ZingTruyen.Info

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã Đến

Chương 20. Kiểm Tra

ShalaMPD

"Vậy cậu thấy anh NK chứ!?"

Cậu khẽ gật đầu.

Ánh mắt SK lóe sáng lên như bắt được vàng, lập tức hỏi dồn dập:

"Anh ấy có khỏe không!? Dạo này anh ấy thế nào rồi?? Có bị thương hay bị bệnh gì không?? Còn nữa, anh ấy có thường thức khuya hay làm việc quá sức không???"

"K-khoan, từ từ đã..."

Cậu vờ tỏ ra bối rối, nhưng lại cười thầm trong lòng.

Bắt thóp được SK rồi. Mọi chuyện đều đi đúng kế hoạch.

Bởi vì trước mắt, cậu không muốn phải nhây với America, cũng không muốn nhìn mặt người anh trai thứ kia của mình, nên chuyển mục tiêu sang SK mà triển thôi.

Vốn dĩ cậu muốn tìm hiểu về người tên Indochina, nhưng giờ không phải lúc.

Ít nhất sẽ có được một người đứng về phía mình.

"Bỏ...bỏ tôi ra...đau..."

SK buông vai cậu ra, rồi dùng vẻ mặt cực kỳ tập trung nhìn cậu.

"Vậy?"

"NK dạo này..."

Bộ dạng căng thẳng chờ đợi của SK khiến cậu suýt nữa bật cười.

NK có người em trai dễ thương thật đấy.

Đông Lào nghe được câu này giật mình nhìn mà chằm chằm cậu, ngay lập tức bật lời: /Em có dễ thương hơn SK không!??/

"Vẫn khỏe lắm! Anh ta vẫn giữ bản mặt lạnh như mọi khi, rất đáng sợ!"

"Tôi biết mà!" SK cao giọng nói.

"Anh ta lạnh lùng với tất cả mọi người luôn, trông sợ lắm."

"Anh ấy là thế đó!!"

"Chỉ trừ..."

"Ussr!!!" Cậu và SK đồng thanh.

SK như tìm được người cùng tần số, ở lại trò chuyện với cậu cả đêm. Vậy là xem như cậu đã thu được một người bảo vệ cho mình khỏi America rồi.

Một đêm không ngủ.

...

Buổi sáng, SK đem đồ ăn đến cho cậu. Cứ từ từ bình thản mà thưởng thức thôi, giờ đây chẳng có gì đáng lo ngại nữa, ở lại đây cũng chẳng có mục đích gì đặc biệt.

"SK, cậu tự nấu sao?"

Anh ta gật đầu.

Đồ ăn ngoại trừ ngọt đến hơi kỳ lạ thì không còn vấn đề gì nữa.

"Cậu nấu ăn ngon lắm!"

"Vậy sao? Tôi không chắc nữa, vì tôi chỉ nấu theo khẩu vị của anh—"

...anh hai.

SK bỗng im bặt đi, nuốt ngược chữ cuối cùng vào trong lòng. Đây không phải chuyện nên nhắc lại. Ánh mắt anh bỗng trùng xuống, gương mặt thoáng buồn đi.

Lâu lắm rồi chưa gặp anh hai, lần cuối cùng làm món gì đó cùng ăn với anh hai là khi nào nhỉ?

Mặt khác, Đông Lào lại nghĩ đi đâu, thấy cậu có vẻ để ý chuyện này thì chỉ nghĩ thứ mà nó nghĩ đến: /Mình có nên học nấu ăn không nhỉ?/

Vietminh: /Thôi em ngồi yên chờ ăn là được rồi. Đừng mộng mơ nữa./

Đông Lào: /Xí, kệ em!/

Nó muốn học nấu ăn, sau đó muốn được cậu thưởng thức rồi khen ngon, giống cách cậu vừa làm với SK vậy.

Cạch!

