ZingTruyen.Com

Countryhuman (Allnam) Hoa sen đỏ của thế chiến song song

Kết quả khi thách thức sức chịu đựng của Việt Nam

TranCatTuongNguyen6

'Mà này, có thể kể cho ta nghe một chút về quan hệ của hai người ko nhỉ' - Uk đi lại ngồi ở cái bàn gần đó-

'Thì cha biết đấy, con vừa hợp tác với bênh phát xít, chỉ đơn giản là trao đổi vũ khí thôi. Cậu ấy là con quen được khi làm việc ở đó đấy ạ' - America ung dung kể lại cho Uk nghe-

'Hừm.....Vậy Việt Nam, Cậu là phát xít à' - Uk nghĩ một chít rồi nói-

'Ko phải, đừng nói vậy, tôi hiện chưa theo phe nào cả' - Nam rất muốn nói là mình sẽ theo Cộng Sản nhưng chưa được Ussr cho phép nên cậu ko dám nói bừa-

'Hể~cậu nói thật chứ, tôi thấy cậu ở trụ sở phát xít mà ko theo phe đó sao. Đừng lo lắng quá, cứ nói đi, đằng nào thì chúng ta cũng cùng phe với nhau mà' - America cười cười nhìn Việt Nam, miệng ko ngừng nói mấy câu chọc nghẹo Việt Nam một chút-

Ame cứ chọc Nam như vậy được tận 15 phút. Và cái gì đến cũng đã phải đến.......Bặc, dây thần kinh lý trí của Việt Nam chính thức bị đứt, cho thấy America đã thành công trong việc chọc tức Nam.

Nam ko nói gì, chỉ yên lặng, cậu dơ tay lên rồi đấm "nhẹ" xuống đất. Kết quả là phần đất đó lủng một khoảng lớn. Cậu ngước mặt lên, khuôn mặt đã tối sầm lại từ bao giờ.

America giật mình khi thấy phần đất bị lủng do cú đấm của Việt Nam gây ra. Nhưng như vậy chưa hết, anh nhìn xuống phần ghế ở giữa hai chân mình thì phát hiện là chỗ đó có một cái ống tiêm nhọn hoắt có chứa cái dụng dịch màu tím gì đó (Độc đấy thằng ngu ạ) đang gắm ngay sát chân mình, nếu lệch một chút là sát định bay màu.

Cậu nhẹ nhàng đứng thẳng người dậy, miệng nở một nụ cười tươi nhưng sắc mặt lại tối sầm, chữ thập nổi đầy đầu, mắt tối lại có phần đáng sợ.

'Tôi đã nói là tôi ko phải Phát xít rồi mà, anh cứ nhay như vậy, là đang cố thách thức sức chịu đựng của tôi đó sao, America' - Nam nghiêng đầu nhìn America, sát nghĩ bắt đầu tỏa ra. Lượng sát khi lớn và đáng sợ phải nói là có thể ngang ngửa với Nazi luôn đấy chứ chẳng đùa-

Cậu thả sát khí làm Canada, New Zealand và Australia sợ hãi. Cũng phải thôi, Canada bằng 15 tuổi, Australia và New Zealand đều 13 tuổi (song sinh), mới từng đó tuổi đã phải chịu cái sát khí ngang ngửa với trùm phát xít thì sao mà ko rung cho được. Ame và Uk thì ngỡ ngàng khi Nam tỏa sát khí, cậu con trai đáng yêu tựa thiện sứ mà họ vẫn gặp hằng ngày giờ đây lại đáng sợ như một ác ma. Cái khiến họ hoảng nhất là khi tỏa sát khí và lườm America thì họ đã thấy mờ mờ hình bóng của......Nazi đang đứng cạnh cậu.

----Trong lúc đó, ở ko gian hệ thống----

'Mày ổn ko Aya' - Yuri đặt tay lên vai Aya mà hỏi-

'Ko, tao đang đéo ổn tẹo nào cả. Cái bữa nói chuyện về vụ xuyên ko á, vì ngài ấy hoảng mới vô tình ngắt lời ta, vậy mà ta lại chỉa kiếm vào ngài ấy, có khi nào ngài ấy nhớ lại rồi vào đây mỗ thịt ta ko' - Aya đang vô cùng sợ hãi, cảm giác bản thân đang thấy thần chết ghé khu hệ thống chơi-

'Ủa có hả, sao ta ko nhớ nhỉ🤔' - Yuri-

'Má, mày ăn xong là lăn dùng ra ngủ như con heo thì biết thế éo nào được. Ăn hại vãi, tao phải cho mày một trận mới được, SHINE' -Aya-

'BỚ NGƯỜI TA, BẠO LỰC KÌA, CỨU VỚI. Á ĐAU, LÀM ƠN CỨU MẠNG' - Yuri ko biết làm gì ngoài hét lên mặc dù bản thân biết rằng sẽ chẳng có ai đến cứu-

-------Còn trong tiềm thức của Nam------

'Anh Nam vẫn đáng sợ như ngày nào' - Đống Lào run khi nhớ lại lần mình xuýt làm cháy bếp ở căn cứ Liên Xô và đã bị bé Việt Nam cho ăn dép ko trược phát nào-

'Ừ, anh cũng thấy vậy' - Việt Minh nhớ làn mình ăn vụng bánh Laos làm cho Nam và được cậu để tạm ko gian hệ thống để lúc khác ăn. Và kết quả thì giống với Đông Lào, Việt Minh của chúng ta cũng đã bị Nam cho ăn dép một cách ko thương tiếc-

--------Quay lại với Việt Nam-------

Nam lườm America cái nữa rồi cũng cuối đầu xuống mà nhắm mắt lại, sát khí được thu về, mặt cũng ko còn tối nữa mà trở nên sáng sủa trở lại. Cậu ngẩn mặc lên nhẹ nhàng nỡ một nụ cười vui vẻ như ngày thường, biểu hiện như chưa có gì xảy ra.

