ZingTruyen.Info

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã Đến

Ngoại Truyện: Đơn Độc - 1.4

ShalaMPD

Theo như y được biết, cuộc họp sắp tới của America và Việt Phóng là một tuần sau.

Thế thì y chỉ cần chờ đợi, nhanh thôi, America nhất định sẽ lôi đầu y đi, cho dù y không muốn thì vẫn bắt y đi.

Nghĩ đến việc sắp được gặp lại anh trai, lòng y vui phơi phới, việc chơi đùa với nỗi sợ của Việt Hòa dần chán. Y nên kết thúc việc này thôi.

Ấy vậy mà...

Lần thứ nhất, Vietnam từ tầng hai nhìn thấy anh ta đi phía dưới, y "bất cẩn" khiến chậu hoa rơi thẳng xuống đầu anh ta.

Chiều hôm đó y thấy Việt Hòa cùng với cái đầu đã được băng bó lại, như không có chút xi nhê nào?

Không sao, may mắn cho anh ta thôi.

Lần thứ hai, y hạ chút độc vào đồ ăn của anh ta. Y canh đúng thời gian bữa trưa, vào lúc Vietnam chắc chắn Việt Hòa đã ăn cái thứ đó, y trở về phòng, ngủ trưa một lúc.

Một giấc ngủ trưa là vừa đủ, thời gian phát độc chỉ 30 phút. Thật vừa vặn.

Khi Vietnam thức giấc, y hay tin anh ta do ăn phải đồ ôi nên đã nôn hết toàn bộ ra.

Lần thứ ba, ngay vào lúc mà Việt Hòa ngủ say, y lặng lẽ đặt một chiếc hộp kim loại đựng than đang nóng đỏ vào bên trong. Rồi tốt bụng giúp anh ta đóng kín cửa sổ, dùng băng keo bịt cả lỗ thông gió. Y ra ngoài.

Sáng hôm sau, Việt Hòa vẫn còn sống. Sống nhăn răng. Như thể chả có gì xảy ra cả.

Vietnam: "..." Con m* nó, ảo thật đấy!?

251: [Thưa ngài, quá tam ba bận. Ngài đã làm cũng được ba lần rồi. Đừng tốn công vô í—]

Ngươi nói phải, quá tam ba bận. Ta không tin tên đó sống được vào lần thứ tư.

251: [Biểu hiện của sự cố chấp.]

Vietnam quá chán ghét tên này rồi. Tuy y ngay từ đầu nói không để anh ta vào mắt, nhưng nhìn xem? Không giết được thì cay hơn cả mì cay cấp bảy. Y đang có ý định, lần này sẽ dùng khí gas và chất nổ, để đảm bảo thành công.

Đột ngột America lại xuất sắc, kéo y đi cùng với lời hứa hẹn: "Có việc cho cậu rồi đây. Chỉ cần xong lần này, nhất định cho cậu muốn đi đâu thì đi!"

"T-thật chứ? Hứa đó!!"

Vietnam thầm chậc miệng.

Chưa kịp xử thằng kia đã bị lôi đi. Tuy nhiên, rõ ràng còn 3 hôm nữa mới đến ngày đó, vậy mà America đã hành động sớm như vậy, chắc chắn có vấn đề.

Quả thật, gã ta dùng thời gian này dạy y cách hành xử khác đi. America yêu cầu y phải thay đổi nhịp độ và tông điệu âm thanh nói ra, học cách đi đứng, cử chỉ, thái độ,...

Tuy gã không nói ra, nhưng y biết America muốn gì.

Hay thật, mình phải học cách làm sao cho giống "mình".

Để tăng sự đầu tư, gã sai cấp dưới cắt mái tóc y thành kiểu giống với Vietnam trước đây, chọn cho y một bộ trang phục mà gã chắc chắn, "Vietnam" từng mặc loại đó.

Vietnam: "..." Ta cứ tưởng giả làm người khác mới khó, sao giả làm chính mình còn khó hơn vậy??

251 nhiệt tình giải đáp: [Ngài khi 19 tuổi là cừu tơ, còn ngài khi già lại là một con cáo gian manh.]

Ta không già!

.
.
.
.
.
.
.
.
.

Việt Phóng nhìn y, những cảm xúc hỗn loạn khó tả xen lẫn vào nhau. Kèm theo địch ý khi nhìn đến America.

Nhìn thấy ánh mắt đó, lòng y quặn lại.

Vietnam không muốn thế này. Kế hoạch của y là thoát khỏi gã vào thời điểm như thế, nhân cơ hội lợi dụng cái danh nghĩa bị America sử dụng mà thuận lợi trở về bên Việt Phóng. Dùng cái vỏ bọc ấy, tận dụng triệt để, tạo ra một bước đệm cho công cuộc xây dựng thân phận giả.

Y tự trấn an mình, chịu một chút nữa thôi.

"Quý ngài Việt Cộng đây thích chàng thứ kí bé nhỏ của tôi sao? Thấy thế nào? Đáng yêu chứ?" America cao giọng ngạo mạn khi nhìn thấy sự tức giận trên gương mặt anh.

Anh biết ý đồ của gã là chọc điên mình, nhưng không thể nào không tức giận được.

"A-America... Đừng nói... Kiểu đó... " Vietnam với dáng vẻ ấp úng thường có, lay tay áo gã.

"Thôi nào, đừng ngại ~ Giới thiệu cho anh biết, người này tên EL, nhưng anh nếu thích thì cứ gọi cậu ta là... Vietnam!"

Nắm tay của Phóng đấm xuống mặt bàn, suýt nữa anh đã không kiềm chế được mà đứng lên rồi gầm lớn, may mà chiếc cán quạt của China chạm nhẹ lên vai, ra một dấu hiệu yêu cầu anh trấn tĩnh lại.

China thu quạt về, rồi khép lại gần chết bề ngang thân quạt, đặt lên trên đầu môi, đồng thời che đi nửa dưới gương mặt, ánh mắt hoàng kim chậm rãi quan sát America.

China đánh giá cao trò khốn nạn đó. Chưa bao giờ China có thể nghĩ tới gã tới trò khốn nạn này cũng làm ra được.

Tuy y không hiểu lí do tại sao China lại có mặt ở đây, nhưng không quan tâm, giờ trước mặt y đừng nói là China, cho dù có là diêm vương thì y vẫn phải tiếp tục kế hoạch của mình.

Vietnam biết ánh nhìn của Việt Phóng cho dù không muốn cũng vẫn đổ về phía mình. Anh ấy trải qua cơn khủng hoảng tinh thần chưa bao lâu, sẽ không thể nào không lọt cái bẫy của America.

Vì vậy, y đứng ở phía sau gã, dù có làm gì, ra hiệu gì, gã chỉ biết Phóng không thể rời mắt khỏi y, gã không biết Phóng tiếp theo đây, sẽ chú ý y vì lí do gì.

Hai bàn tay Vietnam đặt phía trước, nắm vào nhau. Thoạt nhìn thì nó chỉ là một dáng vẻ rụt rè, nhưng ngón tay phải cố ý gõ gõ vào mu bàn tay trái. Y gõ ngón theo mã Morse, tạo thành một nội dung: S-O-S.

Việt Phóng dường như đã nhận ra, nhưng y vẫn lo chưa đủ, liên hồi lặp lại cử chỉ tay, đến độ cả China cũng phải chú ý tới.

Cùng với một chút biểu cảm lo lắng trên gương mặt để tăng thêm tính thuyết phục với họ.

Rồi y ghé tau America nói nhỏ: "Tôi có thể ra khỏi đây không?"

"Sao lại vậy chứ? Cậu muốn đi đâu?"

"T-tôi chỉ muốn ra ngoài hít thở chút... Với cả... Tôi chẳng biết gì ở đây cả. Nghe mọi người nói chuyện, tôi chẳng hiểu gì. Tôi thấy mình cũng... t-thừa thãi..."

America cười khẩy: "Vì cậu chẳng hiểu gì mới phải ở đây." Và vì ngươi là một kẻ ngốc nữa.

"K-không khí ở đây căng thẳng quá... Hay tôi ra ngoài... Khi nào xong, thì chúng ta nhanh lên, rời khỏi đây..."

America nhìn thấy dáng vẻ bị dọa sợ nói lắp liên tục đó thật buồn cười, gã xoay mặt nói với hai kẻ kia: "Này Việt Cộng, tên cộng sản tóc đỏ, các người nhìn thế nào mà hù cậu ấy sợ rồi kìa."

"America!"

"Được rồi, đi đi."

Y hoàn thành lần diễn cuối cùng trước mặt gã với sự luống cuống chạy gấp ra ngoài.

Vietnam không đi quá xa, do sợ bọn họ không thể tìm được. Giờ là 10 giờ sáng, nhanh thôi, nhanh thôi... Với tín hiệu y đã ra khi nãy, sự tò mò sẽ dẫn dắt họ, chí ít là họ sẽ có chút gì đó với lời cầu cứu của một đối tượng vừa "non dại" vừa "ngây thơ" như cậu trai bị America lợi dụng để chọc điên đối thủ của mình.

251: [Ngài xem thường bản thân quá. Ngài non dại như một con cáo già.]

Bố mày không già. Đừng động tới tuổi tác của ta.

251: [Thế ngài không phủ nhận việc ngài là cáo à?]

Nửa tiếng sau, Vietnam nhìn thấy Phóng và China ra ngoài. Thời gian này quá nhanh để bọn họ họp bàn xong xuôi. Vì vậy, rõ ràng là họ đã để cấp dưới đến xử lí đống còn lại cùng America.

Y biết họ đang đi đến hướng phòng nghỉ ngơi, y đang ngay góc khuất hành lang.

251:[Cảnh diễn tiếp theo của ngài đến rồi.]

Y hít sâu, trong một khoảnh khắc dán lên gương mặt thiếu niên ngây thơ vô tội đang lo sợ nơm nớp, hấp tấp chạy nhào về phía trước, đụng phải người hướng kia mà ngã ra trước, nhắm mắt lại kêu đau.

"Aaa!!"

251 hiển thị chiếc cup màu sáng chói: [Ngài cố lên. Giải này dành riêng cho ngài.]

Y biết phía trước là Phóng, biết thừa mình sẽ tông phải anh ấy nếu chạy như thế, và y cố ý làm thế.

"Đ-đau quá... Hức..." Vietnam bậc một tiếng, khóe mi đã có chút ươn ướt.

251: [Tầm này phải 2 cái, 1 cái cúp chắc sẽ trao không đủ mất.]

Y ngay khi hé đôi mi ra, nhìn thấy người trước mặt lập tức hoang mang, y lúng túng đứng dậy, cơ thể mong manh ấy đứng mà như chẳng vững, suýt lại té lần nữa.

"T-tôi xin lỗi... ngài Phóng."

"Không có gì. Cậu không sao chứ?"

China đứng bên cạnh, càng nhìn càng ngứa mắt.

Quá giống Vietnam.

America tìm đâu ra kẻ tốt như thế, chỉ để khiến Phóng phải tức giận thì việc này quá kì công rồi!

Y run run tay, hai bàn tay siết vào nhau, mấp máy môi mấy lần mà chẳng thành lời, anh thấy thế rất kiên nhẫn hỏi: "Cậu có việc gì sao?"

"T...tôi..." Y ngó nghiêng xung quanh, kèm theo sự lo sợ hiện rõ trên gương mặt.

"Kệ kẻ đó đi, chúng ta đi thôi." China hối thúc.

Y giật nảy, lập tức nắm lấy vạt áo Phóng: "N-ngài Việt Phóng, xin hãy cứu tôi!!"

Chiếc quạt trên tay gã ta gõ mạnh vào tay y, ép y phải buông tay ra. Rõ ràng China không tin kẻ này.

Y nheo mày, xoa xoa phần bị chui quạt gõ vào. Bà nội cha nó, đau thật chứ.

"Ng-ngài... Ch-chúng ta... Nói chuyện chút đi!"

____________________

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info