ZingTruyen.Info

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã Đến

Ngoại Truyện: Đơn Độc 1.5

ShalaMPD

Tôi chỉ nhắc cho chắc thôi, nhưng để tránh bị "nhiễu sever" như một vài bạn mà điển hình là bạn Bông Oải Hương nào đó, các bạn nên đọc sơ lại chương ngoại truyện gần nhất, chương 1.4 ấy.

_____

Sau khi họ cùng đến phòng riêng để tiện nói chuyện, chính là lúc y phát huy toàn bộ khả năng của mình.

Vietnam với biểu cảm cầu cứu thê lương, nhập vai hoàn hảo mà nắm lấy cả hai tay Phóng: "Xin hãy cứu tôi!! Tôi không phải người của America, tên đó là một kẻ điên đã bắt giữ tôi cả tháng nay!!!"

251: [Mang tiếng cho America thật. Ngài ở đó mới vừa tròn 10 ngày chứ nhiêu?]

"America bắt ép tôi làm rất nhiều thứ kì lạ, hắn giam giữ tôi, nếu tôi không nghe lời, hắn sẽ dùng mọi thủ đoạn để..."

251: [Hồi nào vậy ngài?]

Câm mồm. Đừng làm ta mất hứng.

Việt Phóng bán tín bán nghi, còn China thì thẳng tay, gõ cán quạt một phát thật mạnh vào tay y, gã nắm áo anh kéo ra.

"Phóng, anh tin thật à? Không chừng đây là cái bẫy của tên tư bản đó."

"Không có! Tôi thật sự không phải người của America. Nếu hôm nay ngài không cứu tôi, tôi sẽ chết chắc!"

Y xoa xoa bàn tay bị đánh đỏ lên, nhăn mặt.

Mả cha nhà nó. Đau thật. Sẽ có ngày ta chính tay bẻ gãy cái cây quạt đó.

"T-tôi... Có thể chứng minh! Tôi đảm bảo mình sẽ hữu dụng, nhưng hãy đem tôi đi với! Hãy đem tôi khỏi America, cứ thế này hắn ta tìm được tôi, tôi sẽ không xong..." Giọng y nài nỉ, cầu xin, lần nữa mặt dày bám tay lên tay áo anh lay.

Nhìn thấy Phóng do dự khó xử, China chậc miệng: "Cuộc trò chuyện kết thúc ở đây. Tên vô liêm sỉ, nếu như nhiệm vụ lừa đảo mà America giao cho ngươi không hoàn thành, dĩ nhiên ngươi sẽ không xong rồi."

Ánh mắt ghét bỏ của gã gây ấn tượng mạnh với y. Hah, nhìn cứ cương trực kiểu gì ấy. Tên China gian xảo khốn kiếp đâu mất rồi.

Gã như cố bảo vệ Phóng khỏi kế hoạch thâm hiểm của America, y ghi nhận sự tử tế này, nên sẽ nhớ, sau này y sẽ cho gã ta chết toàn thây.

China kéo tay anh: "Đi thôi."

Vietnam đoán trước sẽ không dễ dàng, nhưng không sao, mọi thứ vẫn trong sự dự liệu của y.

"Ng-ngài Phóng... Cả ngài...cũng không cứu tôi..." Y cúi gằm mặt, vờ nấc lên hai tiếng.

"China, lỡ đâu cậu ấy đang nói thật..."

"Đừng có dễ dàng bị lừa như thế chứ, Phóng!! Anh điên rồi à!? Anh quên Vietnam chết đã chết không toàn thây vì sự dễ mềm lòng đó sao?"

"Nhưng—"

"Nhưng nhị gì!? Cho dù kẻ đó nói thật thì cũng mặc kệ cho tôi!! Huống hồ gì, đây rõ ràng là cái bẫy."

Họ làm to chuyện hơn y nghĩ. Đôi bàn tay y đưa lên che đi gương mặt, nhưng lại thầm quan sát họ qua khe hở ngón tay.

Trước khi cả hai rời đi, Phóng vẫn do dự nhìn y với ánh mắt có phần cảm thương.

Thế là quá đủ. Lần tới chắc chắn anh ấy sẽ tự động bảo vệ ta.

251 cạn lời. Y suốt ngày chê bai sự mưu mô xảo quyệt của China, y làm như bản thân mình chính trực lắm. Thủ đoạn đầy người.

Cha của kẻ điên như SO quả nhiên không hề đơn giản.

...

Đã là buổi tối, có vẻ America cũng đang thấy khó hiểu vì sự biến mất của y, đã bắt đầu cho người đi tìm.

Vietnam với những vết thương và máu me ướt đẫm chiếc áo sơ mi trắng, y mỉm cười hài lòng với bộ dạng của mình trước gương. 

