ZingTruyen.Info

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã Đến

Ngoại Truyện: Đơn Độc - 1.1

ShalaMPD


Cô gái ấy là Laos. Cô với biểu cảm cứng cỏi không chịu thua, không muốn chịu rằng bản thân sẽ bật khóc, cô đặt một bó Đại Hoa trắng trước mộ y. Việc cô gồng mình lên để không khóc, khiến gương mặt cô trông đanh đá và khó coi hẳn.

Cuối cùng Laos vẫn nghẹo ngào đứng trước mộ Vietnam, cô cố nén bi thương, siết chặt bàn tay lại. Cô không kiềm nén được nữa mà đấm vào bia mộ: "Cậu đúng là đồ đần!! Tên khốn như cậu...hức..."

Nước mắt cô chảy ra, cô cắn môi cố sao cho đừng có tiếng nấc nào lọt khỏi cổ họng một cách bất lực.

"Cậu có biết...hức...anh Phóng tồi tệ thế nào khi cậu rời đi không hả!!"

Nghe nhắc tới anh trai, y từ đằng xa bỗng chết trân, không làm sao phản ứng được.

"Nếu...nếu cậu còn tình người thì...cậu khôn hồn mà đội mồ sống dậy cho tôi!! Đồ ngốc này!!!"

Laos là người rất dễ khóc, nhưng bây giờ nếu phải nghe tiếng khóc của cô ấy, y sẽ không chịu nổi mà khóc theo mất.

Dòng nước mắt ấm chảy một cách chậm rãi, rồi lại trào ra liên tục không thể dừng. Cuối cùng lí trí cô chịu thua trái tim yếu mềm mà khóc lớn. Vietnam là bạn từ nhỏ của cô, sao mà cô chịu nổi việc mất đi người bạn tâm giao này chứ. Còn Việt Phóng, anh ấy như người mất hồn, nhìn thôi cũng xót xa.

"Kể từ lúc đó đến giờ...tôi không nhìn nổi anh trai cậu đau thương như thế... Tôi dặn lòng phải cứng cỏi lên...! Nhưng nếu thấy anh ấy như thế...hức...tôi sợ mình sẽ khóc theo anh ấy!! Tôi phải cố gắng cỡ nào...hức...hức...mỗi khi đối mặt anh ấy... Anh ấy thậm chí không dám ngủ, cách duy nhất chúng tôi bắt anh ấy nghỉ ngơi là để anh ấy dùng thuốc ngủ... Nhưng như vậy, mỗi khi thức dậy, anh ấy càng đau khổ hơn..."

Vietnam đưa tay lên che miệng.

Không! Y không muốn anh trai mình trở nên như vậy!! Y có chết đi cũng không sao, nhưng anh ấy tuyệt đối không thể nhận hết mọi bất hạnh.

Đâu không phải thứ y muốn!

Ngày trước, khoảng thời gian đầu sau khi Việt Phóng mất đi, y cũng đã như vậy. Y thậm chí không dám đi ngủ, bởi chỉ cần vô ý ngủ gục đi, lập tức y có thể nhìn thấy anh trong giấc mơ.

Đó là một khoảng thời gian cực kỳ kinh khủng. Lúc đó, nếu không có Minh và Đông Lào, y có lẽ đã gục ngã rồi. Nhưng Phóng thì khác, anh không có ai bên cạnh!

"Tôi đã cố gắng hết sức rồi đó! Cậu đội mồ sống dậy cho tôi đi!! Cùng lắm nếu ông thần chết khốn kiếp kia muốn... Tôi cho ổng nửa cái mạng của mình...hức...là được chứ gì..."

"E hèm, thưa ngài."

Giọng nam trầm nhẹ vang lên, cô lập tức ngậm chặt miệng mình lại, tay vội lau đi nước mắt. Cô gằn giọng: "Chuyện gì?"

Thành thật thì người lính trẻ không muốn làm phiền cô chủ của mình, anh biết cô ghét ai đó thấy bản thên yếu đuối như thế.

"Ngài Ussr đã từ chuyến đi trở về. Nếu được thì... Ngài nên nhanh chóng đến Liên Xô một chuyến."

"Ta biết rồi. Sẵn tiện, anh Việt Phóng vẫn còn ở Liên Xô, phải không?"

"V-vâng."

"Vậy cũng tốt. Nếu anh ấy cứ vậy trở về nước, ta không thể ở cạnh trông chừng anh ấy, ta không yên tâm. Nếu anh ấy thật sự không chịu nổi, vậy thì ta sẽ không có mặt mũi nào nhìn mặt Vietnam mất."

Cô cẩn thận lau đi vệt nước trên gương mặt mình, rồi chỉnh lại trang phục, mới quay sang nhìn người lính trẻ: "Ta đi thôi."

Sau khi họ rời đi hẳn, Vietnam mới đi về phía bia mộ của mình, thơ thẩn nhìn chiếc bia mộ cùng bó Đại Hoa trắng.

Laos là người bạn thân thiết của y. Bất kể là khi y mất đi người thân, hay Phóng mất đi người thân, cả hai anh em y trong tình trạng tồi tệ thế nào, cô luôn là người ở cạnh bên. Năm đó y quá đau khổ, thiết nghĩ làm sao có thể để ý xung quanh nữa?

Không. Vietnam vẫn để tâm đến mọi thứ.

Y vẫn rất biết ơn Laos.

Đáng lẽ, y định đi tìm hiểu một số thứ, nhưng cuối cùng vẫn là, không ai quan trọng bằng anh trai. Y phải gặp Phóng.

