ZingTruyen.Info

Countryhuman (Allnam) Hoa sen đỏ của thế chiến song song

Chap 6 (人 •͈ᴗ•͈)

TranCatTuongNguyen6

Hai người đang đi thì có vài người chạy đến. Đó chính là những vị countryhuman theo phe Cộng Sản.

'Ngài Ussr cuối cùng ngài cũng về rồi' -Cuba chạy đến trong sự vui mừng-

'Đi chơi sướng ko ông già. Ông đi nghĩ cho đã rồi bỏ tôi lại với đống tài liệu cần giải quyết này, hay quá ha' -Russian phàn nàn-

'Ngài đi lâu vậy làm tôi cứ lo quá. Lỡ mà lũ phát xít biết chuyện mà nhân cơ hội tấn công chúng ta thì ko biết thế nào nữa' -China phẩy phẩy chiếc quạt trên tay-

'Tôi đồng ý với China. Nhưng dù sao thì cũng mừng vì ngài đã trở về an toàn' -N.K lên tiếng-

'Mấy cậu bớt bớt đi, để yên cho boss nói chuyện chứ các cậu toàn chặng họng ngài ấy thôi' -Cambodia lên tiếng-

'Tôi mừng vì ngài đã về, nhưng có hình như là sớm hơn so với dự tính ban đầu thì phải' -Việt Cộng đi lại gần hỏi-

'Ừ, ta phục hồi nhanh nên cậu ấy nói sáng nay là có thể về căn cứ được rồi' -Ussr đứng trước mặt Nam nên Nam đã bị Ussr che mất nên ko ai để ý-

*Ặc, sao Aphal bên phía Liên Xô ai cũng thuộc loài sói ko vậy nhỉ. Hình như là chỉ trừ tên Khựa là Vampire ra thôi* -Nam run lên khi thấy phần lớn Countryhuman Cộng Sản là Sói, chỉ trừ mỗi tên Tàu khựa mà thôi-

'Mà cậu bạn Việt Nam gì đó ko đi chung với ngài sao, tôi cứ nghĩ là cậu ta sẽ về cùng ngài chứ' -Laos ngó nghiêng tìm vị ân nhân đã cứu boss của anh-

'Tôi có đi chung mà, tôi ở đây này, cậu ko cần phải tìm nữa đâu Laos' -Nam ló đầu ra nhìn mọi người, cậu cũng cao tận 1m75 cơ mà, ko quá lùn như các thụ khác, họ toàn là 1m6 thôi-

Mọi người nhìn về phía phát ra giọng nói mà chính xác là ở ngay cạnh Ussr, và ngay sau đó họ lập tức đứng hình. Một chàng trai đẹp tuyệt trần đang đứng ngay cạnh Ussr, cậu có cái má phúng phính, làn da màu đỏ nhẹ, đôi môi căng mọng như những quả Cherry mới chín, đôi mắt màu hổ phách giống như của Ussr nhưng nhẹ nhàng hơn. Nhưng điều khiến họ thắc mắt là bộ đồ mà cậu đang mặc, tuy nó đẹp nhưng họ chưa từng thấy, à ko, đúng hơn là chưa từng biết tới sự tồn tại của nó

'Cảm ơn cậu vì đã cứu boss của tôi. Mà nhân tiện cho tôi hỏi là cậu đang mặt cái gì vậy' -Việt Cộng cuối đầu cảm ơn. Sau khi ngẩn đầu lên thì chỉ tay vào ái của Việt Nam-

'Ko có gì đâu, anh ko nên tò mò quá như vậy đâu Việt Cộng. Tôi xin lỗi nhưng có vài thứ anh ko phải muốn biết là có thể biết.' -Nam trầm giọng nói-

'Ta nghĩ các cậu đừng cố moi bất cứ thông tin gì từ cậu ấy khi cậu ấy ko muốn. Ta nói thật với các cậu, cậu ấy nhìn thì có vẻ nhỏ con vậy thôi chứ cậu ấy có thể đánh cho mấy cậu một trận đấy -Ussr nói, tay xoa đầu Việt Nam-

'Rõ rồi thưa boss, rất xin lỗi cậu Việt Nam' -Laos cuối đầu xin lỗi Nam-

'Ko sao đâu' -Nam cười nhẹ làm mấy người kia đứng hình thêm lần nữa-

'Được rồi chúng ta mau đi họp thôi, có rất nhiều thứ ta cần bàn đấy' -Ussr khó chịu khi thấy mấy người kia nhìn Nam đắm đuối, Y nói rồi lôi Nam đi về phía phòng họp-

Mấy người kia thấy vậy thì liền chạy theo. Đi một lúc rồi cũng tới phòng họp, mọi người nhanh chống vào vị trí còn Ussr thì để Việt Nam trên chiếc giường gần đó rồi về chỗ. Thấy vậy thì China tò mò liền lên tiếng hỏi:

'Cho tôi hỏi cái này thưa boss, sao cậu ta lại được vào đây ạ, lỡ như cậu ta là địch thì sao ạ. Tôi vẫn hơi nghi ngờ cậu ta' -China dơ tay lên nói-

'Hiện tại ta vẫn chưa chuẩn bị phòng cho cậu ấy nên tất nhiên là cậu ấy sẽ đi theo ta rồi. Còn việc cậu ấy có phải là địch trà trộm lấy thông tin hay ko thì sao cậu ko tự kiểm tra đi' -Ussr một tay chóng cằm, một tay chỉ về phía Việt Nam
Mọi người nghe vậy liền nhìn theo tay của Ussr thì họ thấy người con trai kia đã ngủ ngon lành từ đời nào rồi. Việt Cộng liền đứng dậy, đi lại chỗ cậu kiểm tra:

