ZingTruyen.Info

[Countryhumans] Xuyên Không: Cảm Ơn Vì Cậu Đã Đến

Chương 12. Hoài Niệm

ShalaMPD

Những ngày sau đó, cậu ở trong phòng cực kỳ ngoan ngoãn, không có bất kì động thái đáng nghi nào. Cơ bản thì cậu không cần đụng tay, đã có Đông Lào và Vietminh lo liệu hết rồi. Vậy là chưa gì đã được một tuần kể từ khi cậu ở lại đây.

Hôm nay, vẫn như mọi buổi sáng. Cậu ăn sáng một cách an yên. Cậu vừa xong buổi sáng, định đi ra ngoài thì phát hiện cửa bị khóa lại từ bên ngoài.

"...đứa nào chơi cái trò mất dạy này!!!"

Mặt khác. Ukraina vừa huýt sáo vừa xoay xoay chiếc chìa khóa trong tay, đi dọc hành lang, đó là chìa khóa phòng của cậu. Nguyên nhân thằng ranh con này làm vậy cũng chỉ là ngẫu hứng, cho vui.

Không đi cửa chính thì cậu mở cửa sổ ra thôi. Mặc dù đây là tầng 3, nhưng không sao, không quá cao. Tay Vietnam mở cửa sổ, một chân đạp lên thành cửa, nhảy một đường.

"A lê hấp!"

"Đông Lào?! C-cẩn thận!!"

Cậu không quan sát từ trước, không biết phía dưới có người, vậy nên chỉ kịp hoảng nhìn người phía dưới cũng đang hoảng không kém. Nhưng người kia nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lập tức dang tay ra chụp lấy cậu, cú đỡ bất ngờ khiến anh có phần mất đà, lùi ra sau vài bước, nhưng may rằng cậu rất nhẹ nênViệt Phóng dễ dàng đỡ được cậu rơi từ tầng 3. Trong lúc bối rối này, cả hai chỉ kịp thở từng hơi đến căng cả lồng ngực.

"Đông Lào, sao em lại...?"

"...em định ra ngoài, nhưng cửa bị khóa..."

"Vậy thì cũng không được—"

Phóng thôi không nói nữa, nhẹ nhàng đặt cậu xuống. Cái tật thích bay nhảy lung tung thật là...

"Vậy thì anh sẽ bảo người đến xem cửa phòng em."

Việt Phóng định rời đi thì cậu nắm lấy áo anh, nói nhỏ: "Anh, em muốn đi đâu đó...có thể không?"

"Dĩ nhiên."

...

Ở trường bắn, đa phần quân lính tập trung để xem NK và Việt Phóng thị phạm dùng súng. Những âm thanh súng nổ vang lên liên hồi, ắt đi cả tiếng người hú hét vì ngưỡng mộ. NK và Việt Phóng năng lực chỉ chênh lệch đôi chút, tuy nhiên Phóng lại có phần nhỉnh hơn.

Laos để ý thấy mắt cậu như lấp lánh sao khi chú tâm nhìn họ, tinh ý hiểu việc, liền thúc nhẹ cù chỏ vào hông cậu, rồi nói lớn cố ý cho Phóng nghe:

"Không phải cậu bảo không biết dùng súng à? Nhờ Việt Phóng đi."

"Laos!!"

"...được không..." Cậu nói nhỏ.

"Tất nhiên là được."

Phóng giật mình quay sang hét lớn cô, nhưng lại vô ý chạm mắt cậu. Cậu đã ngỏ lời anh nhất định sẽ không từ chối. Vietnam chưa hiểu tại sao Laos lại làm thế thì đã thấy Laos cười rồi nháy mắt với mình.

U là trời.

Anh đặt cây AK-47 xuống, vừa định tìm cho cậu một cây súng ngắn an toàn, nhưng cậu cầm cây anh đặt lên, vào tư thế.

