ZingTruyen.Com

Countryhumans Xuyen Khong Cam On Vi Cau Da Den

Sau khi IE bỏ đi, hắn quay sang JE, với một ánh nhìn đầy ẩn ý.

"JE, lại đây."

"?"

Gã vừa quay đầu nhìn, Nazi đã giật lấy chiếc mũ quăng đi, rồi đặt cả bàn tay lên đầu gã. Gã theo thói quen mà cúi cầu xuống, mặc cho hắn tùy ý vò lấy.

Gã không biết hành động vô ý này đã cho hắn một câu trả lời thích đáng.

"Ha...biết ngay mà."

Những ngày gần đây JE có những biểu hiện rất lạ, những sự thay đổi rất lớn mà chỉ có mù mới không nhận ra. Còn về phần IE, anh ta có mắt như mù.

Hắn lập tức một tay bóp lấy cổ JE, đè gã xuống sàn nhà. Gã bị tấn công bất ngờ nhưng không chỉ không phản kháng, mà còn giữ sẵn tâm lí: Mặc kệ hôm nay hắn muốn làm gì, gã cũng hoàn toàn không phản kháng.

Khi nhìn lên, chỉ thấy hắn nhoẻn miệng, nở một nụ cười đắc ý, tay còn lại rút súng ra đưa lên đầu gã:

"Ngươi là ai?"

"JE."

"Không phải, ngươi không giống JE ta quen biết. Tên đó sẽ không bao giờ cho phép ta chạm vào tai của nó."

Ngay từ đầu gã đã chẳng hành xử giống JE ở thế giới này rồi. Hành động vừa nãy của hắn để xác nhận lại lần cuối thôi.

JE mà hắn biết là một tên rất cao ngạo, gian manh, có phần độc ác, nhưng vẫn đa sầu đa cảm. JE ấy không ngần ngại đối đầu hắn mỗi lần hai bên không thỏa hiệp được, JE lạnh nhạt với con gái của mình, và gã đã chủ động rù quến IE.

Còn JE trước mặt hắn giờ đây, chỉ là một tảng băng di động. Gã lạnh lùng vô tâm, không còn thể hiện cảm xúc của mình ra bên ngoài nữa, gã còn giữ một khoảng cách nhất định với hắn, thay vì thái độ như song phương bình đẳng, gã đối với hắn giữ một thái độ tôn trọng nhất định, như thể cấp trên và cấp dưới. Gã bắt đầu quan tâm và dịu dàng với con gái gã hơn, đặc biệt là gã lạnh nhạt đi với người tình của mình—IE. Điều mà chắc chắn không thể nào xảy ra.

"Tôi bị phát hiện rồi nhỉ?" Gã nói.

"Bị phát hiện rồi." Hắn đáp lời.

Quả nhiên là người mà gã trung thành có khác.

"Nếu ngươi không có ý định khai ra, vậy thì..." - Tay Nazi buông cây súng ra, với lấy cây kéo nằm trên bàn làm việc - "Hôm nay ta sẽ cắt nát đôi tai mèo của ngươi".

...

Sau khi cậu cắt đuôi được đám lính và IE rượt đuổi, nhờ Vietminh chỉ đường, cậu tìm được một góc hang động nơi Laos và Phóng trốn tạm nơi ấy.

"Vietnam!" Laos gọi.

"Anh Phóng thế nào rồi?"

"Anh ổn. Chúng ta mau chóng rời khỏi đây thôi."

Phóng đề nghị, nhưng ngay lập tức bị họ bác bỏ.

"Không được! Anh đang còn bị thương nặng mà!"

"Vietnam nói phải đó, chúng ta nghỉ lại đây một đêm đi! Dù sao bọn chúng cũng không tìm ra nơi này đâu!"

Đối mặt với hai người không ngừng nài nỉ, anh đành tạm đồng ý. Cả ba tạm nghỉ ngơi một đêm, rồi tựa người vào nhau, hai người kia mệt mỏi nên dễ dàng vào giấc. Chỉ có cậu còn thức, không yên tâm, nên bảo Vietminh lấy ít đồ để tạm xử lí vết thương cho Việt Phóng.

Vietminh sau khi lấy được ít đồ, cậu lập tức bắt tay vào việc. Cậu chậm rãi lau các vết thương trên người anh, rồi sát trùng lại, thật nhẹ nhàng, thật cẩn thận. Vietminh để ý thấy cậu rất chăm chú, đột ngột nước mắt cậu lưng tròng, khiến nó hoảng lên:

/A-anh!?/

Anh không sao. Đừng để ý...

Cậu xót cho anh mình, nghĩ đến thôi cũng muốn bật khóc.

Cậu ước gì bản thân có thể ở lại đây mãi mãi, ước gì có thể ở cạnh anh. Nhưng thời gian cho cậu ở lại chỉ là kết thúc WW2.

Cậu chỉ muốn bảo vệ người thân của mình thôi mà, khó khăn đến thế sao?

Vietminh: /Vậy còn chuyện của JE, anh tính sao?/

Đông Lào: /Tên đó là kẻ xuyên không nhỉ?/

Mặc xác tên đó. Dù có là thế, thì cũng chỉ là một kẻ thất bại thôi. Một tên tận trung đến đần độn, tôn sùng chủ đến ngu dốt, làm được gì chứ?

Vietminh và Đông Lào nhìn nhau, không muốn phải nói ra việc đó nhưng mà quả thật anh của tụi nó nói mà không biết nhột nhỉ?

Phóng mệt mỏi đến độ say giấc, kể cả cậu có đang làm thế này cũng chẳng tỉnh nổi. Sau khi xong việc, cậu dựa người vào Phóng, như chưa đủ yên tâm, cậu ôm lấy cánh tay của anh, rồi cơn buồn ngủ kéo đến, cậu gục đi.

Sáng sớm hôm sau, anh thức dậy đầu tiên, thấy hai đứa trẻ là Laos và cậu dựa người vào người anh, mỗi người một bên mà ngủ quên trời đất. Anh nhẹ nhàng một tay lay Laos, gọi cô dậy. Nhưng chợt nhận ra, tay còn lại của anh đã bị cậu ôm chặt lấy.

Anh khẽ cử động tay, định rút ra khỏi hai cánh tay của cậu, nhưng cậu trong cơn ngủ mê đã giữ nó chặt lại, như một phản xạ tự nhiên của đứa trẻ sợ bị cướp mất thứ quý giá.

"A...anh..."  Cậu nói mớ.

"Ừm, anh đây."

Phóng nhẹ giọng đáp. Anh định lay cậu dậy, nhưng vừa cử động một chút, cậu lại ôm chặt cánh tay của anh hơn, tiếp tục nói mớ.

"Anh...anh hai...đừng..."

Phóng nhẹ nhàng gạt tay cậu đi, nhưng không thành, thấy cậu như thế không biết có nên đánh thức cậu không.

"Anh hai...đừng mà...đừng bỏ..."

/ANH!!!/

Vietminh thấy cậu nói mớ đến thế giật mình hét lớn gọi cậu dậy, trước khi để cậu nói thêm nữa.

Cậu thức dậy trong ngơ ngác, rồi nhìn lại Phóng trước mặt.

"Anh...Phóng? A...anh dậy rồi..."

Vietminh: /Hồi nãy anh nói mớ lung tung lắm đấy anh!!/

!!!

Nhờ nó gọi cậu dậy, nên giờ cậu nhìn Phóng, không biết phải nói gì.

Bối rối quá.

Laos mở lời: "Anh Phóng! Ai đã xử lý vết thương cho anh vậy?"

Nhìn lại, giờ anh mới để ý đến việc này. Hôm qua cả người còn bầm dập, các vết thương hôm nay đã được xử lí cẩn thận, rồi được băng bó sơ lại.

Cậu giật thót, xoay đầu đi. Nhưng nó lại trở thành câu trả lời cho anh lúc này.

"...là em thật à?"

"..." Cậu khẽ gật đầu.

"Em tìm đâu ra đống đồ đó vậy?"

"...thì em..."

Dĩ nhiên là chỉ có chạy ngược lại về đó, thó một hộp cứu thương, rồi chạy về đây thôi. Nhìn cái hộp đồ vẫn còn ngay đây thì hiểu.

"Em bị điên hả??"

"...em xin lỗi..."

...

Mặt khác, East chạy đến chỗ phòng Nazi, không có hắn ở đây.