Vậy là Vietnam dùng thân phận của một người lính mới mà xui xẻo bị y nhắm trúng, "mượn dùng" một thời gian, thuận lợi đi theo Laos trở về Liên Xô.

Căn cứ này, dãy hành lang này, những người ở đây,... Tất cả đều thật vừa lạ vừa thân quen. Đã lâu vậy rồi sao, nhìn khung cảnh này, y  cảm giác cái "vừa mới hôm qua" này  đã trôi qua được gần 400 năm còn hơi khó tin.

Đi theo Laos mãi, cô không đi đâu mà hướng thẳng đến phòng của Việt Phóng, anh đang ngủ say. Y chỉ biết cùng với vài người lính bên ngoài nghe cô nói không ngừng. Cô hỏi tình trạng của Phóng bấy giờ, rồi dặn dò những người bên cạnh anh ấy rất nhiều, sau đó mới chịu rời đi mà đến chỗ Ussr.

Đợi đến khi tất cả đi hết, y mới tiến đến nhìn ngắm anh ta. Cảm giác khó tả bóp nghẹn cổ họng y. Sau gần 400, y chẳng còn lại mấy thứ  những kỷ vật của anh, chiếc mũ cối được y bảo quản kĩ, cùng với vài bức ảnh nát đến nỗi không thể phục hồi, y sớm đã quên đi gương mặt anh trai rồi.

Dù dự liệu từ trước, nhưng khi nhìn thấy anh, y không kiềm được mà lại rơi nước mắt. Muốn chạm vào anh, muốn chắc chắn cơ thể anh còn nhiệt ấm, vẫn còn sống, vì lần cuối cùng y ôm Phóng, anh ta là một cái xác lạnh.

Vietnam muốn ôm lấy anh, nhưng lại sợ sẽ đánh thức anh, miễn cưỡng nhịn lần này.

Y đảo mắt, vô tình, tầm nhìn của y lại bị thu hút bởi li cà phê uống dở trên bàn.

Ai lại đi uống cà phê rồi ngủ chứ?

A—

Y nhận ra gì đó, liền nhấc li cà phê lên ngửi thử, trong đây có mùi thuốc ngủ.

Lí do tại sao y có thể ngửi ra ư, dĩ nhiên y không phải chó, nhưng vì y quá ám ảnh mùi thuốc ngủ pha vào và phê rồi. Năm xưa vì để bắt y chịu ngủ một giấc, Liên - cô thư ký của y lúc đó nhìn thấy y thê thảm đến nỗi không dám đi ngủ, cô nghĩ ra một cách, cho vài viên thuốc ngủ vào cà phê.

Vietnam vừa nghĩ đến việc Phóng nhờ có thuốc ngủ, bây giờ trời có sập thì cũng khó thể biết gì, y lập tức lao tới, ôm chặt lấy cả cơ thể anh. Y kéo cơ thể anh dựa hẳn vào lòng mình, đôi bàn tay y giữ lấy thân thể ấy, siết chặt.

Cảm giác này, nhiệt ấm từ cơ thể anh Phóng, nhịp thở đều đặn anh, lồng ngực căng lên hạ xuống, y đều cảm nhận rõ ràng, thậm chí đôi mi anh ấy thi thoảng có chút rung động. Đây là thật, hay mơ?

Mặc kệ là thật hay mơ, y không muốn buông ra.

Lần cuối cùng y ôm anh, anh ta chỉ còn là một cái xác lạnh.

Y ngơ ngác chạm lên gương mặt chính mình, không hiểu sao nó lại ươn ướt?

"Ơ...Mình đang...khóc sao?"

Trước đây y đã học cách để cho dù đau buồn hay thống khổ đến mấy cũng không khóc. Vậy thì tại sao y không đau buồn nhưng vẫn khóc chứ?

Rốt cuộc, y đã ôm lấy anh ta như thế suốt hai tiếng đồng hồ. Chỉ đến khi Laos lại đến, y mới chịu buông ra, thật nhẹ nhàng đặt anh nằm xuống, rồi ở bức màn đằng sau.

Làm sao mà y không biết Laos đối với Việt Phóng, cảm xúc đó của cô là gì chứ. Nhưng cô ấy như một cô gái ngốc, có vẻ như năm xưa, vì tình hình đang căng thẳng, mà cái chết của anh lại xảy ra quá đột ngột, khiến cô ấy chưa từng có cơ hội nói được gì.

Cô gái mà trước mộ cậu, chửi cậu đần, ngốc, lại là một cô gái còn ngốc nghếch và đáng thương hơn. Lời trong lòng chẳng bao giờ có thể gửi đến người cô muốn được lắng nghe.

Vậy nên sau này, ánh mắt của Laos nhìn về phía y, như ánh mắt vô thức tìm kiếm hình ảnh người cố nhân.

...

Để xem, thời điểm này, việc mà y luôn muốn làm, y đã làm được gì rồi.

Việc thứ nhất: Giết quách Việt Hòa cho đỡ chướng mắt. Đã làm.

Việc thứ hai: Bảo vệ Việt Phóng. Y đã đến được đây, đừng hòng có ai có thể tổn hại đến anh ấy.

Việc thứ ba: Giết kẻ mà y luôn muốn giết. Không ai khác ngoài kẻ đã phản bội ngài Ussr. Kẻ mà đâm sau lưng ngài ấy một nhát, gián tiếp khiến ngài ấy sụp đổ.

----------***---------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info