cố gắng bao nhiêu, thứ nước huyền diệu đó càng tuôn ra bấy nhiêu.

     "Yeahh!!! Đến rồi đến rồi!!!" - đứa bé đó nhảy phốc xuống khỏi cổ của người đàn ông, 2 đôi chân ngăn ngắn mang giày búp bê nhanh nhảu chạy về phía...tôi.

     Con bé đã thấy tôi sao? Làm gì bây giờ? Tôi nên nói gì đầu tiên? Liệu người đàn ông đó có nhận ra tôi...trong thân xác của 1 thiếu nữ 17 tuổi? Tôi có nên bỏ chạy không?

     Hàng loạt các câu hỏi hiện ra trong đầu 1 cách dồn dập khiến tôi phải khựu gối, ôm lấy mái tóc rối trắng lắc lia lịa mà không biết rằng đứa trẻ đó đang ngày 1 đến gần hơn về phía mình. Theo phản xạ tôi nhắm chặt mí mắt lại, chờ đợi cho con bé chạm vào hay nói chuyện với mình...nhưng không...tôi không hề cảm nhận được bất kì hồi âm nào từ đối phương. Như 1 hồn ma, con bé dễ dàng đi xuyên qua cơ thể cao mét bảy của tôi, hướng thẳng đến người phụ nữ trung niên mang mái tóc trắng tựa tuyết, miệng nở nụ cười dịu dàng mà đưa cho đứa trẻ đó 1 li nước chanh mát lạnh. Ngươi đàn ông cũng hưởng ứng theo, chạy lại bên người vợ yêu dấu của mình, bất ngờ bế cô lên như công chúa và rồi đặt 1 nụ hôn ôn nhu lên đôi môi phiến hồng đó, mặc cho đứa con của họ đang phải che mặt vì xấu hổ. Như 1 thói quen ở quá khứ, tôi cũng vội vàng lấy tay che mặt mình đi để không phải thấy cảnh tượng xấu hổ thời đó.

     Khi chắc chắn rằng 2 người bọn họ đã rời môi, tôi mới ló con mắt tò mò của mình ra khỏi bàn tay vấy máu...nhưng trước mặt tôi không còn là cảnh âu yếm thắm thiết của đôi vợ chồng đó nữa, mà thay vào đó là 1 không khí lạnh cắt da cắt thịt khiến tôi bất giác mà ôm lấy cơ thể mình, run lên từng tiếng cầm cập. Chưa kịp định hình được chuyện gì đang xảy xa với bản thân thì ai đó đã cất lên giọng nói nghiêm nghị của mình khiến tôi phải giật mình thon thót.

     "Chưa được chưa được, con còn quá nhân từ với đối phương!!!", tiếp thêm cho câu nói này là tiếng thở dốc cực nhọc của 1 ai đó, luôn miệng than phiền với người đàn ông đang đứng khoanh tay và lắc đầu thất vọng.

     Cô bé chỉ cao đến vai tôi, chiếc áo cộc tay và cái quần đùi mỏng tang không đủ để sưởi ấm cho cơ thể chắp vá các vết bầm tím và trầy xước của cô. Những bà hàng xóm nhiều chuyện hay bất thể ai nhìn vào cũng thấy thương xót cho cô bé tội nghiệp, và bắt đầu trách cứ người cha vô tâm. Nhưng bản thân tôi và cô bé đó điều biết rất rõ, rằng ông ta, người cha đã từng chiều chuộng và nô đùa cùng đứa con gái cưng của mình, bây giờ lại bắt nó trải qua các khoá huấn luyện cùng cực và thậm chí là bắt nó làm những công việc nặng nhọc vốn chỉ dành cho phái nam...lại càng thể hiện tình yêu mãnh liệt mà ông dành cho đứa con gái nhỏ của mình.

     Đứa trẻ hay quậy phá, nhìn thế giới bằng con mắt hổ phách ngây thơ của mình, bây giờ đã thực sự lột xác thành 1 thiếu niên 13 tuổi, có phần chững chạc và tự lập hơn.