"Bỏ ra. Nguy hiểm đó. Nếu chưa từng dùng súng thì đừng có—"

NK nói, thấy cậu đang đứng ở tư thế chuẩn thì im bặt.

"Em biết dùng súng?" Phóng hỏi.

"Dạ không?"

Đợi đến khi Vietminh giải thích, cậu mới bắt đầu kiếm cớ biện minh: "Em thấy mọi người dùng súng rất giỏi, nên mới bắt chước tư thế, em làm...không đúng sao?"

Nếu nói theo cách đó, thì dễ hiểu là cậu học hỏi nhanh. Nhưng sự thật là vậy sao? NK không ngừng hoài nghi. Sau đó, Phóng hướng dẫn từng chút cho cậu, từ cách lắp súng, sử dụng súng an toàn, cách nhắm bắn...thật là hoài niệm làm sao. Hoài niệm với cả hai. Phóng có cảm giác như đây chính là ngày mà lần đầu anh dạy cậu dùng súng vậy. Còn cậu, quá khứ xa xưa lại tràn về, những ngày quý giá mà cậu suýt nữa quên mất đang trở về.

Đến khi viên đạn đầu tiên được bắn ra trúng ngay hồng tâm, kéo cậu khỏi những suy nghĩ mông lung. Tiếng vỗ tay tán thưởng và trầm trồ của mọi người hướng về cậu, đổi lại là ánh mắt nghi ngờ hơn với NK và Phóng.

Chết...anh lỡ tay.

Vietminh & Đông Lào: ...

"Ah..hehe...em như vậy có phải là có tiềm năng làm xạ thủ lắm không?" Cậu cười gỡ gạc, điệu cười của cậu nhìn ngu hết sức, vì bây giờ càng lúc mọi người càng lại dòm ngó và nghi cậu hơn.

"Ừm."

"Tạm ổn."

NK không thích cậu, anh ta ghét sự chuyên nghiệp đến quá đáng trong khi vẫn có thể cười một nét cực kỳ ngây thơ trong sáng, rõ là không bình thường. Cậu chắc chắn đang giấu diếm gì đó mà.

Lúc sau, Phóng cười vui vẻ, tay xoa đầu cậu.

"Em làm tốt lắm."

Anh hai xoa đầu mình, anh hai xoa đầu mình!!

Cậu bên ngoài bình tĩnh nhưng bên trong thì đã giãy đành đạch vì hạnh phúc rồi.

Vietminh: /Thôi anh ơi...giữ liêm sỉ lại đi, cái bản mặt hưởng thụ kia nó.../

Đông Lào: /...Mất giá hết sức./

"Sao mọi người tập trung ở đây đông đủ vậy? Sao Viet...Đông Lào lại ở đây?"

China đột nhiên xuất hiện. Cậu ngay lập tức lui về, núp sau lưng Phóng, rồi dè dặt nhìn China. Laos lên tiếng giải thích:

"Anh Phóng dạy Đông Lào cách dùng súng thôi."

"Ra vậy."

Cậu không muốn phải thở chung bầu không khí với China nữa, liền nhanh chóng nói: "Tôi...tập súng xong rồi, tôi đi trước đây." Rồi bỏ chạy đi.

Họ nhìn theo bóng lưng cậu rời đi.

"Tôi có cảm giác, Đông Lào cố ý tránh mặt tôi." China nói.

"Không ai thích nhìn bản mặt của cậu cả China, nói đúng ra, không ai thích cậu cả." NK dùng một tông giọng đi cà khịa gã.

"Làm như bản mặt của cậu dễ nhìn lắm vậy NK. Ngưng lườm Đông Lào đi." Phóng nói.

"Tôi không hề lườm ai cả."

NK không hề lườm ai cả. Ánh mắt của NK luôn như thế, khiến người ta cảm thấy đang bị đe dọa. Khiến người ta không dám nhìn vào. Người đối mắt với anh ta luôn có cảm giác anh ta luôn nhìn họ với ác ý trong mắt vậy. NK thật chất chỉ là con người ngoài lạnh trong...lạnh.

