ZingTruyen.Asia

[Creepypasta OC] [FULL] Cuốn nhật kí lãng quên

Chapter 1

TNM_sss

     [ Chúng tôi là 1 gia đình hạnh phúc, toàn vẹn khiến mọi người phải ghen tị. Ba tôi là 1 người lính đã và đang phục vụ cho đất nước. Mẹ tôi là giáo viên dạy ở 1 trường tiểu học, cũng bình dân thôi. Ba và mẹ tôi đã đến với nhau trong 1 lần quê nhà tôi xảy ra chiến tranh, họ đã quen biết nhau từ đó. Cuối cùng, ba đã cầu hôn mẹ tôi và sinh ra 1 đứa bé, đúng, đó là tôi. Serena Pawman là cái tên mà bọn họ tâm đắc nhất và đã đặt nó cho tôi, cái tên thật đẹp nhỉ. Con bé sở hữu mái tóc bạch kim trắng và dung mạo của mẹ, đôi mắt màu hổ phách và tính cách ngậy phá của người cha. Ngày qua ngày, đứa trẻ đó lớn dần lên. Thời gian trôi qua, đứa trẻ này đã trở thành 1 thiếu nữ 17 tuổi rồi, nhanh quá nhỉ...vậy mà nó vẫn còn ngồi đây để viết nhật kí - 1 thói quen mà mẹ tôi - Kenlayna Manjuare Pawman đã tập cho tôi từ khi còn nhỏ, bây giờ thì nó đã thành thói quen mất rồi. Khó có thể bỏ được. Còn ba thì luôn dạy võ cho tôi mỗi lúc rảnh rỗi. Ông ấy nói là con gái phải biết tự bảo vệ cho mình, phải mạnh mẽ thì cánh đàn ông mới tôn trọng, mới không bắt nạt tôi. Tôi cũng không có ý kiến gì về điều đó và chấp thuận với khoá huấn luyện. Bạn bè trang lứa, bọn nó đều mặc váy, đi guốc, son phấn chét đầy mặt trông như mấy bà già ở thập niên 80, 90 vậy. Riêng tôi thì chỉ độc với chiếc quần bó hoặc jean và chiếc áo cộc tay khi ra ngoài đường hay đến trường, tôi thề cả đời tôi sẽ không bao giờ mặc váy. Và có lẽ tôi phải cám ơn ba khi 1 lần chúng tôi bị cướp giật, bọn bạn thì la hét ầm ĩ cả lên, nước mắt nước mũi đầm đìa, nhờ có các khoá huấn luyện khắt khe đó mà tôi mà mấy đứa bạn đã thoát được. Tôi luôn muốn cảm ơn ông vì điều đó, nhưng chưa từng có cơ hội khi ông luôn đi trực từ sáng sớm cho đến tối khuya, có lúc là đi hẳn 1 tuần lễ mà không báo trước cho 2 mẹ con tôi biết. Tôi đã rất hối hận khi không thể nói với ông khi tôi có cơ hội...có lẽ là đã quá muộn.

     Năm tôi 13 tuổi, ba tôi bị điều đi lính 1 lần nữa ở 1 hòn đảo hoang nằm ở phía Bắc của đất nước. 2 năm sau, tin báo rằng hòn đảo đó đã bị quá huỷ hoàn toàn do máy bay Nga thả bom xuống, hàng ngàn quân lính đã thiệt mạng....trong đó có ba tôi. Tôi đã rất đau buồn, gia đình mình đáng nhẽ ra phải được sum vầy, ấm áp như bao mọi người khác. Từ khi bia mộ được khắc lên chữ Franklyn Andrew Pawman đó, tôi đã thay đổi hoàn toàn. Ít nói chuyện hơn, trầm tính hơn, khép kín bản thân hơn...có lẽ là vậy. Từ ngày đó, bạn bè đều quay lưng lại với tôi. Họ đặt cho tôi các biệt danh trẻ con như "Ác ma" , "Ser kẻ bắt nạt" ,...tôi cũng không quan tâm mấy. Và có lẽ vì thấy đứa con gái của mình ngày càng đổi thay...mẹ tôi đã tái hôn với 1 người đàn ông khác. Ông ta điển trai với mái tóc nâu tuyền được vuốt keo ngược xuôi, nhưng vẫn không bằng mái tóc đen bóng có chút rối bờ của ba tôi. Khuôn mặt chữ điền và giọng nói ấm áp nhưng vẫn không bằng khuôn mặt phúc hậu, nụ cười trìu mến và giọng nói nghiêm khắc của ba tôi.