     Nhờ có ông, đứa bé đó mới trưởng thành được như ngày hôm nay.

     Nhờ có ông, đứa bé đó đã được cứu vớt không biết bao nhiêu lần.

     Nhờ có ông, cùng đứa trẻ đó tạo nên những kỉ niệm đơn sơ, mộc mạc, giản dị đến lạ thường...nhưng đó lại là những kỉ niệm in sâu vào tâm trí của nó nhất.

     Nhờ có ông, đứa bé đó đã cảm nhận được tình thương và sự ấm áp.

     Nhưng cũng nhờ có ông...đứa bé đó mới biết thế nào là đau khổ và mất mát.

     Như 1 cuộn phim, khung cảnh trước mặt tôi luân chuyển liên tiếp, đưa bản thân từ năm này sang năm khác, từ mùa này sang mùa khác, và từ kí ức này đến kí ức khác...cho đến khi thực hiện được mục đích thì nó mới dừng lại.

     Đó là 1 ngày âm u buồn bã. Mặc dù lúc đó đang là buổi sáng, nhưng có vẻ nỗi đau thương của ai đó đã khiến bầu trời đa sầu theo, thậm chí còn chẳng thèm hắt tia nắng nào xuống, cho dù là yếu ớt nhất. Những đám mây xám xịt, sẵn sàng trút mưa bất cứ lúc nào, nhưng cuối cùng cũng chỉ lặng lẽ trôi qua như trêu ngươi cho thứ cảm xúc dâng trào của thiếu nữ 15. Vẫn là ngôi nhà đó, đã từng chứa chan bao tiếng cười và niềm vui...nhưng hiện giờ nó chỉ chất chứa những giọt nước mắt và nỗi bất hạnh.

     Vòng hoa trắng được đan lại 1 cách tỉ mỉ, trịnh trọng đặt lên cỗ quan tài bằng gỗ. Dòng người kéo dài, trên tay mỗi người là 1 nhánh hoa trắng, tượng trưng cho sự tinh khiết và những nỗi niềm mà họ muốn gửi gắm cho con người xấu số đang yên nghỉ trong chiếc hộp gỗ. Đồng nghiệp, hàng xóm, hay bất cứ ai quen biết con người đã chìm vào giấc ngủ ngàn thu đều có mặt để dự tang lễ, động viên cho người phụ nữ đang ôm mặt khóc, đau khổ trước sự ra đi đột ngột của chồng mình.

     Nhưng khoan, còn đứa con gái mà ông luôn yêu thương thì sao? Nó không xuống dự tang lễ, không lẽ nó bận?

     Tất nhiên là không rồi. Người mà con bé yêu thương nhất, tin tưởng nhất, gắn bó như keo sơn nhất chính là cha nó. Nhưng...đứa con đó lại không hề xuống mà nhìn mặt cha mình lần cuối trước khi ông bị đem đi hoả thiêu, tại sao vậy?

"Nghe nói ông ta có đứa con gái mà đúng không, nó đâu rồi?"
"Nó không buồn khi cha nó mất sao?"
"Đứa con bất hiếu"
"Hay là nó bị tâm thần, không biết bộc lộ cảm xúc?"
"Ờ đúng rồi đó, chắc nó bị tự kỉ rồi, thương hại quá!"
"Ông ấy cũng thật là xui xẻo khi có đứa con gái như vậy, thật là đáng xấu hổ!"
"Loại người vô ơn như nó, chết quách đi là vừa"
"Nó đã làm ô uế thanh danh của gia đình này...đứa con gái đó không nên tồn tại"
"Đứa con bị nguyền rủa"

     Những lời động viên giả tạo đã dần chuyển sang những lời bàn tán, truyền tai nhau về cô gái tội nghiệp đó. Bọn họ đã 1 mực phán xét, trách mắng hay thậm chí là chửi rủa chỉ vì cô không có mặt trong tang lễ của cha mình. Nhưng hiểu rõ hơn ai hết, tôi biết rằng cô gái đó không chỉ đơn thuần như những lời buột miệng vô căn cứ của xã hội ngoài kia. Tất cả cũng chỉ vì...nó không muốn mọi người nhìn thấy khuôn mặt lúc đau khổ nhất của nó.

     "Không được khóc, không bao giờ được bộc lộ sự yếu đuối của bản thân cho đối phương biết, điều đó chỉ khiến con trở nên vô dụng trong mắt người khác"

     Ngồi bó gối trong 1 góc phòng, cố lau khô đi những giọt nước mắt chua chát, đến nỗi mí mắt đã có vài vết xước do bị móng tay cứa phải. Tất cả những gì mà con bé đó cố gắng thực hiện, chỉ đơn giản là luôn luôn tuân theo lời dặn của ông...đó là...giết chết cảm xúc...nén nó trong lòng và không được để bất cứ ai thấy được sự yếu đuối của mình. Con bé đã thành công...tuy nhiên lại phải trả 1 cái giá quá đắt. Việc giết chết cảm xúc của bản thân khiến nó bị kì thị, bị bắt nạt, bạn bè xa lánh phản bội, ai ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt ghẻ lạnh và kinh tởm. Kéo theo sau đó...là thêm 1 thảm kịch nữa bất ngờ ập đến mà đứa con gái không hề lường trước được.

     2 năm trôi qua, đối với con bé thì nó dài như hàng trăm năm, nhưng đối với tôi, thì nó cũng chỉ bằng 1 lần nháy mắt. Đứa trẻ bị chỉ trích, xa lánh ngày nào, giờ đã trở thành 1 thiếu nữ 17 tuổi, xinh đẹp và chững chạc hơn, nhưng có vẻ nó không quan tâm là bao. Những năm tháng tồn tại trên cái thế giới này mà không có hình bóng của người cha quá cố đó thì cũng chẳng khác nào sống trong địa ngục.

     Con bé chỉ sống về thể xác nhưng đã chết về tâm hồn.

     Tưởng chừng như mọi thứ không thể nào tồi tệ hơn thì cô lại nghe tin mẹ mình tái hôn, và khi người cha dượng đó bước vào cuộc đời của 2 mẹ con họ, đó cũng chính là lúc, đứa trẻ này lại tiếp tục nhận thêm 1 nhát đâm sâu trong tim.

     Tôi đứng đó, chứng kiến cảnh cô con gái đang ôm chặt lấy tấm thân gầy guộc, chằng chịt các vết thương như đã bị tra tấn của người mẹ...tôi đã lường trước được điều này, nhưng bản năng của 1 người con lại khiến cơ thể tôi tự chuyển động mà cũng lao đến "ôm" lấy người phụ nữ dại khờ kia.

     Tôi hận bà, khi đã đưa con quỷ đội lốt người kia bước vào căn nhà vốn dĩ không thuộc về ông ta.

     Tôi hận bà, khi đã trao cho người con gái vô ơn này tình thương và sự chở che, đến cuối cùng thì lại bỏ rơi nó như người cha quá cố đã làm.

     Tôi hận bà lắm, "bông tuyết" của cuộc đời tôi.

     "HÃY TIẾP TỤC DÕI THEO CON, MẸ NHÉ!!!" - tôi và cô gái bên cạnh đều đồng thanh khi lao vào người cha dượng "thân yêu". Tuy nhiên, được chứng kiến cảnh người phụ nữ kia trút hơi thở cuối cùng 1 lần nữa khiến tôi mất kiểm soát. Từ khi nào mà trên tay tôi đã cố định 1 con dao sắc bén, tuân theo thứ cảm xúc đang hỗn loạn mà đâm thẳng vào bên ngực trái của ông ta. Tường chừng như mọi chuyện sẽ lại diễn ra giống với quá khứ đau thương đó...nhưng tôi đã lầm...vì tôi không phải là chủ nhân của không gian huyền ảo này.

     Như 1 đoạn phim được chiếu đi chiếu lại, khi đã đến hồi kết, nó sẽ tự động chơi lại cho ta xem.