Tầm này chắc đủ rồi.

251: [Quá đủ đấy chứ. Nhưng ngài làm thế này không sợ Việt Phóng bị hù doạ đau tim hay sao?]

Không làm thế này thì không thể có lí do chính đáng để trở về bên anh hai được. Đành chịu.

Tiếp theo, dĩ nhiên y đi thẳng đến căn phòng nghỉ của Phóng vào ban trưa. Thời gian này, có lẽ anh ta sẽ không có ở trong phòng, y dự định vào trong chờ sẵn. Đợi anh ấy đến cũng được, lúc đó mới bắt đ—

Cửa vừa mở ra, không ngờ lại có cả Phóng và China bên trong.

Y giấu nhẹm một nụ cười đắc ý trong lòng: Hah, ý trời, đúng là ý trời.

Được đà, y lập tức nhập vai, biểu cảm mệt mỏi vì mất máu, y thở dốc từng hơi. Vietnam vội vã đi vào trong, có chút sợ hãi mà đóng sầm cửa lại, y ngước mặt lên, chạm mắt với Phóng, ánh mắt y loé lên chút ánh sáng hy vọng rồi lại vụt tắt ngay, như thể y nhớ ra Phóng đã từ chối cứu mình.

"Tôi... xin lỗi, tôi sẽ không... không làm phiền, xin hãy để tôi ở đây trốn, chỉ một lúc thôi..."

Y đổ người ngã xuống đất, cảnh tưởng này khiến Phóng bị sốc, anh liền chạy đến đỡ y lên: "Cậu không sao chứ!? Tại sao cậu lại bị thương?"

Anh đặt tay y vòng qua cổ mình, rồi đỡ một bên người giúp ý đứng dậy, định sẽ dìu y đến chiếc ghế sofa thì China lớn giọng: "Bỏ tên đó ra, Phóng!!"

Một bên mí mắt y khẽ giật hai cái. 

Mịa, lại là China.

"Tôi sẽ gọi người của America đến, America sẽ lo phần còn lại của cái tên bản sao này. Anh đừng lo chuyện bao đồng nữa, Phóng."

Mịa nó, tên này cảnh giác cao thật đấy. 

"Đừng...! America sẽ... giết tôi... Tôi sẽ không làm phiền các anh... làm ơn đừng gọi cho... Tôi sẽ đi ngay!!" 

Biểu cảm hoảng loạn y hoàn toàn thuyết phục được Phóng. 

"Đừng sợ, không sao đâu. Vậy những vết thương này là do hắn sao?"

"America... sai người xử lí tôi... tôi sợ lắm."

Nhìn thấy người trước mặt thế này, anh khó lòng mà kiềm chế được, anh ôm y vào lòng, vuốt nhẹ lưng: "Không sao nữa rồi, tôi sẽ gọi bác sĩ, cậu bị thương nặng quá."

Y níu vai anh: "Đừng mà, đừng gọi hắn đến đây..."

"Không, chỉ là bác sĩ thôi. Bác sĩ ở đây là người của tôi, cậu đừng sợ."

China chậc miệng, tỏ rõ khó chịu.Rõ ràng đây là một cái bẫy, hà cớ gì cứ đâm đầu vào chứ? Phóng à, anh không thể nhìn thấy biểu cảm của chính mình lúc này, không nhận ra anh đã vô thức bảo vệ bản sao này, xem một bản sao như là chính Vietnam. Anh đúng thật là dễ mềm lòng y hệt cái tên ngốc Vietnam đó.

Bất chợt, có một tiếng gõ cửa vang lên, tiếng người vọng từ bên ngoài: "Xin thứ lỗi. Bọn tôi muốn kiểm tra một chút."

" Các ngươi nghĩ mình là ai?" China đáp trả.

"Đã làm phiền rồi nhưng mong ngài hợp tác, mở cửa ra. Chúng tôi thật sự có chuyện quan trọng."

"Chuyện gì?"

Tiếng cười gian tà mà chỉ 251 nghe được, nó cảm thấy giọng cười này không khác gì của một nhân vật phản diện cả. Nó có phải Hệ Thống phản diện đếch đâu mà sao lại "random" vào loại ký chủ này??

Hưm... ta sắp không kiềm được mà cười thành tiếng mất. Tự dưng lại nhận được sự "trợ giúp siêu to khổng lồ" từ phe địch, đấy là ý trời à?

Y một mặt lay lay tay áo Phóng, một mặt nhỏ giọng: "Là bọn họ... ngài Phóng, bọn họ...!!"

"Ngài America đang tìm EL, người này có thể đã đi lạc ở đâu đó, xin hãy hợp tác để chúng tôi tìm người."

