ZingTruyen.Info

Cover Vanduyen Papa Mau Dua Mommy Ve Voi Chung Ta

- Nếu tôi nói tôi cho em nhận lại con thì sao?

- Chị.. chị nói sao ạ?

- Ý tôi là nếu cô nói rõ hoàn cảnh của mình cho họ biết thì họ sẽ cho cô nhận lại con cô thôi. Cô có nổi khổ tâm của mình mà.

Cô nghe nhầm sao? Ban nãy chị vừa bảo sẽ cho cô nhận lại con mà. Cô đau đến choáng váng thì phải. Chị có còn nhớ cô đâu mà cho cô nhận con chứ?

- Cô ăn xong thì nghỉ ngơi đi. Tối rồi, tôi phải về.

- Vâng, tạm biệt chị.

Lái xe trên đường mà lòng chị không yên khi nhớ lại những gì mình đã nói. Ý tôi là nếu cô nói rõ hoàn cảnh của mình cho họ biết thì họ sẽ cho cô nhận lại con thôi... Sao lại làm như mình là một người không liên quan thế này? Khốn thật. Chính chị còn cảm thấy quá thất vọng về bản thân. Cô đã giải thích rất rõ ràng như vậy rồi sao chị còn... Chỉ cần chị không nói câu sau thì có lẽ mẹ con họ đã được nhận nhau rồi

_______________
Sau khi Khánh Vân về Kim Duyên cũng dọn dẹp rồi trở lại phòng ngủ. Mở ngăn tủ có đựng quần áo trẻ con. Lấy ra từng cái quần, cái áo do chính tay cô đã may cho con gái mà nước mắt không tự chủ được. Lại rơi. Con à, mẹ phải làm sao? Lúc trước chỉ mong được gặp con một lần. Gặp được rồi lại muốn ngày ngày bên cạnh con. Sáng đưa con đến trường. Tối cùng con đi ngủ. Mỗi ngày được nghe con gọi mẹ... Hay là mẹ nói rõ ràng mọi chuyện với ba. Nhưng mẹ sợ vì chuyện này mà pa không cho mẹ đến gần con nữa...
[...]





Khánh Vân về đến nhà đã hơn tám giờ rưỡi tối. Trên người nồng nặc mùi rượu. Đến đi còn không vững. Không hiểu sao chị có thể tự lái xe về nhà? Bà vú vội chạy ra đỡ.

- Cô làm sao mà uống say như vậy? Ngồi đây, tôi lấy nước cho cô uống.

Bà sống với chị từ nhỏ đến giờ, nhìn thấy chị say đến mức này thì đây là lần đầu tiên.

- Vú, Khánh Uyên ngủ chưa?

- Chưa. Chưa đến giờ ngủ. Con bé đang trong phòng xem hoạt hình.

Nghe bà nói vậy chị liền đến phòng bé. Vừa nhìn thấy chị bé liền chạy ra định ôm Khánh Uyên nhưng khi cách chị hai bước chân thì con bé đột nhiên dừng lại.

- papa, pa hôi quá. Con không ôm pa đâu.

- Con chê pa hả Uyên?

Nhận lấy lời mình nói ra có phần quá đáng, bé cúi đầu nói nhỏ.

- Hông. Tại con hông thích pa uống rượu.

- pa xin lỗi. Pa đi tắm.

Tắm xong cũng vơi đi phần nào hơi men. Khánh Vân sang phòng bé, thấy bé còn chưa ngủ cũng không xem hoạt hình. Hình như bé đang đợi chị. Thấy chị bước vào, bé vội chạy lại ôm chị

- papa, con xin lỗi pa. Ba đừng giận con nha

Khánh Vân mỉm cười rồi hôn trên má bé một cái. Đứa con này của chị từ khi nào lại sợ chị giận thế này?

- pa có giận con đâu. Pa sai. Pa không nên uống rượu. Pa có làm con sợ không.

Bé cười hít mắt lắc đầu. Tốt quá, pa không có giận mình.

- Con có muốn gặp mẹ không?

Chị đã suy nghĩ rất kĩ rồi. Con chị cần mẹ và cô gái kia thật sự rất nhớ con. Chị không dám khẳng định cho đến hôm nay, khi chị gặp được ngăn tủ có đầy quần áo trẻ em kia.

- papa tìm được mẹ con rồi hả? Có phải dì xinh đẹp là mẹ con không? Đúng rồi, chắc chắn dì ấy là mẹ con.

Tự hỏi rồi tự trả lời thế này chắc chỉ có mình bé làm được. Tại sao cứ phải là dì xinh đẹp đó thì mới được? Nếu không phải chắc bé sẽ đau lòng lắm đây.

- Sao con biết dì đó là mẹ con?

- Lần đầu gặp dì con biết dì là mẹ con rồi.

Phải nói làm sao cho pa hiểu đây? Nhân viên nữ ở công ti pa có rất nhiều. Nhưng không một ai cho bé cái cảm giác ấm áp như dì xinh đẹp mang lại.

- papa, con muốn gặp dì xinh à không, là mẹ. Con nhớ mẹ lắm.

- Mai pa chở con đi gặp mẹ được không? Khuya rồi, con ngủ đi rồi mai gặp mẹ.

- Con muốn.....

- pa nói thế này nhé. Hôm nay mẹ con bị đau nên cần phải nghĩ ngơi. Pa hứa ngày mai sẽ đưa con đi gặp mẹ. Được không? Con đã chờ hơn năm năm rồi mà chờ một đêm nay nữa không được sao?

- Dạ. Pa về phòng ngủ đi ba. Pa ngủ ngon.

Đợi thì đợi. Hết đêm nay thôi là mai bé được gặp mẹ rồi. Ông trời ơi, cho đêm trôi qua nhanh một xíu.
_________________








- Mẹ... Mẹ... Mở cửa... Mẹ...

Cô nhíu mày nhìn đồng hồ. Mới năm giờ rưỡi sáng ai lại đứng trước nhà cô đập cửa thế này? Hôm qua khóc cả đêm, đến gần sáng mới chợp mắt một xíu nên giờ đau mắt quá.

- Mẹ... Mẹ...

Gì chứ? Gọi mẹ? Chắc ai đó nhầm địa chỉ thôi. Nghĩ vậy nên cô khoác áo chuẩn bị ra mở cửa.

- Mẹ.. Mở... À mẹ dậy rồi hả?

- Khánh Uyên, ai chở con đến đây?

- Mẹ không ôm con hả mẹ? Mẹ không cho con vào nhà luôn hả?

- Mẹ... À... Dì.. Sao con lại gọi dì là mẹ?

- Hu hu mẹ bỏ con năm năm giờ mẹ còn không muốn nhận con. Hu hu...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~








_____________________
Ròi ròi tutu tui ra hối quá tui ko vt kịp âu 🤧

17vote có chap tiếp:) < xin lũi vì sự ngang ngược này của toi:>>>

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info