ZingTruyen.Info

Cover Vanduyen Papa Mau Dua Mommy Ve Voi Chung Ta

- Papa, dậy đi làm. Giờ này mà pa còn nướng...

Nghe bé gọi Khánh Vân ngồi dậy nheo mắt nhìn đồng hồ. Chỉ mới sáu giờ. Thật bó tay với Khánh Uyên. Ngày thường đi học thì hơn bảy giờ vẫn đòi ngủ. Còn hôm nay trốn học đến công ti thì mới sáu giờ đã tỉnh như sáo thế này. Trốn học vui đến vậy? Hay vì đến công ti gặp dì xinh đẹp nên bé mới vui?

- Con vệ sinh cá nhân chưa?

- Rồi rồi pa, chỉ chờ pa dậy nữa thôi à.

- Con ra nói bà nội cho con ăn sáng trước đi, pa vệ sinh cá nhân rồi đi.

Bé vội chạy ra để bà vú cho ăn sáng. Bé nôn nóng lắm rồi, chỉ muốn tới công ti thật nhanh thôi. Trong lúc ăn còn không quên líu lo

- Nội ơi, hôm nay con nghĩ học tới công ti ba chơi. Bà nội ở nhà vui vẻ nha, chiều mà ba có mua đồ ăn cho con, con sẽ đem về cho nội.

Bà chỉ biết cười trừ. Đứa nhỏ này sáng dạ lắm, học một biết hai, mỗi tội lười học. Lâu lâu lại đòi trốn học đến công ti chơi, bà đã quen với điều này rồi. Trách ai được. Trách cô chủ quá cưng chiều bé thôi. Với lại bé chỉ mới năm tuổi, vẫn nên để bé thoải mái thì tốt hơn. Ở tuổi ăn tuổi chơi này mà học nhiều quá không tốt.

Bé ăn sáng xong cũng là lúc chị từ trong phòng đi ra, chuẩn bị đi làm. Chỉ hơn sáu giờ rưỡi đã đi làm thì đây là lần đầu tiên. Nhìn bộ dạng nôn nóng như không thể ở nhà thêm một giây phút nào nữa của bé, chị chỉ biết cười khổ.

Từ nhà đến công ti cũng không xa nên chỉ bảy giờ chị với bé đã đến. Lúc đi ngang qua phòng làm việc của cô, chị thấy cô đã đi làm rồi. Cô đi làm sớm vậy sao? Còn đang suy nghĩ sao cô lại đi làm sớm như vậy. Nhìn lại thì Khánh Vân đã không thấy Khánh Uyên đâu, lúc nãy còn nắm tay chị cơ mà.

- Dì xinh đẹp còn nhớ con không?

Là tiếng của bé. Thì ra bé vừa thấy cô liền bỏ rơi chị.

- Con là ai vậy, sao dì không nhớ con?

Vừa nghe câu nói của cô bé liền muốn khóc. Gì chứ, bé nhớ dì nhiều đến vậy. Thậm chí ngủ dậy sớm chỉ để đến công ti gặp dì mà dì lại không nhớ bé.

Thấy bé buồn, cô liền mỉm cười véo má bé.

- Khánh Uyên đáng yêu vậy, sao dì lại không nhớ chứ. Mới mấy ngày không gặp, con lại lớn hơn rồi này.

Nghe cô nói vậy, bé liền chạy tới ôm cô. Thì ra dì cũng nhớ mình.

- Con tưởng dì quên con rồi. Dì à, con nhớ dì lắm luôn.

Thật hạnh phúc. Cô không mong muốn gì nhiều, bao nhiêu đây thôi đủ rồi. Còn bé, bé chỉ mong một lần được mẹ ôm thế này. Nhưng chưa bao giờ bé gặp mẹ. Đến khi gặp cô, cô cho bé một cảm giác ấm áp khó tả nên trước mặt pa bé luôn nhận cô là mẹ. Nếu bé đã không có mẹ thì dì xinh đẹp này là mẹ bé cũng được.

- Ê...hèm

Cô và bé mãi ôm nhau quên mất sự có mặt của chị. Chị chứng kiến mọi chuyện. Thì ra con chị khát khao có mẹ đến vậy. Bao lâu nay chị vô tâm quá.

- Chào buổi sáng Tổng giám đốc. Hôm nay chị đưa bé đến công ti chơi sao?

- Đúng rồi dì ạ. Mọi lần là con phải năn nỉ lắm ba mới đồng ý. Hôm nay lại muốn đưa con đến công ti. Con vui lắm dì ơi.

Khánh Vân chưa kịp trả lời cô đã bị Khánh Uyên dành mất. Xem chị là không khí ư? Có dì xinh đẹp rồi thì không cần đến người pa này? Còn cô, sau khi nghe bé nói vậy thì vui lắm. Là chị cố tình ư? Không đúng. Chị đâu biết cô là mẹ bé. Hôm nay chỉ đơn giản là chị muốn đưa bé đến đây chơi thôi.

- Cô Kim Duyên này, tôi có thể nhờ cô trong chừng Khánh Uyên giúp tôi vài tiếng được không? Lát nữa tôi có cuộc họp nhưng con bé này lại hay chạy lung tung khiến tôi lo lắng. Cô yên tâm, con bé sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của cô.

- Được mà thưa giám đốc, tôi sẽ trông bé đến khi chị họp xong.

Trả lời thì có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng cô vui sướng biết bao. Nói vậy là hôm nay cô có hẳn mấy tiếng để bên cạnh bé.

Sau khi dặn bé ở lại chơi với dì phải biết nghe lời, không được chạy lung tung rồi chị đi đến văn phòng của mình. Trên môi nở một nụ cười. Làm gì có cuộc họp nào trong ngày hôm nay. Nếu có thì bé ở văn phòng đợi chị cũng được. Tất cả chỉ là một cái cớ. Vì Khánh Vân biết bé thích ở cùng với cô.

- Uyên vào phòng làm việc chơi với dì đợi pa họp xong nha con?

- Dạ

Đâu riêng Kim Duyên, bé cũng vui lắm. Bé hiểu được ý của pa chứ. Mọi lần pa đi họp bé đều đợi pa ở phòng làm việc hoặc đi loanh quanh dạo chơi. Làm gì có chuyện pa nhờ người trông bé. Kiểu này sau khi về nhà phải hôn pa mấy cái mới được.

Bé ngồi xem cô làm việc. Chán quá lại kiếm mấy quyển sách của cô đọc. Kim Duyên khá ngạc nhiên khi bé chỉ mới năm tuổi đã có thể đọc sách. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, thời buổi công nghệ phát triển này trẻ con biết đọc sớm cũng là chuyện bình thường. Thỉnh thoảng cô nhìn bé mỉm cười, bé cũng hít mắt cười lại. Nếu có ai hỏi cô hạnh phúc là thế nào thì cô sẽ trả lời ngay hạnh phúc đơn giản là bây giờ.
______________________

10vote có chap tiếp:)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info