Cô mỉm cười. Rồi nhìn đến bức tranh lớn giữa phòng, bức tranh vẽ chân dung của GE. Cô đi đến, lật ngang bức tranh, rồi một mật thất được mở ra.

Đây không phải lần đầu cô lén hắn đi vào đây nữa. Hắn mà biết thì cô chắc sẽ bị hắn đánh gãy chân mất. Nhưng không sao, cô cứ cố ý làm thế đấy.

Cô đi một mạch vào bên trong. Chạy dọc con đường tối, đi mãi đến cuối đường, có chút ánh sáng phát ra từ chiếc cửa duy nhất trong mật thất, cô mở cửa, rồi tươi cười nhìn gã ta.

"...lại nữa? Con đến đây mãi không chán à?"

Gã ta đang đọc dở cuốn sách trên tay thì phải dừng lại, dịu giọng nói.

"Cha Nazi chán lắm!"

Cô chạy đến, vô tư giật phăng cuốn sách trên tay gã, rồi ngồi vào lòng gã.

"Hắn mà phát hiện chuyện này thì sẽ đánh gãy chân con đấy."

"Con thách cha làm thế."

"..." Con bé này giống hệt hắn nhỉ?

...

Ở căn cứ, NK nhân lúc mọi người có đủ thì mở lời.

"Boss, ngài thấy Vietnam thế nào?"

"Cậu nghi ngờ cậu ta?"

"Không. Tôi có vấn đề cần phải làm rõ, liên quan đến cậu ta."

Việc NK nghi ngờ ai đó không còn quá khiến họ ngạc nhiên nữa, NK là một người chuyên về quan sát, suy nghĩ, nhưng khác biệt quá lớn với bọn họ, thế nên những gì anh nghĩ đến nhiều lúc không cùng quan điểm với họ.

Nếu NK bảo nghi ngờ, thì dễ hiểu. Nhưng NK bảo không nghi ngờ thì chắc chắn thứ anh nghĩ đến là thứ chẳng ai ngờ tới rồi.

"Úp mở mấy ngày nay, có gì thì nói đi, tôi cũng khá tò mò đấy." China lên tiếng.

"Vậy tôi sẽ bắt đầu. Đầu tiên, mọi người không thấy quá kì lạ hay sao, cậu ta nói bản thân có một người thừa kế. Có người thừa kế ở độ tuổi đó?"

Russia vừa định phản biện thì chợt khựng lại, nhìn mọi người, rồi rơi vào trầm ngâm.

Họ không để ý chuyện ấy lắm, nhưng nghĩ lại thì đúng là hơi...

Ví như Ussr, người thừa kế của y không ai khác ngoài Russia, người thừa kế của lão Quing là China, của Nazi là Germany...

Nếu nghĩ đơn giản thì cậu hơi quá trẻ so với những Quốc Kì có người thừa kế khác, nhưng chuyện không đơn giản như thế.

Tuy không có bất kì ai hoặc quy định giấy bút nào khẳng định về độ tuổi có người thừa kế, nhưng mọi người đều ngầm khẳng định:

Thứ nhất, các Quốc Kì qua độ tuổi trưởng thành sẽ có một người thừa kế, chính là được tạo ra từ tâm thức, và mặc định là người sẽ nối tiếp họ.

Thứ hai, việc một Quốc Kì có người thừa kế đồng nghĩa với việc...

"Cậu ấy...còn quá trẻ." Cuba nói tiếp suy nghĩ của mình - "Không lẽ..."

"Trường hợp thứ nhất: Hoặc là anh ta nói dối độ tuổi thật của mình." Russia tiếp lời.

China đột nhiên nhận ra một việc, khiến gã kinh hoàng vô thức nuốt nước bọt, tay nắm chặt chuôi quạt, mấp máy môi, nói tiếp vấn đề mà tất cả mọi người đang nghĩ đến: "...trường hợp thứ hai, đ-đừng nói là..."

NK gật đầu. Tất cả bọn họ giờ đều cùng một suy nghĩ.

"Ta ước gì cậu ta rơi vào trường hợp thứ nhất." Y nói.

"Nhưng có vẻ phần lớn khả năng là trường hợp thứ hai rồi nhỉ?"

____________________

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com