ZingTruyen.Info

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã Đến

Ngoại Truyện: Đơn Độc - 1.3

ShalaMPD

Nghĩ lại thì nếu y ở lại đây, sẽ dễ dàng gặp mặt Indochina. Thay vì đi tìm, cứ đợi cô ta tự lết tới sẽ tốt hơn.

Đúng như dự đoán, đã một tuần trôi qua, America không có ý định thả Vietnam đi, với muôn vàn lời bịa chuyện và nói dối để giữ y lại, những lời mà chỉ trẻ con mới tin.

Mà y thì đang cosplay trẻ con, nên đành chịu.

Vietnam chỉ có thể tỏ ra không chống đối America, nhưng y cũng không cần ai khác hậu thuẫn. Y không có hứng thú lôi kéo SK. Và vì quá buồn chán, nên phải tìm người chơi đùa.

Không ai ở đây chơi đùa vui bằng Việt Hòa cả.

"Cậu ngẩn người gì vậy, EL?"

Hôm nay, SK đến đưa đồ ăn. Anh ta thấy y thẩn thơ gì đó mà tò mò. Dù anh đã hiểu phần nào, khi không bị một thằng cha tóc vàng mắt xanh bắt giữ, ai mà chẳng khó chịu.

Thêm nữa, y tự nhận tên mình là EL, cơ bản là viết tắt tên của đứa trẻ tăng động kia, không có gì đặc biệt.

"Ừm... Tôi chỉ hơi lo... America không đáng tin chút nào..."

"Vậy cậu cứ việc bình tĩnh mà lo lắng. Tôi không giúp được đâu."

Việt Hòa đằng sau SK vẫn dè dặt nhìn y.

Nếu đã thích nhìn thế, vậy ta sẽ cho ngươi nhìn đã đời.

Vietnam cựa quậy bàn tay trái, rồi y dùng móng tay của ngón cái, cào đi cào lại vào ngón tay trỏ.

Đúng như dự đoán, Việt Hòa giật mình suýt hét lên. Vì đây là thói quen của Vietnam mỗi khi căng thẳng.

Thói quen này y vốn đã bỏ từ lâu rồi, y đã bỏ rất nhiều thói quen xấu khi còn trẻ, nhưng vì có người thích nhìn, nên y phải nhớ lại từng thói quen một, từ từ chơi đùa, thích thú nhìn nét mặt sợ hãi đó mới bớt được buồn chán.

Chà, để nhớ lại tất tần tật thói quen cũ thì hơi đau đầu. Nhưng vì chơi thế này rất vui, nên y chưa có ý định dừng lại.

...

Hai ngày sau, từ chiếc cửa sổ nhìn ra bên ngoài, y có thể nhìn thấy một người phụ nữ với mái tóc vàng óng đẹp như nắng, cùng chiếc váy trắng thanh tao bước vào biệt thự này.

Vietnam dĩ nhiên là lập tức đi tìm gặp cô ta, nhưng chưa kịp đi đến đâu, America đã chủ động kéo y đến trước mặt cô.

"Thấy sao nào Indochina? Ta vừa tìm được thứ thú vị này, không khoe cho cô thì thật đáng tiếc!!"

"Không hứng thú. Không liên quan đến tôi."

Indochina hất mặt đi.

"Đ-đủ rồi America! Đừng đem t-tôi ra trêu đùa nữa... Khi nào mới chịu thả tôi đi..."

Vietnam vùng khỏi gã ta, lùi về sau mấy bước. Gã vươn tay ra định bắt y lại, y lập tức nhân lúc này chạy về sau, núp sau lưng Indochina.

Lúc này, cô có thể hiểu đại khái tình hình. Cậu trai nhỏ nhắn sợ sệt sau lưng cô, có vẻ đang bị America bắt giữ và chuộc lợi.

"Thôi nào, nói cứ như tôi đang giam cầm cậu vậy, EL. Tôi đã nói rồi, chuyện này chẳng qua là tôi hiện tại không thể giúp cậu ngay, mà cậu thì đã hứa sẽ giúp tôi một việc, phải chứ?"

"Ừ-ừm..." Vietnam do dự gật đầu, toàn bộ ánh mắt rụt rè đề phòng đều để gã ta nhìn thấy hết.

"Giúp tôi xong, tôi sẽ trả cậu đi. 3 ngày nữa là đến lúc, tôi chắc chắn đó!"

Indochina: "..." Lừa gạt cũng hay thật.

Vietnam miễn cưỡng tỏ ra đồng thuận. Có điều chuyện này nghe buồn cười thật chứ. Muốn y tỏ ra tin tưởng thì chí ít sự lừa gạt cũng phải chân thật chút...???

Indochina không có việc gì còn để nói thì muốn đi trước, Vietnam nhanh chóng rời đi với lí do tương tự. Y đuổi theo cô ta, rồi nhỏ giọng, lấp vấp nói thành câu: "...chị gái, tôi có thể nhờ chị vài chuyện không? Phòng tôi ở ngay kia, ch-chúng ta nói chỉ... Một chút thôi."