     Vẫn là cái hố đen đó.

     Vẫn là điệu cười đó.

     Vẫn là nụ hôn nhẹ đó.

     Vẫn là lời mắng yêu đó.

     Vẫn là những lời bàn tán xôn xao đó.

     Vẫn là những giọt nước mắt đắng cay đó.

     Vẫn là sự thống khổ cùng cực đó.

     Tôi biết, rằng phải giết chết cảm xúc của chính bản thân thì mới có cơ may thoát khỏi vòng xoáy này. Nhưng sao tôi có thể làm được cơ chứ??! Chứng kiến người đã nuôi nấng và chăm sóc mình trong những năm tháng thiếu vắng hơi ấm của cha chết trước mắt, thử hỏi xem có đứa con nào chịu đựng nổi không???

     Cảm xúc của tôi liên tục chuyển giao từ hạnh phúc, tự ti cho đến đau khổ mỗi khi đoạn phim được chiếu lại. Lần nào cũng được nhìn thấy nụ cười trẻ thơ đồng hành cùng con tim rạn nứt của cùng 1 người, xem đi xem lại đến chán ngắt. Nhưng cho đến cuối cùng, con dao vẫn yên vị trên lồng ngực của người cha dượng, và tất nhiên, mỗi khi như vậy thì bản thân phải tiếp tục quay trở lại cái ngày định mệnh đó, trải nghiệm nỗi đau ở cả thể xác lẫn tinh thần nhiều lần.

     Cho đến khi cơ thể này đã vượt quá sức chịu đựng của nó, đôi chân chỉ muốn yên nghỉ trên nền nhà lạnh lẽo, ngay cạnh thân hình mảnh mai xanh xao của người phụ nữa trung niên. Đôi mắt vô cảm ngước nhìn lại khuôn mặt phúc hậu đó lần cuối, trước khi gặp lại bóng tối - người bạn của tôi.

     "Chị Serena"

     ...Ai gọi mình vậy?

     "Play with me"

     Giọng nói này...

     "Cùng em dự tiệc trà nhé!"

     Sally?

     "Chị đã hứa với em rồi mà, sẽ luôn chơi với em dù có bận đến cỡ nào. Ai thất hứa sẽ phải nuốt 1000 cây kim đó nhé"

     Khi bản thân bị chìm đắm trong sự tĩnh mịch mà bóng tối mang lại, tôi đã nghe được giọng nói em ấy...đúng hơn là 1 phần kí ức...về lời hứa trẻ con khi đó. Nhưng ai ngờ, chính nó lại tiếp thêm cho tôi nhiều động lực đến như vậy.

     Cánh cửa ánh sáng mở ra trước mắt, không chần chừ mà chạy thẳng đến đó, thoát khỏi màn đêm vô cực.

     Lại là cảnh vật bi thương đó.

     Máu...đổ ra từ thân hình đang lặng lẽ trên sàn.

     Nước mắt...liên tục tuôn rơi của đứa con gái.

     Lòng căm thù...đang hàng hạ thân xác bé nhỏ đó.

     "Bóng ma" này...nó vẫn đứng đó, phó mặc cho số phận. Khuôn mặt nó đã chết, cùng con tim rạn nứt và 1 thân xác vô hồn.

     Tất cả chỉ vì lời hứa khi ấy...với đứa em gái mà nó coi như cả thế giới.

     "Chị hứa, sẽ luôn ngồi chơi với em dù là sáng sớm tinh mơ hay khi màn đêm đã nuốt trọn ánh mặt trời. Chị hứa, sẽ luôn bên cạnh để bù đắp sự thiếu thốn tình cảm trong em. Vì vậy em cũng phải hứa, rằng sẽ sống sót để cùng chị thoát khỏi nơi âm dương này"

************************************

     Thực sự mà nói, cảm thấy tay nghề của bản thân ngày càng đi xuống...1 cách trầm trọng T^T)

     Dù sao thì chap này dài hơn 3000 từ, mong sẽ bù đắp được khi chap trước ngắn cụt lủn ^^"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info