"Không ai thích tôi? SK cũng đâu ưa gì cậu đâu nhỉ?" China cười nhếch mép.

______________________

Nhìn anh tụi nó dạo này bơ đẹp cả hai luôn, anh tụi nó như trở về vài trăm năm trước, trở lại làm một đứa trẻ mặc kệ mọi thứ.

Dù sao chuyện này với tụi nó cũng không ngạc nhiên lắm, anh nó lâu lắm rồi không được trẻ con và vô tư một lần, đây còn là người thân có thể cho anh ấy cảm giác an toàn, cứ để anh ấy vui vẻ chút vậy. Chuyện này đối với cậu như một giấc mộng.

Vì người giờ đây ở trước mắt cậu, trước đây chỉ có thể nhìn thấy trong mơ.

Tụi nó nhớ rõ những lần cậu vừa khóc vừa gọi tên người thân trong giấc ngủ. Đó thật sự là một khung cảnh đau quặn lòng.

...

Cậu đi ngang qua một căn phòng đang khép hờ cửa, bên trong là thiếu nữ tóc đỏ đang nằm gục trên bàn. Cậu rón rén đi vào, rồi nhận ra đó là Belarus.

Ngủ ở đâu không ngủ, mắc cái gì mà ngủ gục trên bàn làm việc vậy...

Cậu lay nhẹ người, đánh thức cô.

"Belarus? Em có sao không?"

"Ơ...hơ..."

Cô trong cơn buồn ngủ, đưa tay dụi mắt, rồi nhìn người trước mặt:

"Đông Lào?"

"Ừm."

"Em ngủ quên thôi, cảm ơn anh đã đánh thức."

Cô ngáp một hơi dài, vươn tay duỗi người, rồi vớ lấy ly cà phê cạnh bàn lên. Cậu lập tức giật lấy ly cà phê trên tay cô.

"?"

"Uống cà phê thì làm sao mà ngủ được?"

"Không cần. Em làm chút nữa là xong rồi."

Chút nữa.

Cậu nhìn sấp giấy cao một gang tay mà thở dài.

Ừ thì chút nữa.

"Em ngủ chút đi. Đống này để mai tính."

"Em thật sự không cần. Trả ly cà phê cho e—!?"

Cậu kéo cô vào lòng, một tay đặt lên đầu, tay còn lại đặt lên lưng nhẹ nhàng vỗ về: "Ầu ơ...ví dầu...ngủ ngoan đi..."

"Anh đang làm cái...gì...v..."

Trong cơn mơ hồ chưa tỉnh, cộng thêm cái mệt mỏi triền miên, cô gục ngay trong lòng cậu. Rồi cậu cẩn thận đặt cô về giường.

Đông Lào: /Tại sao lại ôm Belarus? Ôm em đi này./

Nó thở ra câu mà không ai nghĩ nó sẽ nói ra được.

"Belarus trông mệt mỏi thật đấy. Từ lúc nào mà con bé trầm tính và chết chìm trong làm việc thế này? Con bé dễ thương của anh..."

Vietminh: /Em nghĩ Belarus chúng ta biết khác hơn ấy.../

Cậu không để tâm câu nói của Đông Lào. Nhưng nó thì có. Nó có để tâm việc anh nó ôm ai đó không phải nó.

Nó để tâm đó!!!

Vietminh: /Ussr làm cha kiểu gì vậy chứ?/

Đông Lào: /Em nghĩ ổng sắp quên mất mình là cha rồi./

"Không được nói xấu Boss!!!"

Lúc Vietnam dự định rời đi, vừa xoay đầu đã gặp một người đáng lẽ chẳng xuất hiện ở đây. Người ấy cũng cảm thấy kì lạ, thắc mắc tại sao cậu có mặt ở chỗ này.

---------***---------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info