ZingTruyen.Info

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã Đến

Chương 15. Tàu Khựa Chết Dẫm!!

ShalaMPD

Mãi đến khi Belarus xuất hiện, cô xin cậu đừng nói về việc đó nữa, cậu mới chịu dừng lại.

Những lời cậu nói cô đều nghe được rồi, cô cũng rất biết ơn vì sự quan tâm của cậu, thế nhưng tại sao lần đầu tiên biết ai đó đã nghĩ cho mình, đó lại không phải là cha?

Nếu không phải y, thì bao nhiêu lời nói ra đều là không cần thiết, nghe chỉ thấy phiền hà. Nếu y đã không quan tâm thì thôi, lỡ đâu chuyện này y nghe được lại cảm thấy cô đang tạo ra phiền phức, vậy thì sao mà cô sống tiếp đây?

Belarus nhanh chóng rời đi, Vietnam cũng lo lắng mà đi theo sau. Trước khi đóng cửa không quên nói nốt câu cuối: "Anh đã nói xong rồi, còn lại em liệu hồn mà làm."

Russia lúc này mới để ý đến, dáng vẻ cô từ lúc nào mà trông kém sức sống đi nhiều, nhìn cô mới mệt mỏi làm sao, nơi đáy mắt nặng trĩu đó khiến người ta xót xa, những quầng thâm chồng chất lên bọng mắt ửng đỏ vì vừa khóc, chất giọng Belarus khẽ khàng và âm trầm làm sao.

Kể cả Ukraine cũng có thể thấy...

"... Tại sao trước đây bản thân mình lại không chú ý đến con bé chứ?" Russia tự trách.

"Em sẽ xin lỗi chị ấy sau..." Ukraine cúi đầu, nhỏ giọng.

Mặt khác, Vietnam và Cuba thì đi cạnh cô, hai bên người nắm tay, người dìu lấy, sợ cô sẽ đổ gục tại chỗ mất thôi.

"Em mệt."

"Ngủ một giấc là được." Cậu nói.

"Em muốn đi tắm, muốn gội đầu,... Mấy ngày qua, em bận tới nỗi làm xong là lăn ra ngủ, ngủ dậy thì làm tiếp, tất cả chỉ là để khoe chăm chỉ như thằng nhóc đó nói thôi sao?"

"Em đừng như vậy nữa, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Đừng quan tâm nó nói gì." Cuba nói.

"Em đã rất cố gắng mà, cha chưa từng khen em, chưa từng nhìn em, chưa từng chú ý đến em,... Em làm không tốt phải không? Cha có ghét em không? ... Chắc chắn là cha ghét em lắm..."

Cô bắt đầu bị cuốn vào những dòng suy nghĩ tiêu cực, đầu óc trống rỗng, mù mịt đi, chẳng nghĩ được gì ngoài những thứ đó.

Cô rất ghen tị, cực kỳ ghen tị mỗi khi nhìn thấy cha khen Russia làm tốt, khen anh trai cô, anh ta thật may mắn, mỗi ngày đều tiếp xúc và nói chuyện với y rất nhiều, không như cô, người chưa từng nói quá hai câu một ngày với y.

Sau khi chắc chắn cô đã ngủ say, họ lặng lẽ rời khỏi. Và rồi lúc này cậu mới chú ý đến một việc, đó là thái độ của Cuba với mình có phần gượng gạo hơn, không còn được dễ dàng như hôm qua nữa.

Chắc chắn là do hành động của cậu khi nãy rồi.

"Vie— Đông Lào, khi nãy..."

"Ờ...ừm...t-tôi...nghĩ kĩ lại, l-lúc nãy tôi dùng từ hơi quá...tôi đã cư xử thật thô lỗ...L-lát nữa tôi nên đi xin lỗi Russia..." Cậu mang theo dáng vẻ luống cuống mà giải thích. Dĩ nhiên cái này cũng là diễn rồi.

Cuba nhìn vào, lòng dâng lên chút hụt hẫng chẳng đâu vào đâu, chẳng biết gọi là gì, nhưng khi cậu trở lại tính cách nhút nhát của mình, anh cảm thấy khó chịu. Phải chăng...Cuba muốn nhìn tiếp cách hành xử của  Vietnam chứ không phải Đông Lào.

"Không sao, tôi thấy cậu làm rất đúng. Hơn nữa cậu còn trông gi—"

Giống Vietnam lắm.

Suýt nữa anh đã không kìm được mà nói ra rồi.

"...ý tôi, chuyện gia đình nhà Boss cũng không được yên ổn lắm."

Chuyện hôm nay đã đến tai nhiều người, có thể ai cũng đã biết, chỉ trừ y ra.

...

Bây giờ rời khỏi đây có sớm quá không nhỉ?

Hiện tại cậu không có lí do rời đi, không có lí do ở lại.

Những lúc mà mọi người bắt đầu chú ý đến cậu hơn, mọi thứ cứ có cảm giác sắp rắc rối hơn rồi, cậu chỉ uống nhâm nhi một ly trà nóng hoặc cà phê đen, thêm chút sữa đặc, ngồi một góc ngắm mây trôi mà thôi.

Bâng quơ một lúc, cậu cùng Cuba đi thẳng tới phòng ăn, tìm chỗ có thể pha cho mình một ly cà phê. Vừa lúc China và Phóng cũng ở đó, cậu thì không quan tâm lắm, nhưng họ lại dán mắt vào cậu. Hai người này cứ như vừa nói với nhau về việc gì đó thì phải, chắc chắn là nói về cậu rồi, nên ánh nhìn của Phóng với cậu rất kì lạ.

Là nói về vụ việc lúc nãy sao?

China trên tay đã cầm sẵn một ly cà phê mà gã đang uống dở, đi đến chỗ Vietnam, Việt Phóng tỏ ra muốn can, đổi lại là ánh mắt đầy ẩn ý của gã, rồi anh miễn cưỡng thôi, lặng nhìn cậu, chờ đợi một thứ gì đó. Hai người ngấm ngầm hiểu ý nhau, khiến cậu khó hiểu.

Chưa kịp suy nghĩ thì China đã tạt cả ly cà phê vào áo cậu: "Xin lỗi, lỡ tay."

"...ờ, không sao."

Lỡ cái quần qu*.

Vietminh: /Nó cố ý chắc luôn./

Đông Lào: /Em có thể đập nó không anh?/

Ánh mắt của Phóng khi nãy thu khỏi China, rồi nhìn sang cậu thật sự rất là đáng nghi. Giờ thì cậu hiểu rồi. Anh biết China định làm việc này và cố ý để nó xảy ra, nhưng để làm gì chứ?

"China mày làm cái—"

Cuba định lớn giọng chất vấn, nhưng Phóng đặt tay lên vai, đưa ra một cái nhìn khó hiểu khiến Cuba phải khựng lại rồi thôi.

Chuyện gì đang xảy ra thế!?

Cùng lúc, phòng thay đồ ở kế bên. Đột nhiên bị làm bẩn áo, phải đi thay cái khác rồi.

"Cuba, đợi tôi một lúc nhé?"

"Ừm..."

Sau khi cậu vào phòng thay đồ, Cuba cau mày nhìn China và Phóng, chờ đợi một lời giải thích về sự mập mờ lúc nãy. Gã chỉ nở một nụ cười, rồi lấy ra một bộ quân phục.

"C-cái đó...chẳng phải là của..." Cuba lắp bắp.

Gã đi thẳng vào phòng thay đồ ngay sau đó, rồi đưa nó cho cậu. Bởi vì trong phòng thay đồ làm quái gì có bộ đồ nào vừa với cậu? Size chuẩn ở đây tương đối lớn, trong khi cậu có thể hình tương đối của một thiếu niên người Châu Á.

"Ch...China...? Cậu chắc tôi có thể mặc cái này chứ?"

Đáng ngờ quá.

"Dù sao cũng chỉ là đồ để mặc thôi mà. Cứ thay tạm đi."

Nói rồi gã bỏ đi một mạch. Cậu không có lựa chọn nào khác đành mặc vào. Trùng hợp thay, bộ quân phục này khá vừa vặn với cậu, mặc vào rất vừa người, thoải mái. Chắc chắn nó có vấn đề, nhưng cậu chưa hiểu vấn đề nằm ở đâu, chỉ đến khi bước ra ngoài, mọi người nhìn cậu như một sinh vật lạ thì cậu cuối cùng đã hiểu.

Làm quái gì có chuyện trùng hợp thế được.

Đây là bộ đồ cũ của Vietnam kia.

Bị Tàu Khựa chơi một vố rồi!!!

Ba con người đứng trước nhìn cậu không khỏi xúc động mà đứng chết trân, cậu vốn đã như hai giọt nước với Vietnam đã mất kia, giờ đây mặc lại bộ quân phục của cậu ta thì hình ảnh của cậu ta được tái hiện lại một cách hoàn hảo. Ánh mắt họ long lên, đôi đồng tử giãn ra, thu trọn hình ảnh ấy, của người đã khuất sống lại trước mắt, tay đưa lên che miệng cố giấu đi sự kinh ngạc.

"Quả nhiên tôi không nên mặc—"

"Giống quá..." Phóng buộc miệng nói.

Cuba thì khác, lập tức lao tới, không chút suy nghĩ hay do dự: "Vietnam!"

Cậu giật mình, lập tức bỏ chạy.

