ZingTruyen.Info

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã Đến

Chương 9. Thật Sự Không Phải.

ShalaMPD

"Vậy từ giờ cậu sẽ ở tạm đây."

Russia dẫn cậu đến một căn phòng trống, một nơi đơn giản, sạch sẽ, đủ để biết y không xem cậu là kẻ đáng nghi rồi.

"Cảm ơn."

Russia nắm tay nắm cửa, chuẩn bị rời đi: "Nếu không còn việc gì..."

"R-Russia này...tôi...liệu sẽ bị đem đi tra khảo chứ..."

"Không đâu. Cậu vô hại như vậy mà."

Đông Lào: /Ừ, chú em chắc chưa?/

Russia nở một nụ cười rồi rời đi. Cậu tuy đã an toàn nhưng do vẫn còn chút lo lắng nên phải hỏi cho chắc. Cậu có thể đọc vị tất cả mọi người, nhưng chắc chắn không phải y! Cả đoán mò tâm ý của Ussr cậu cũng không dám, nghĩ đến y thôi mà đầu cậu loạn cả lên rồi!

Sau khi anh rời đi, cậu ngả người trên chiếc giường êm ái. Suy xét lại, ở đây chắc chỉ có Russia và NK là đặt lí trí lên trước, sớm không còn xem cậu là Vietnam rồi. Còn những người khác tiếp theo nên đối phó thế nào đây?

Vietminh: /Nãy anh diễn hơi bị ghê rợn rồi đó./

Đông Lào: /Em xin lỗi...nếu không phải tại em anh đã không phải diễn như thế. Nhìn anh thế này em thấy có lỗi quá.../

Rõ ràng là nó đang xin lỗi, nhưng sao nghe cứ sặc mùi cà khịa vậy?

Bên ngoài, thế quái nào đấy mà China, Việt Phóng lẫn Cuba đều đang đứng trước cửa phòng cậu.

Cuba: "Sao cả hai người lại đến đây?"

Việt Phóng: "Anh xem thử một chút...có một số việc..."

China: "Trùng hợp, tôi cũng vậy."

"Trùng hợp nhỉ..." Cuba nở một nụ cười giả trân.

Cốc cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo giọng nói khẽ khàng của Cuba: "Tôi...vào đây..."

Giây trước cậu còn nằm sõng soài trên giường, chân lọt ra ngoài giường mà đung đưa, giây sau cậu đã ngồi ngay ngắn ngoan ngoãn, hai tay đan vào nhau, chớp mắt nhìn họ. Vietminh thán phục tốc độ trở mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng này của cậu.

"Không phiền...cậu chứ...?"

Cậu dùng gương mặt ngây thơ vô số tội kia mà lắc đầu:

"V-vâng...các ngài...cần gì...ở tôi?"

"Không không! Đừng sợ! Không cần dùng kính ngữ đâu!" Cuba huơ huơ tay giải thích - "Tôi muốn đến kiểm tra cậu...một chút."

Cậu gật đầu hiểu ý. Cuba ngoài mặt là nói muốn kiểm tra sức khỏe, yêu cầu cởi áo ra xem, còn rất thật trân mà đem theo bộ đồ dùng y tế, nhưng cả ba ngầm tự hiểu với nhau một điều. Biết đâu được, nếu như người trước mặt là Vietnam, trên ngực chắc chắn sẽ có một thứ...

Dù không có khả năng cao nhưng họ vẫn phải chắc chắn một lần để không hối hận.

Cuba chầm chậm cởi từng cúc áo của lớp áo ngoài của cậu ra, nhịp tim cứ thế tăng lên liên hồi, nó nhói lên, đập đến đau cả lồng ngực.

"Đúng là không giống lắm, nhưng mà..." China vờ quay đi hướng khác, nhưng vẫn lén nhìn về phía cậu, cầm quạt lên che miệng như một thói quen khó bỏ.

Mặt khác, Vietnam nhìn thấy anh hai mình trước mắt, gương mặt mang nỗi buồn đau, lại có chút hi vọng nhỏ nhoi nơi đáy mắt. Cậu biết Phóng đang mong đợi thứ gì mà.

"Viet..."

Cậu vô ý chạm mắt với Việt Phóng, liền giật nảy mà cúi đầu xuống.

"Vâng...tôi có nghe...Ngài Ussr, Russia và một số quân lính nói rằng tôi rất giống...một người đã khuất...người đó hình như tên là Vietnam..."

Anh hai...em xin lỗi...

Cuba đã tháo hết cúc áo của lớp áo ngoài, anh chậm rãi lột nó ra, cậu xuôi tay thuận theo Cuba để tháo hẳn nó. Giờ cậu chỉ còn một chiếc áo trong là áo sơ mi trắng, họ càng hướng mắt về phía cậu hơn nữa, Cuba bắt đầu chiếc cúc áo đầu tiên thì tay đã run lên đôi chút.

Họ tiếp tục một cuộc nói chuyện không đầu không đuôi vì không muốn thể hiện quá rõ ràng và khiến cậu khó xử.