     Năm tôi 15 tuổi, 1 đám cưới nhỏ giữa chú rể Nike Kyelen Orwang và cô dâu Kenlayna Manjuare đã được tổ chức trong sự vui mừng và hân hoan của 2 bên....trừ tôi ra. Tôi luôn ghét ông ta, ghét sự giả dối của ông ta, ghét nụ cười giả tạo mà ông ta luôn dành cho mẹ tôi mỗi ngày. "Tại sao mẹ lại cưới thằng cha đó về nhà mình chứ, cuộc sống này vẫn chưa đủ tốt cho mẹ hay sao??? Tình cảm của mẹ dành cho ba Frank đã thay đổi rồi sao???" - là tất cả những gì tôi muốn nói với mẹ...nhưng không thể, vì dẫu sao thì mẹ cũng đã có công sinh thành ra tôi, đã cho tôi niềm yêu thương, đã nuôi nâng tôi đến tận bây giờ. Nhưng ông, Nick Kyelen Orwang, đừng mong rằng tôi sẽ chấp nhận ông, chấp nhận 1 con lợn béo sống trong nhà mình, chấp nhận gọi 1 con lợn là "ba".

KHÔNG BAO GIỜ
KHÔNG BAO GIỜ
KHÔNG BAO GIỜ ]

     Trang nhật kí bị ngòi bút đè lên, bị vò nát không thương tiếc. Serena ôm mặt khóc. Nhớ ngày nào gia đình cô còn đông đủ 3 thành viên. Thì bây giờ chỉ còn lại 2 người và người cha dượng xấu xa. Quẹt những giọt nước mắt trên khoé mi, cô cầm cây bút vẫn còn hơi ấm mà mồ hôi lên, đặt lên những trang giấy trắng và viết tiếp những thứ còn đang dang dở.

     [ Nhưng tôi đã giết ông ta. Nike Kyelen Orwang đã đánh chết mẹ tôi trong 1 lần say xỉn. Và thần chết đã đến với ông ta. Ôi, tôi còn nhớ chúng, nhớ rất rõ. Cái cảm giác kích thích, 1 dòng điện mạnh chạy thẳng lên não mỗi lần đâm con dao xuống con lợn ụng ịch đó. Từng thớ thịt bị nát bét dưới đôi bàn tay mạnh bạo của tôi. 1 dòng máu nóng ấm và nhớt nhát len lõi giữa những kẽ ngón tay, vài mẩu thịt dính lại trên móng tay. Từng khúc xương được tôi rút ra, tạo hình cho nó rồi ném cho mấy con chó hoang ngoài đường ăn. Thịt tôi róc hết ra, xào lên và đem biếu cho bố mẹ hắn ta...à, họ còn khen ngon nữa.

     Có lẽ tôi đã điên thật rồi. Tôi bắt đầu có dấu hiệu thèm muốn sự chết chóc, thèm cái cảm giác được cầm con dao trên tay, đâm xuống con tim thoi thóp. Sau đêm đó, tôi quyết định ra đi, bỏ lại ngôi nhà thân yêu. Tôi tìm được trong tủ đồ bộ quần áo của quân đội mà năm xưa ba tôi đã mặc khi gặp mẹ, hộp y tế, 1 số vật dụng cần thiết để rời khỏi nơi đây. Đi qua phòng mẹ, tôi hôn chào tạm biệt mẹ lần cuối, xin tấm dây chuyền màu xanh ngọc lục bảo - món quà đầu tiên mà ba Frank đã tặng cho mẹ kỉ niệm 1 năm họ quen nhau.

     Bộ quân phục để tưởng nhớ đến 1 người cha mạnh mẽ, bao dung. Mặt dây chuyền tưởng nhớ đến người mẹ đôn hậu, hiền từ và dịu dàng. Tôi đã sẵn sáng lên đường. Bắt đầu 1 cuộc sống mới của mình. Tôi không còn là Serena Pawman - 1 cô gái tầm thường nữa, tôi là "Ác ma Ser" - kẻ trừng trị. ]

- Ôi!!! Nghe cũng ngầu phết nhỉ, rất phù hợp cho con người bây giờ của mình - thích thú, Ser cười híp mắt

     Tựa lưng vào gốc cây, Ser ngửa mặt lên trời ngẫm nghĩ về cái gì đó

- Ờ đúng rồi, mình quên mất 2 ông bà già của con lợn béo nữa, ghé qua HỎI THĂM ông nội và bà nội thôi nhỉ...

     Gói ghém đồ đạc lại, cẩm thận gấp cuốn nhật kí rồi bỏ vào balo, Ser lên đường.

************************************

*) Lưu ý:

1) Truyện được trình bày dưới dạng những trang nhật kí của Serena.

2) Nếu ai chưa đọc phần "Giải thích kí hiệu"  bên fic  "Cô gái đến từ căn phòng trắng" thì:

[Viết thường trong ngoặc vuông] : tin nhắn hoặc thông điệp hoặc viết thư.....bla bla bla.

Những chỗ không được để trong [...] sẽ ở ngôi thứ 3 tức người kể truyện.

Cám ơn vì đã dành thời gian!
~Yukihana1283

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia