ZingTruyen.Com

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã Đến

Chương 44. Cướp

ShalaMPD

Hôm nay là ngày ấy.

Ngày kết thúc của WW2. Cậu không định quan tâm đâu, nhưng không yên tâm khi nghĩ đến JE, thế nên đã đi theo y đến tận đây.

"Xin chào, JE!"

"Sao ngươi lại ở đây?" Gã rút kiếm.

"Câu đó ta hỏi ngươi mới phải. Ngươi đáng ra đâu xuất hiện ở đây? À mà dù sao ngươi chẳng chết, ta không quan tâm đâu. Chết kiểu gì chả được."

"Ta ở đây vì ngài ấy muốn thế."

Chuyện đó, sau khi JE kể hết tất cả, Nazi ngược lại tỏ ra rất bình tĩnh, hắn đã đoán được cái chết của mình, nên chẳng bận lòng. Hắn biết đến cả ba người họ sẽ cùng nhau sụp đổ, hắn không muốn thuộc hạ của mình sẽ chết dưới tay tên Tư Bản kia, nên bảo gã ở lại đây. Nếu đã là kiểu gì chẳng chết, thế thì chết ở đây cũng được nhỉ?

"Vậy để ta đích thân tiễn ngươi lên đường nhé?"

Cậu triệu hồi cây mái chèo từ Hệ Thống, gã cũng đã thủ thế, hai người cứ vậy lao vào nhau.

Sau một lúc, áo dài của cậu cũng bị JE cắt vài đường, nhưng thân thủ của cậu không kém cạnh, linh hoạt đỡ từng đường kiếm.

"Có thể đỡ được đường kiếm của ta, đừng nói là..."

"Phải, là con trai yêu dấu của ngươi dạy ta đấy."

"Nó là con gái."

"Cái đ—!?"

Thế mà đó giờ cậu cứ tưởng...

Cậu nợ Japan một lời xin lỗi.

Đông Lào: /Từ từ đã, em cũng thế!!/

"Thế nào, con gái của ta sau này không tồi chứ?"

"Không tồi! Thời gian học kiếm thuật ở nơi đó, ta bị cậu ấy đánh cho không trượt phát nào luôn! Thế nên bây giờ ta mới được như vậy!"

Ngay khi cậu vừa định đánh tiếp, một đường đạn xượt qua má, khiến cậu bất chợt nghiêng đầu né tránh. Kẻ vừa nổ súng là IE, anh ta xuất hiện ngay phía sau JE.

"Ngươi, cút! Đây không phải chuyện của ngươi." Cậu nói lớn.

"Sao lại không?"

"IE, tránh qua một bên đi." Gã lên tiếng- "Đây là chuyện riêng của bọn ta."

Chuyện riêng của hai kẻ tôn sùng Boss của mình.

...

Ussr bước vào bên trong căn phòng ấy. 

Trước mặt y chính là Nazi. Hắn ngồi trên chiếc bàn làm việc, cười híp mắt nhìn y. 

Y không nói gì, chỉ nhìn hắn như thể đợi hắn mở lời trước. Hắn nhận được ánh nhìn đó mà khó chịu, viết lên một tờ giấy ghi chú, rồi xoay tờ giấy đó đến trước y.

(Nhìn gì. Ta móc luôn con mắt còn lại của ngươi bây giờ)

"???" Ussr khó hiểu.

Hắn bật hai tiếng cười, tiếp tục viết lên giấy để y đọc.

(Thứ lỗi cho ta, ta vừa mới lập giao kèo với con ả phù thuỷ kia xong. Ả lấy giọng của ta rồi)

"Phù... thuỷ?"

Những tiếng cười khanh khách của hắn vang lên.

(Thú vị thật nha, ta chỉ không thể nói chuyện, nhưng thanh quản vẫn có thể tạo ra âm thanh)

"Ta chẳng hiểu gì cả. Tại sao ngươi lại liên quan đến bọn phù thuỷ?"

(Thì ta có việc cần nhờ chúng chứ sao? Hơn nữa, so với những thứ ta từng giao dịch thì cái giá này rẻ bèo.)

(Kiểu gì ta chẳng chết, nhờ cậy đám phù thuỷ vậy chứ còn đáng tin hơn cả đám cấp dưới của ta)

"Ngươi đừng nghĩ có thể dễ dàng—"

(À phải rồi, tại sao ta lại phải giải thích với ngươi? ta đúng là rãnh rỗi)

"NAZI!!!" 

Ussr trở nên tức giận. Tại sao đến tận lúc này hắn vẫn chẳng tập trung vào y, chẳng bao giờ chịu đặt y vào mắt. Kể từ khi hắn bắt đầu mọi thứ cho đến thời điểm này, y nhất định phải bắt sống hắn, rồi bắt hắn giải thích tất cả!

Hắn nhìn y như thể hắn đọc được y nghĩ gì lúc này.

Ánh nhìn lơ là dần tan đi, đôi mắt hắn lạnh hẳn.

(Ussr, ta ghét tay ghét đắng ngươi. Rõ ràng ta cũng chẳng muốn quan tâm đâu, cho đến khi ngươi cố cướp đi đồ vật của ta. Lúc nào cũng vậy, lúc nào ngươi cũng nhắm vào anh ta. Tên khốn nạn hèn hạ)

"Ta không hiểu ngươi đang nói gì cả, ngươi nói cái quái gì vậy!? Ngươi đang nói ai??"

(Sau tất cả những gì ngươi đã làm, ta đã hứa với lòng sẽ bắt ngươi trả giá. Ngươi muốn có đáp án? Ngươi muốn ta cho ngươi biết lí do tại sao mọi thứ lại đi đến nước này? vậy thì ta sẽ ôm tất cả đáp án đi xuống mồ vậy)

HAHAHAHAHA!!!

"Ngươi đừng nghĩ ngươi có thể chết dễ đến thế—"

Ussr kinh hoàng khi nhìn thấy dòng máu từ khi nào đã chảy xuống thái dương hắn, dọc theo gương mặt mà chảy xuống xuống yết hầu, máu tuôn ra như suối, chảy từ thái dương hắn mà ra. 

Rõ ràng vừa lúc nãy, không hề có gì cả. Hắn còn không động chút nào, thế này là sao!?

(Ta biết không có chuyện ngươi để ta chết dễ đến thế. Ta cho ngươi hay, thật ra ta đã chết từ nửa giờ trước rồi, ngạc nhiên chứ?)

"...là...phù thuỷ...Nghịch Đảo...?" Y mấp máy môi.

(Bingo!)

Nazi vỗ tay tán thưởng.

(Ta cố tình yêu cầu tên đó trì hoãn cái chết của ta trong nửa tiếng. Ngươi đoán xem tại sao ta lại phải làm cầu kỳ đến thế?)

"Ta không biết."

(Dĩ nhiên là để chứng kiến biểu cảm sụp đổ tuyệt vọng này của ngươi chứ sao nữa. Ta đã dành nửa đời để nghĩ xem nên huỷ hoại thứ gì để bắt ngươi phải nếm trải cảm giác giống như ngươi đã từng làm với ta. Sau đó ta nhận ra thứ tốt nhất ta có thể giết lại là chính ta)

Y không hiểu gì cả. 

Y không hiểu chút nào, không hiểu hắn đang đề cập đến chuyện gì, nhưng cách hắn cho y biết, như thể y là căn nguyên của mọi thứ. 

"Rốt cuộc... là thế nào... Ít nhất, ngươi phải cho ta biết chứ... "

(Không)

...

Mặt khác, các quân lính tràn vào bên trong căn phòng, Germany run rẩy, sợ hãi, nhưng vẫn ôm chặt lấy East vào lòng, như cố bảo vệ cô bé.

"Không được...không được làm hại em gái của ta..."

Khác với cậu, cô bé bình thản lạ thường, cô còn chẳng bận tâm, thấy anh mình như thế thì đưa hai tay lên vỗ lưng Germany nhẹ nhàng.

"Anh, anh đang run kìa. Đừng sợ, đừng sợ mà..."

"Anh...không sợ..."

Cô bé biết sớm muộn chuyện này cũng sẽ xảy ra, chẳng buồn ngạc nhiên nữa, chỉ là không thích nhìn thấy Germany như vậy thôi.

Ở nơi khác, Vietminh không biết mình đang tìm kiếm thứ gì nữa. Chỉ là có một linh cảm kéo nó đi, đi mãi. Nó đi đến phòng Nazi, rồi nhìn vào bức tranh lớn treo trên tường, nó nhanh chóng nhận ra đây là một cấu trúc của mật thất!

Sau khi đẩy lệch bức tranh, một cửa đi bí mật xuất hiện, nó tiến thẳng vào trong. Đi mãi, đến cuối con đường, có một căn phòng, nó mở cửa đi thẳng vào trong.

"!!!"

Vietminh kinh hoàng khi nhin thấy kẻ trước mặt.

"Hửm? Kẻ nào đây? Sao ngươi vào được đây?"

"Ngươi...sao lại..."

"À, hôm nay có phải...ngươi thấy đấy, đây là phòng cách âm, ta không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì nhưng ta nghĩ mình cũng đoán được gì đó rồi,  ta muốn hỏi, hôm nay là ngày tàn của Nazi à?"

Ngoại trừ East ra, không có bất kì ai có thể đến đây mà không có sự cho phép của hắn. Nhìn đứa trẻ trước mắt là khẳng định chắc nịch về việc Nazi không còn khả năng cản ai đó vào đây nữa.

Thật dễ hiểu.

Vietminh gật đầu.

"Trả lời ta, ngươi là ai?"

"Ngươi nghĩ tại sao ta lại phải trả lời ngươi?" Gã ta thản nhiên đáp lời -"Nếu hôm nay là ngày chết của hắn, cũng là ngày chết của ta, chẳng có lí do gì để ta giải đáp thắc mắc của ngươi cả. Ngược lại là ngươi, ngươi là kẻ xuyên không giống JE à?"

"!!!"

Phản ứng của nó rõ ràng đến thế, khiến gã nhếch mép: "Đúng thật vậy à...dễ đoán thật đấy."

"Sao ngươi...biết?"

"Đoán xem?"

Cuộc trò chuyện chẳng kéo dài quá lâu, Vietminh chỉ ở đó được chưa đến 15 phút, chưa thể khai thác được thông tin gì, mà ngược lại, toàn bộ thông tin của nó đã được gã phân tích và phán đoán một cách chi tiết.

Chính nó cũng phải ngạc nhiên.

Đột nhiên, cả cơ thể gã ta bỗng nứt ra, các vệt nứt trên cơ thể cắt người gã thành từng mảng.

"Cái qu—!?"

"Nhanh vậy sao..."

Gã như đã chuẩn bị cho chuyện này từ trước, không mấy ngạc nhiên, mà thở ra một hơi  dài, chầm chậm chờ đợi kết thúc của chính mình.

Cuối cùng, gã tan vỡ ra, tan thành từng mảnh vụn, không còn sót chút tàn dư nào.

"...hắn biến mất rồi. Vậy tức là..."

Ở phía Ussr, mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Nó nhanh chóng trở về, đi tìm Vietnam.

...

Vietminh định kể cậu nghe, nhưng thời gian còn lại chẳng nhiều, lần này cậu không còn muốn nói lời tạm biệt với họ, vì mỗi lần như thế lại càng khó xử hơn. Cậu dành thời gian còn lại trao đổi với Ukraina thêm chút chuyện.

Còn phía họ, họ chẳng thể tìm được cậu.

"Có ai thấy Vietnam không?" Phóng hỏi.

"Không."

Y định hỏi những người khác, nhưng thái độ chua xót trên gương mặt của Cuba đã nói lên tất cả. NK thì nói thẳng:

"Cậu ta nói đây là điểm cuối rồi. Thời gian của cậu ta đã hết, còn bảo tôi thay mọi người gửi lời tạm biệt."

"...ra là vậy."

Câu chuyện của cậu sẽ mãi dừng lại ở đó. Cứ cho họ môt kết thúc thôi. Dù sao thì cậu còn chẳng tồn tại, cậu muốn mọi người mau chóng lãng quên cậu đi, có lẽ y nói đúng, các Quốc Kì ở thời gian cuối cùng, họ không muốn bất kì ai nhớ đến cả.

Cậu cũng từng ra đi với thân phận một Tiền Quốc Kì chuyển giao cho Kế Tử, nên có thể hiểu đôi chút cảm giác này.

Suýt nữa quên mất cậu cũng già lắm rồi.

Hệ Thống 251: [Chuẩn bị đến thế giới tiếp theo.]

"Ừm."

Hệ Thống 251: [Thế giới này...]

Hệ Thống khựng lại một nhịp, rồi nói tiếp: [Nhờ ngài Vietminh, ngài hãy nói cho ngài ấy nghe.]

Vietminh: ???

Hệ Thống 251: [Ngài xin hãy lựa lời mà nói cẩn thận, tránh để ngài ấy kích động.]

Vietnam: ???

____________________

Đáng lẽ tôi sẽ nói về phần spoil, nhưng lần này, tôi sẽ để bạn Hà nói thay ̶v̶̶ì̶̶ ̶ẻ̶̶m̶ ̶n̶̶ằ̶̶n̶̶g̶ ̶n̶̶ặ̶̶c̶ ̶đ̶̶ò̶̶i̶ . Phần bình luận ở hàng chữ này sẽ là nội dung đó.




Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com