TÀU KHỰA CHẾT DẪM, MÀY CHƠI TAO!!!

Đó là những gì nếu được nói cậu sẽ hét lớn lên cho cả thế giới nghe. Trước hết cứ chạy cái đã, sau Cuba, Việt Phóng nhanh chóng đuổi theo. Còn gã ở lại, bình thản nở một nụ cười nhẹ, theo thói quen mà cầm quạt lên che miệng. Nụ cười sau thanh quạt giấy chẳng biết đã thành gì.

"Cũng được đấy. Rất giống... Rất đủ... Quá đủ đấy chứ..."

Giờ thì gã nên tiếp tục với thứ gã nghiên cứu mấy hôm nay thôi.

...

Cậu chạy trong bất lực, họ cứ đuổi theo sau.

"Đừng có đuổi theo tôi nữa mà!?"

"Vậy cậu đứng lại đi Vietnam!"

"Sao cậu lại gọi tôi là Vietnam!??"

Cuba biết đó chẳng phải người anh thầm yêu, thế nhưng vẫn mù quáng đuổi theo, giả như bản thân bị điếc chẳng nghe tiếng lí trí gọi. Cậu vừa chạy vừa phải ngoái đầu ra sau xem khi nào Cuba mới chịu dừng và rồi tông thẳng vào ai đó phía trước suýt mất đà mà ngã rồi. Đến khi nhìn lại, đó là Ussr. Cạnh y là NK.

"Boss!?"

"Đông Lào!?"

Vừa nãy y cùng NK đang đi thì thấy dáng hình ai đó quá đỗi quen thuộc, suýt nữa y cũng tin đây là Vietnam rồi. Còn cậu đang lúng túng khi va phải Boss, chưa kịp hoàn hồn thì Cuba từ phía sau đã nắm lấy tay cậu kéo mạnh về phía mình.

"Bắt được cậu rồi!" Chỉ vì thế, cậu đã ngơ ngác đổ vào lòng cho Cuba ôm chặt. Tay của anh ôm chặt lấy cậu, dụi đầu vào gáy cậu nghẹn ngào phát ra tiếng "Vietnam" nho nhỏ, bờ vai run lên từng đợt.

Việt Phóng phía sau đã theo kịp, tay muốn vươn lên chạm tới cậu rồi lại thôi, ánh mắt Phóng nhìn cậu đau đớn làm sao, Phóng biết đây không phải em trai mình, chỉ thở dài hạ tay xuống. Cậu chạm phải ánh mắt của anh trai thì trái tim thắt lại, đưa cho anh một cái nhìn dịu dàng và một nụ cười, ngầm hiểu ý của anh. Cuối cùng anh lại đặt cánh tay lên xoa lấy mái tóc đỏ của cậu, như một sự an ủi.

Sau đó, cậu tay đặt lên lưng Cuba nhẹ nhàng vỗ về người đồng chí của mình: "Tôi không phải Vietnam... "

"..."

"Là tôi này, Đông Lào đây."

"..."

"Buông ra nào...Cuba..."

Anh cuối cùng cũng chịu buông tay ra, nhìn cậu buồn bã: "Tôi xin lỗi...tôi nhớ cậu ấy quá..."

"Vậy đây là kế hoạch của ba người à?"

"..."

Chắc chắn đáp án là đúng rồi. Và kẻ tạo ra kế hoạch này không ai khác ngoài China. Khi nãy, gã đã kể Phóng nghe về việc cậu lớn tiếng chửi bới Ukraine và Russia như thế nào, Phóng có chút ngạc nhiên, không tin cậu thật sự làm thế. Đồng thời cũng nghĩ đến, nếu đó là Vietnam thì sẽ hành động như thế. Gã hỏi Việt Phóng có tò mò muốn nhìn thấy lại dáng vẻ em trai mình trên người kẻ có ngoại hình hệt Vietnam hay không.

Phóng không trả lời, cũng không hề phản đối.

Cậu bên ngoài rất bình tĩnh còn trong lòng đã dậy sóng.

Vietminh: /Bình tĩnh anh ơi.../

Đông Lào: /Tức là em được đập nó rồi chứ!!/ Nó háo hức.

"Đông Lào, tại sao cậu lại..." Y lên tiếng, xua đi bầu không khí khó xử này.

"Tôi mặc nhầm đồ thôi, tôi sẽ đi thay ngay."

Mọi người bị hình ảnh của Vietnam quá cố làm cho ngỡ ngàng, chứ không để ý... Vừa nãy, chỉ có NK là đủ tỉnh táo để nhận ra một thứ. Đó là khi nãy Đông Lào đã gọi Ussr là Boss.

Tại sao một kẻ như cậu lại gọi y là Boss?

----------***----------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info