China biết thừa chỉ cần nói một câu, rằng EL đang ở đây, cái kẻ này sẽ bị đem đi, thế thì có thể trực tiếp tách Việt Phóng khỏi kẻ này, anh ta sẽ đỡ phải vướng bận gì. Khi quay sang nhìn, gã lại thấy Phóng như thế, gã chậc miệng, cuối cùng lớn giọng đáp:"Ở đây chẳng có ai cả! Cút, đừng làm phiền bọn ta."

"Không được ạ. Chúng tôi chỉ làm theo lệnh, xin ngài hãy để tôi kiểm tra theo quy trình, xong chuyện, chúng tôi sẽ lập tức rời đi."

"Các ngươi dám!?"

"Nếu không mở cửa, bọn tôi sẽ phá cửa xông vào."

China khó chịu, một cái hất mặt ra hiệu cho Phóng lập tức giấu người đi, Phóng gật đầu hiểu ý, rồi bế y lên, vội vã tìm chỗ để giấu y.

RẦM!!!

"Thật là một đám vô nghi vô lễ, không xem ta ra gì hay sao?" China phẩy chiếc quạt, đầy lạnh lùng nhìn đám người phá cửa xông vào đây.

"Làm phiền rồi, các người, nhanh chóng rà soát đi." Người cầm đầu đám lính nói, những người xung quanh liền nghe theo.

Họ lục tung khắp nơi, từ chiếc tủ lớn đến nơi như bên dưới chiếc bàn làm việc cũng không tha, giở những chiếc chăn bùi nhùi trên giường, rồi lại kiểm đến dưới gầm giường, cuối cùng không tìm được gì đành rời đi.

Sau khi họ hoàn toàn đi khỏi, Phóng khoá chặt cánh cửa, rồi ấn vào một vị trí ẩn dưới chiếc sofa, một khe khở xuất hiện, anh đặt tay mình vào, nắm chặt lấy nó, nâng lên. Y nằm bên dưới khó khăn hô hấp, đôi mắt khẽ hé mở nhìn anh. Phóng đỡ y ngồi dậy, ân cần hỏi:"Không sao chứ? "

Không đợi y đáp lời, China đã chen vào: "Không chết ngạt là được rồi."

Vốn dĩ thiết kế ẩn này là dành cho việc cất giấu đồ, không phải là để giấu người, hơn nữa cũng không hề rộng rãi gì, may sao nhét vừa y vào đó. Nhưng nếu để quá lâu, sợ là cũng sẽ cạn không khí mà chết.

Phóng nhanh chóng gọi người đến sơ cứu vết thương, sau một loạt các thủ tục thường thấy, các vết thương được xử lí, y lại được cho thêm thuốc. 

China nhìn thấy Phóng quan tâm y quá mức mà khó chịu: "Phóng, chúng ta phải về Liên Xô rồi."

"Để cậu ấy ở lại đây thế này có ổn không..."

Gã biết thừa anh ta đang do dự, không biết có nên quăng y cho cấp dưới lo liệu phần còn lại hay không.

China chắc chắn không dễ dàng để ta cùng anh ấy trở về Liên Xô, không sao, ta chỉ cần cùng lắm là năn nỉ thêm vài giờ đồng hồ là được chứ gì?

"Nếu muốn thì cứ đem cậu ta theo đi, dù sao chuyện này mà bất cẩn bị lọt ra ngoài cũng không hay lắm."

Vietnam:"..." Vãi thật. Thằng cha này đồng ý dễ dàng vậy?

"Nhưng tôi có điều kiện, anh phải công khai chuyện này với Boss và những người còn lại của khối."

"Được."

Trót lọt ngoài dự đoán khiến y khá bất ngờ, như vậy thì càng tốt. Vietnam thuận lợi được bí mật đem trở về Lien Xô. 

.

.

.

.

.

.

"Rốt cuộc, cậu là ai, cậu đến từ đâu?" Phóng hỏi.

Biết ngay China ngay từ đầu đ*o tốt lành gì mà, không phải gã ta đã chịu thoả hiệp với Phóng, mà là cố ý tìm cách vạch trần y trước mặt tất cả mọi người.

Đây là lí do mà tất thảy họ đều đang ở đây.

Xem ra không thể tiếp tục giả ngốc. 251, ngươi có tin ta sẽ bịa ra một câu chuyện hoàn toàn hư cấu nhưng vẫn khiến họ phải tin không?

251: [Sao tôi dám không tin tưởng ảnh đế, nhưng mà đi đêm lắm có ngày gặp ma, ngài không sợ bị phát hiện à?]

Thế thì chống mắt lên nhìn xem ta đi. Ta sẽ cho ngươi mở mang tầm mắt.

_____________________


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info