Tiếng cửa mở ra, với sự xuất hiện của kẻ mà cậu không muốn nhìn nhất:

"Buổi sáng tốt lành!"

Cậu lập tức núp ra sau lưng SK, toàn bộ dáng vẻ đề phòng dè dặt đều để cho SK nhìn thấy, anh ta sẽ dễ dàng trở thành tấm khiên của cậu hơn.

Còn America nhìn vào ánh mắt dè chừng pha lẫn sợ hãi của cậu, trông cậu lúc này như một con thú nhỏ cố chạy trốn khỏi kẻ săn mồi, làm nổi lên cảm giác muốn trêu chọc, hù dọa người trước mặt nhiều chút.

"Phụt...haha...đừng nhìn tôi như thế, không thì tôi lại nhai tươi nuốt sống cậu bây giờ."

Cậu nắm lấy đuôi áo SK, giật nhẹ: "SK...thằng cha đó bị làm sao vậy..."

"America!" - Anh vừa lớn giọng với gã, rồi quay sang cậu - "À, tên đó bị khùng thôi. Mặc kệ nó."

"Yo what the f—?"

Gã sau đó có vẻ hết hứng giỡn, nên liền đưa tay về phía Vietnam, nắm lấy cổ áo cậu mà kéo về phía mình, cậu lập tức hất tay gã ra, rồi SK nhanh chóng kéo cậu ngược về phía mình.

"Không đùa nữa, tôi nghĩ ra thứ này rất hay đấy. SK, cậu nghĩ sao nếu tôi đưa Đông Lào đến trước mặt tên Việt Cộng đó, rồi bảo là tôi đang giữ đứa em trai còn sống của hắn, nếu muốn cậu ta sống thì ngoan ngoãn đầu hàng đi. Thấy thế nào, được chứ?"

SK nhìn gã rất kì thị.

Hèn hạ, khốn nạn đến thế là cùng.

"Thấy tôi thông minh chứ?"

Cậu nén giận, cố kiềm chế không lao ra nắm lấy cái ghế gỗ cạnh bên phang thằng nghiệp chướng trước mặt.

"SK, tôi không muốn đi đâu hết. Khi nào tôi mới được thả đi?"

"Giúp tôi làm chuyện này, xong việc cậu muốn đi đâu thì đi." Gã lên tiếng trước khi SK kịp đáp lời cậu.

"Nếu không thì ở yên đây, để tôi quay một đoạn video thì thế nào?"

Gã tiếp tục đưa lời đề nghị.

"Không, để tôi yên đi!"

Mẹ Âu Cơ ơi, phù hộ con, giữ chặt con. Nếu không con sẽ đấm bome tên khốn đó.

Cậu nhắm chặt mắt lại, sâu trong thâm tâm cầu nguyện bản thân giữ được chút ít bình tĩnh vốn chẳng còn sót lại bao nhiêu. Giờ mà mất lí trí, chắc là cậu sẽ băm nhuyễn America ra trộn với cám mất.

Đông Lào: /Để em! Vậy để em làm cho!/

SK đưa tay ra chắn cho cậu, rồi nhìn gã khinh miệt: "Thôi cái trò đó đi. Với cả, anh thật sự nghĩ cách làm đó có hiệu quả à?"

Gã cười nhếch mép, nhướng mày đầy đắc ý. Thay cho mọi câu trả lời.

Gã biết thừa nó chẳng có hiệu quả đâu, nhưng gã không quan tâm.

Nếu như làm thế, cho dù Phóng có tin đây là Vietnam không cũng không quan trọng, vì đó không phải thứ gã nhắm đến. Hơn nữa, với tính cách của Việt Phóng, cho dù đây là Vietnam thật thì anh cũng sẽ không chịu thua đâu. Anh ta rất lí trí. Mục đích chính của gã chỉ đơn giản là...