"Cũng được."

Gì chứ, không lẽ cậu trai này định xin sự giúp đỡ, xin cô giúp cậu ấy chạy trốn khỏi sự giam giữ của America à?

.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

"A, chết tiệt!? Tên xảo quyệt nhà ngươi, trình độ diễn xuất đó lừa được ta rồi đấy!!"

Y khóa chặt hai tay Indochina đằng sau, cô bị khống chế nằm dưới đất, một chút cựa quậy cũng không thể, tay còn lại của y nhẹ nhàng vuốt ve làn tóc vàng mềm mại.

"Quá khen. Cô là một người khôn ngoan, vì vậy cô nên tự biết ta chỉ muốn nói chuyện với cô, không có nghĩa là ta ngại vặt cái đầu cô xuống."

"Ngươi là ai?"

"Chỉ là EL thôi. America đã giới thiệu cho cô rồi mà?"

Vietnam nâng mái tóc ấy lên, nhẹ hôn nó, ánh mắt y điềm đạm mà sắc lẹm, khiến cô ta cảm thấy sự đe dọa cực độ. Đồng thời, cô lại cảm thấy...

"Nếu muốn giết ta thì cứ việc."

"Ta chỉ muốn hỏi cô thật ra là ai?"

"Chỉ là Indochina thôi. America đã giới thiệu cho ngươi rồi nhỉ?" Cô cười nhẹ, đáp trả.

Người phụ nữ đanh đá trước mặt, chỉ được vẻ ngoài là cùng. Nếu cô ta tự khai ra thì y sẽ cho cô ta chết thật nhân đạo. Dù y không có thông tin gì về cô, nhưng cái cảm giác không thể sai vào đâu lúc này, y biết bản thân chẳng cần tìm hiểu nữa. Cô ta chính là đáp án.

Vietnam đặt bàn tay kéo dài xuống gáy cô, ngay tia kéo áo ở ngay đó, y giữ lấy nó, kéo xuống thật chậm.

"Ngươi đang làm cái—"

"Cô lớn tiếng một cái thì ta sẽ nói với America cô có hứng thú với trẻ vị thành niên nên nhắm vào ta đấy."

251: [Thật là một lời nhắc nhở hữu ích. Ngài GIÀ rồi thưa ngài.]

Vừa rồi dĩ nhiên y chỉ nói đùa, giờ mới là việc chính, việc quan trọng nhất: "Thân phận của cô, vốn không phải là thuộc hạ của France. Bằng chứng hình như... Nằm ở đây nhỉ?"

Tia kéo sau lưng lập tức bị kéo xuống quá nửa, Indochina nhận ra y đã biết tất cả, y đang nói về việc gì, cô giãy sống giãy chết, liều mạng vùng khỏi y. Vietnam thấy thế thuận theo cô ta, y thả tay đang khóa hai tay cô, cô liền vùng ra khỏi, bật người ngồi dậy, hốt hoảng đưa hai tay ra phía sau lưng, cô gắng che giấu trong sự bất lực.

Vietnam nhìn thấy Indochina thế này thì bật cười.

Một nụ cười khinh bỉ.

Phản ứng đầu tiên của một cô gái bị lột đồ, không phải là đưa hai cánh tay về phía trước che chắn như một phản xạ tự nhiên, mà là đưa hai cánh tay che chắn tấm lưng của mình.

Rõ ràng cô ta biết y đang tìm kiếm đúng thứ, cái thứ trên lưng cô ta. Thế nên cô cố gắng che giấu nó đi.

Nhìn biểu cảm sắp phát khóc hỗn độn kia, trộn lẫn sợ hãi và nhục nhã, hệt như y sắp làm nhục cô không bằng.

Mà vậy cũng phải, nếu như thứ sau lưng bị nhìn thấy thì cô ta tất nhiên sẽ nhục nhã và xấu hổ...

"Vậy là ta đã đúng. Ngươi chính là kẻ đã phản bội cả năm vị tiền thế đời trước, bao gồm cả..." cha của y.

"Không! Ta không phản bội họ!!"

"Ta lạ gì lũ phản bội các ngươi. Chỉ có điều ta khó hiểu, người như Việt Hòa phản bội thì ta còn hiểu, nhưng kẻ mang thân phận đặc biệt như ngươi, sao lại có thể là phản bội, hửm?"

"Tại sao ngươi lại... Không lẽ, ngươi là Vietnam? Không đúng! Ta không thể cảm nhận được linh hồn của cậu ta còn sót lại chút nào trên thế gian này cả!"

Indochina chưa gì đã tự nhận bản thân, thân phận của cô ta y đoán không hề sai.

"Ta là ai thì quan trọng à? Quan trọng lúc này, ta hỏi lí do ngươi phản bội cha ta?"