'Vậy....giờ có ai muốn ăn thử đồ tráng miệng do tôi làm' - Nam cười nhẹ nhìn mọi người xung quanh, đôi mắt màu hoàng hôn trong chóc lát đã sáng lại bình thường-

Mấy người kia giật mình vì cái người này một giây trước còn rất đáng sợ, một giây sau (tức là bây giờ) lại cười hiền từ với họ.

*Tốc độ lật mặt này........cũng quá là nhanh đi* - Trích từ suy nghĩ của năm con người kia-

'Ể, mọi người đừng nhìn tôi như vậy chứ, tôi có làm gì đâu' - Nam cười một cách ngây thơ vô (số) tội, cố gắng bào chữa cho hành động dọa người vừa rồi của bản thân-

'Vậy chứ cái gì đây' - America đưa cái ống tiêm lúc nãy gắm ở ghế mình lên-

'À thì...cái đó...' -Nam mồ hôi tuôn như suối, cậu bỗng dưng lại có cái cảm giác là bản thân giờ đây ko thể bào chữa được nữa rồi-

'Ủa, nó ở đó khi nào vậy ta, thật sự là tôi ko có biết gì đâu đó nha, mà cậu cho tôi xin lại ha. Giờ tôi phải đi làm đồ ăn rồi, xin phép cáo từ' - Nam đi lại lấy cái ống tiêm rồi chạy mất hút-

'Chạy nhanh ghê ta ơi' - Uk cười nhẹ, chóng cằm nhìn Việt Nam chạy đi-

'Chạy nhanh như vậy thì coi bộ là đã ko thể biện hộ được nữa rồi nhỉ' - Ame nhếch mép cười, khoảng thời gian vài ngày ở bên phát xít là quá đủ để anh hiểu rõ bé mèo nhỏ này rồi-

'Cơ mà có thật cái con người bối rối này với cái con ác ma đáng sợ lúc nãy là cùng một người ko thế' - Australia có chút (vô cùng) hoang mang và đang hoài ghi nhân sinh-

'Công nhận là anh ấy chạy nhanh thiệt ha' - New Zealand chảy hắc tuyến nói-

'Chạy cỡ này thì chắc chẳn sợ bị địch bắt được đâu nhỉ' - Tới cả bạn Canada cũng phải phì cười trước dáng vẻ bối rối đầy sự đáng yêu của Việt Nam-

'Mọi người ơi.....hình như là con vừa mới thấy anh Canada cười phải ko ạ' - Australia sợ hãi chỉ vào Canada-
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
'Chắc nay mưa to lắm đấy, ta nghĩ các con nên ở lại đây, ko nên dùng thuyền đi về kẻo lại gặp nguy hiểm' - Uk đang khoang mang cực độ, thằng con trai lạnh lùng nhất của hắn vừa mới cười. hắn nghĩ hôm nay sẽ có mưa nên liền khuyên mấy đứa con ở lại-

'Cha nói chí phải' - Ame, Australia và New Zealand khoanh tay rồi gật đầu đồng tình với Uk. Mặt của cả ba vô cùng nghiêm túc-

'Thật quá đáng' - Canada hét lên trong sự oan ức, anh cũng là con người chứ bộ. Người khác cười ko nói, anh cười thì làm như là bão đến ấy-

'............' -Bốn người kia nhìn nhau rồi nhìn qua Canada nói-

'Ta/anh mày/bọn em nói đúng mà' - Bốn người đông thanh nói-

*Ức hiếp người quá đáng, ta hận mấy người. Thật quá đáng ಥ_ಥ' - Canada khóc trong đau khổ-

*Bộ đây nói oan cho anh/mày (Á đù, Uk xung mày với Canada) hay gì mà khóc với chả lóc. Con trai còn lứa gì mà yếu đuối vậy ko biết* - Bốn người kia khinh bỉ Canada ra mặt-

--------------HẾT--------------

'................Yuri, mày làm ăn hiểu gì mà gia đình của ông Uk nó thành ra như này rồi vậy'- Aya quay qua hướng Yuri hỏi- (Nhắc cho ai ko nhớ thì Yuri là AD Moon hiện tại)

'Con người cả mà, ai rồi cũng sẽ gay và tha hóa theo thời gian mà thôi, HÁ HÁ HÁ HÁ HÁ.....khụ khụ, khặc' - Yuri-

*Chắc bố mày tin, mày bị tha hóa rồi viết thành như này thì nói mẹ đi, bày đặt đỗ lỗi cho thời gian nữa chứ. Xạo chó quen cái thói. Tao thề là đôi lúc ta chơi với mi cái tự nhiên ta thấy muốn đội quần ghê luôn á, ta nói nó quê quên lối về luôn* - Khinh bỉ cực độ, đang đội quần-

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com