"Muốn nhìn thấy bản mặt tức giận của tên Việt Cộng đó quá thôi. Nghĩ mà xem, em trai đã chết của mình bị lôi ra làm con tin một lần nữa, xem tên đó có tức chết không chứ?"

"Đừng làm màu nữa America, không nghĩ ra cái gì khốn nạn thì không chịu nổi à?" SK tiếp lời.

Gã đưa mắt qua nhìn SK, vô ý chạm mắt với cậu. Hình như cậu vừa nhìn gã...rất tức giận thì phải?

Gã nhìn nhầm à?

"Hmm, thôi được rồi. Xin lỗi, được chưa?"

America huơ tay, ra hiệu bỏ cuộc, đầu hàng, rồi hứa sẽ không ép cậu làm những thứ đó nữa.

Cậu thề là gã chưa từ bỏ đâu.

Cứ thế vài ngày tiếp theo, cậu chỉ ở trong phòng. Để hai đứa nhóc kia thay cậu dò xét, thu thập thông tin. Ở đây, cậu chỉ có thể nói chuyện với SK, nhưng anh ta thì chỉ muốn nghe chuyện liên quan tới NK mà thôi. Chủ đề nói chuyện của họ chỉ xoay quanh NK. Nếu cậu chuyển chủ đề, SK sẽ làm ra gương mặt không khác gì NK mà cậu thường thấy.

Ngày hôm đó, America nhân lúc SK không có ở đây, không ai cản gã động vào cậu nữa, liền kéo cậu ra ngoài với lí do "đi dạo". Gã nắm chặt tay cậu kéo đi một đường, mặc cho cậu kháng cự.

"Chết nhát thế? Chỉ là đi dạo một chút thôi mà?"

Cậu lại hiểu America quá mà. Làm gì có chuyện đơn giản như thế. Với cách mà gã quan sát cậu mấy ngày nay, hẳn là đang rất muốn kiểm tra cậu.

Cậu đã từng để bị lộ ở chỗ Boss một lần, làm gì có chuyện sẽ để bị lộ lần thứ hai chứ?!

Gã sau khi kéo cậu đi khắp nơi rồi, nói chuyện nhảm cũng đủ rồi, lôi từ trong áo ra một khẩu súng ngắn.

"!!!"

"Đây là loại mới nhất đó, muốn dùng thử không?"

"Không đâu đồ man rợ...tôi không biết dùng súng..."

Cậu lùi ra sau vài bước.

Chắc là tên này không định...

Gã làm ra gương mặt hờ hững giễu cợt, rồi vô tư xoay súng trên tay. Bất chợt, một tiếng "Pằng" vang lên, viên đạn găm thẳng vào tay cậu.

"Aghh!!!"

Biết ngay mà!!!

Cậu giữ lấy cánh tay đang rỉ máu của mình, đưa mắt nhìn người trước mặt.

"Ấy, lỡ tay!"

Vietminh: /Lỡ cái quần què./

"Tôi lỡ tay thật mà, đừng nhìn tôi thế chứ. Dù sao thì chỉ trúng tay thôi mà, đi gắp viên đạn ra là xong, không chết đâu."

Đông Lào: /Anh! Có đau lắm không!??/

Anh không sao. China anh còn nhịn được thì America có là gì chứ, không ngờ là nó làm thật thôi.

Mặt khác, gã quan sát phản ứng của cậu, âm thầm đánh giá.

Khi nãy, cậu trông không có vẻ gì là kịp phản ứng, cũng không né tránh khi viên đạn bất ngờ được bắn ra, không lẽ yếu đến thế thật à?

A, thôi. Không cần nghĩ nhiều, chẳng phải chỉ cần... thử lần nữa là được hay sao?

"Vừa nãy quá bất ngờ, nên khó cho cậu thật. Nhưng nếu tôi làm thế này, cậu có né được không?"

Gã đưa súng chỉ lên trước mặt cậu.

"!!!"

"Nếu không phản ứng, thì sẽ chết đấy nhá!"

__________________

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info