"Là em trai của tôi..." Anh khó xử.

"Cùng là cấp dưới trung cùng một chủ..." China gượng gạo nói thành câu.

"...là đồng chí tốt..."

Cuba tiếp lời. Cuba đã mở đến chiếc cúc áo thứ ba, tay anh run run nắm lấy hai bên cổ áo vạch ra. Phút chốc không gian im lặng đến đáng sợ, không khí như bị hạ độc, khiến những người ở đây mang vẻ mặt khó chịu.

Kí hiệu Cộng Sản, không có. Trên ngực trái không có nó. Họ chìm vào một nỗi thất vọng kể cả khi mầm mống hi vọng chẳng ai cắm vào. Ngay từ đầu ôm chút hy vọng ảo tưởng vốn biết sẽ có kết quả này, nhưng vẫn không ngưng được quặn lòng lại.

Xin lỗi vì đã làm họ thất vọng, nhưng cậu đã sớm dùng sơn chống trôi che lại nó rồi. Làm cũng đã làm đến đây, sao lại để lộ sơ hở chứ. Thật ra thì vết sẹo lớn ở bụng rất khó che vì nó là sẹo lồi, dù có sơn lại cũng vẫn hiện đường vân rõ ràng. May là Cuba chỉ mời cởi tới cúc áo thứ ba.

Cuba buồn rũ rượi, nhưng vẫn không quên cẩn thận xử lí các vết thương ngoài cho cậu. Sau cùng, ngoài vài vết thương nhẹ do xây xát, không có gì nghiêm trọng. Cuba và Việt Phóng nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại China ở lại.

Vailone...sao thằng này không cút đi!?

"Vietnam."

"T...tôi là Đông Lào."

China tiến lại gần, cậu lùi bước ra sau.

Cái con mịa không lí nào lại bị phát hiện sớm vậy, nhất là với tên này!!!

Nước chưa tới đầu không nhảy vội. Gã mà còn làm tới chút nữa thì đập một phát rồi bỏ chạy là vừa.

China vươn tay đến sát gương mặt của cậu, cậu giơ hai tay lên che chắn, vờ run rẩy vì sợ hãi.

"Đ-đừng lại đây...tôi biết cậu ghét Vietnam nhưng...đừng...đừng đánh tôi mà..."

Mày ngon mày làm tới nữa coi hôm nay mày tới công chuyện với bố mày.

"!!"

Gã nghe xong giật mình thu tay lại, lập tức thanh minh:

"Không hề! Tôi không có ghét cậu ta!"

Cậu khựng người, phản ứng này ngoài tầm dự đoán quá. Ý gì đây?

"...tôi xin lỗi. Tôi biết cậu không phải Vietnam."

"Nhưng...tôi thật sự không ghét Vietnam đâu..."

China quay đầu đi, lộ rõ sự khó xử và rụt rè trong ánh mắt. Nét mặt có phần ám đạm nhiều ẩn ý, lời nói ra càng khó khăn, để lại ba người kia chìm trong im lặng, rồi đồng loạt dụi mắt.

Đông Lào: /Douma thằng này là ai.../

Vietminh: /Anh cũng không biết nữa...China này nó lạ lắm.../

Hai đứa, lấy anh chai nhỏ mắt đi.

"Tôi xem cậu ta...là bạn."

"Vậy...à..." Cậu chết trân tại chỗ.

Chưa kịp hoàn hồn, China đã lùi về sau, tay vặn mở nắm cửa: "Cũng... không có việc gì hết...tôi đi đây!"

Rồi bỏ chạy một mạch.

"Ủa..."

Bản mặt thiếu nữ e thẹn vẹo gì đây...

Cậu nhận lọ thuốc nhỏ mắt từ Vietminh, rồi ngửa đầu lên, nhỏ giọt vào mắt. Xong xuôi thì chớp mắt mấy cái.

"Ừm. Mắt anh không có vấn đề."

----------***---------

Ussr: Là một người cấp trên đáng tin cậy, đồng thời y tin tưởng và xem trọng tất cả mọi cấp dưới của mình, không bao giờ để ai phải chịu thiệt.

Y cao và to như một con gấu lớn vậy, trầm tính nhưng mang lại cảm giác an toàn, không bao giờ khiến người khác phải sợ hãi. Y là một người tốt, ấm áp, biết suy nghĩ, nhẫn nại, dịu dàng và vô vàn điểm tốt khác mà các cấp dưới có thể dành cả ngày chỉ để bàn về nó.

Tất cả các cấp dưới đều kính trọng và tôn sùng y tuyệt đối. Đã thề tận trung đến chết, cả đời quyết không đổi chủ.

Cái ngày mà cậu mất hết tất cả, cũng chỉ còn y ở bên, cậu sớm đã xem y là ánh sáng Mặt Trời cứu rỗi bản thân khỏi tuyệt vọng rồi. Y là niềm tin của cậu.

.....

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info