Đại Nam, đến cuối cùng vẫn dặn dò y đi tìm một cô gái bị mất tích, có đôi mắt đen láy trong sáng, có mái tóc đen tuyền, giọng nói ngọt ngào và tâm hồn trong sạch, giống như giọt sương mai, hoặc khi ánh mặt trời đầu tiên chạm đến lớp ngói đỏ của mái nhà.

Ngài ta dặn dò y phải tìm người đó bằng mọi giá.

Giờ thì cái thứ gì đang trước mặt y đây?

Đại Nam lo lắng cho loại người này?

"Tôi..." Indochina rơi nước mắt - "...không, không phải... Hức...hức... không phải mà..."

Cha y xem cô ta không khác gì đứa con gái nhỏ, nên tính ra, có thể xem cô là chị của y.

Vietnam thở dài, sao y lại có cảm giác cô ấy giống như đứa con gái của chính mình, không nỡ nhìn cô khóc, y vươn tay nâng đôi gò má ấy, miết lên khóe mi lau nước mắt cho cô.

"...hức...hức..."

Biểu cảm của cô như vỡ òa, tại sao nhìn Indochina khóc mà y lại đau lòng thế vậy?

Cô gái trong ký ức Vietnam vốn chỉ như một làn sương, chẳng hề giống đang tồn tại, nhưng lúc này, cô trông rất chân thật. Gương mặt cô ấy khác hẳn dáng vẻ Đại Nam miêu tả, nhưng kỳ lạ và cũng may mắn thay, y nhận ra cô.

"Cô rất khác với tên phản quốc Việt Hòa, vì vậy, cho cô cơ hội giải thích."

Ánh mắt đáng thương của Indochina hướng lên nhìn y. Cô như có ngàn lời oan ức không nói hết, nhưng lại chẳng thể nói ra nổi, nên chỉ đành phản ứng lại bằng tiếng nấc kéo dài thê lương.

Vietnam kéo cả cơ thể cô vào lòng mình, y ôm lấy cô, hai tay nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng trần bị viết đầy loại cổ ngữ chỉ y mới đọc được.

"Không sao. Có ta ở đây rồi, cô không cần tin ai cũng được, cứ tin ta. Vì ta chẳng còn tồn tại, nên ta là người cô có thể thoải mái dựa vào."

Indochina run rẩy đáp lại cái ôm của y. Sự phòng vệ của cô hoàn toàn sụp đổ rồi.

"Cô yên tâm."

Nghe được lời ấy, bao nhiêu uất ức trào ra theo hai hàng lệ.

Kể từ lần ấy đến bây giờ, cô cứ tưởng bản thân sẽ chết dần chết mòn một cách thảm hại và nhục nhã. Cô không muốn ở đây!

Không muốn phục vụ tên khốn kia!

Cô không phải là bộ dạng này!!

Đây không phải gương mặt vốn có của cô, tóc vàng mắt xanh gì chứ, ghê tởm!!!

"Tất cả là do... France!!!"

.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

Indochina đã kể rất nhiều, rất nhiều thứ.

Trong vòng tay của y, biết bao nhiêu uất hận cô kể hết thảy.

"Cô gái tội nghiệp, cô chịu khổ nhiều rồi."

Indochina với đôi mắt sưng đỏ vì khóc, nhưng ánh mắt cô lại dịu đi nhiều. Cô quỳ dưới đất, nhưng lại kề đầu trên đùi y, hai tay vòng qua ôm chặt vòng eo ấy, hệt như đứa trẻ cầu mong sự yêu chiều của người cha vậy.

Mọi nỗi lòng đều đã nói hết, cho dù có chết thì cũng an lòng.

À không. France phải chết thì cô mới yên tâm chết được.

"Ngài Vietnam... Thật kì lạ, rõ ràng ngài đã chết. Hơn nữa Vietnam mà tôi biết chỉ là một đứa trẻ. Tôi chắc chắn ngài không phải Vietnam đó nhưng tôi vẫn chắc chắn được ngài chính là Vietnam...?"

"Ừm, phải. Ta là Vietnam, nhưng là đến từ 3 thế kỉ sau."

251: [Sao ngài lại dễ dàng nói thế?]

Indochina đã thành thật với ta như vậy mà.

"Chẳng phải Vietnam đã chết rồi sao?"

"Vậy cô thử giải thích xem?"

Indochina: "..."

Dẫu sao thì lúc này, mọi thứ đều không quan trọng. Chỉ cần biết, người trước mặt mang cho cô cảm giác dễ chịu khó tả, hệt như Đại Nam đang ở đây vậy.

"Chuyện đã đến như vậy... Tiếc là không thể giết France để giải quyết mọi thứ. Cô hãy chờ ta nghĩ cách. Ta biết một người, tuy không chắc có thể giúp, nhưng nhất định có hy vọng."

"Không cần đâu, ngài cứ giết chết France, đừng để tâm đến tôi."

"Không. Cô không thể cứ thế chết đi. Ta đã bảo cô có thể tin tưởng ta." Y dịu dàng vuốt ve gò má gầy của cô, giọng y nhẹ và êm ái, đồng thời vuốt ve thính giác cô.

_______________________

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info