Cậu ta thật sự đã ngủ rồi thưa boss' -Anh nói rồi nhéo nhẹ cái má phúng phính của Việt Nam, sau đó về lại chỗ ngồi-

'Vậy là yên tâm rồi đúng ko, cậu ta đã ngủ nên ko thể biết chúng ta đang nói về cái gì đâu. Vậy nên, chúng ta bắt đầu họp được rồi nhỉ' -Ussr chóng cầm nhìn mấy người kia-

'Dạ vâng thưa boss' -Các Cộng Sản-

Cỡ một tiếng sau thì họ cũng đã họp xong, nhưng mà Ussr còn có việc rất là quan trọng cần phải bàn bạc với các nước khác nên ko thể mang Việt Nam theo, vậy là Ussr quyết định để cậu lại cho mấy người kia vì dù gì thì họ cũng đã hết việc để làm rồi. Nhưng mà từ lúc bắt đầu họp cho tới giờ cậu vẫn chưa chịu dậy.

'Cậu ta khi nào mới chịu dậy nhỉ, cậu ta ngủ tới giờ cũng đã được 1 tiếng rồi đấy, bộ cậu ta bị thiếu ngủ nhiều ngày à' -China ngồi sau Việt Nam, có nghĩa là chỗ tường sát Việt Nam, dùng tay chọt chọt vào má cậu-

'Đừng chọt nữa China, có lẽ cậu ấy ko ngủ được nên vậy đấy, cậu mà cứ chọt vào mặt cậu ấy như vậy thì cậu ấy tĩnh dậy mất' -Laos nhanh chóng dữ tay China lại, ko cho anh chọt vào mặt cậu nữa-

'Cậu ta ngủ say như vậy thì làm sao mà có thể  dậy được cơ chứ. Lúc nãy Việt Cộng còn nhéo má cậu ta mà cậu ta có chịu dậy đâu. Vậy nên cậu để yên cho tôi chọt đi, má cậu ta mềm lắm' -China hất tay Laos ra, tiếp tục chọt-

'Haizzzz......kệ cậu, cậu ấy mà tỉnh dậy thì lỗi là do cậu đấy nhé' -Laos bất lức nhìn China-

Trong lúc đó tại ko gian hệ thống
'NOOOOOOOOO, TẠI SAO HAI NGƯỜI ĐÓ LẠI BỊ BẮT VÀO BỒN HỒI PHỤC CHỨ, THẢO NÀO MÀ DẠO NÀY GỌI HỌ KO TRẢ LỜI' -Việt Nam đang hét lên trong đau đớn khi biết tin Đông Lào và Việt Minh phải vào bồn hồi sức, tận tối nay họ mới có thể ra khỏi đó-

'Ngài cố một chút đi, dù gì họ cũng là linh hồn nên tôi mới phải vất vả như vậy để lấy lại toàn bộ sức mạnh cho họ. Nhất là con Moon ấy, nó kiệt sức luôn rồi kia kìa' -Aya dùng một tay để xoa sóng mũi, tay còn lại thì chỉ vào con Moon đang nằm một đống như xác chết, mặt hôn sàn nhà của hệ thống mà bất lực-

'Ừm, à , xin lỗi? Nhưng tôi thật sự cảm thấy rất tệ khi ko có họ' -Nam buồn bã-

'Ngài chịu đi chứ biết làm sao giờ được. Mà tôi nghĩ là ngài nên dậy đi, mấy người kia họp xong hết rồi kìa' -Aya tìm cách đuổi Việt Nam đi-

'Ừ nhỉ, thôi bye cô tôi đi đây' -Nam nhận ra thì chào Aya rồi nhanh chống quay lại-

Cậu vừa mở mắt ra thì đập vào mắt cậu là bộ mặt của tên Tàu Khựa, đã vậy mặt hắn còn sát mặt cậu. Đúng lúc này Ussr đi vào, ko khí trở nên yên lặng đến lạ thường.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
'..................' -Nam-
'AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA' -Nam giật mình, cậu ko kiểm soát được mà hét lên trong sự sợ hãi-

Mọi người bị tiếng hét của cậu làm cho giật mình, họ nhanh chóng bịt chặt tai lại, ngăn ko cho tiếng hét đó làm hỏng màng nhỉ của họ. China là người ở gần cậu nhất thì sẽ chịu lượng sát thương lớn nhất. Anh lập tức bật dậy bịt chặt đôi tai đáng thương của mình. Hên đây là phòng cách âm nên ko ai nghe thấy (Moon: Logic nên thời đó có được cái phòng cách âm ◉‿◉ )nhưng cũng vì vậy nên âm thanh vang khắp phòng làm âm lượng của nó càng tăng cao hơn. Mọi người ra sức dỗ cho Việt Nam nín, tay vẫn bịt cái tai chứ ko thì họ sẽ bị lũng màng nhỉ mất thôi

'Tôi xin lỗi mà Việt Nam' -China-

'Cậu bình tĩnh đi Nam' -Cambodia-

'Đúng đấy cậu mau bình tĩnh lại đi, đừng có hét nữa mà' -Cuba-

'Bình tĩnh đi nhóc' -Ussr cũng bịt chặt tai hết cỡ, đây là lần đâu tiên anh thấy người có dây thanh quản tốt như vậy-

'Ôi tai của tôi' -Laos đau khổ bịt tay ngồi thục vào trong góc-

'AI ĐÓ NGĂN CẬU TA LẠI ĐI' -N.K cũng rất đau tai nhưng lại ko đánh cậu vì sợ cậu đau thì càng hét lớn hơn vì anh thấy cậu có vẻ chưa dùng hết sức mình-

'Để...để tôi thử xem sao' -Việt Cộng chơi liều thả tay ra khỏi tai mà ôm lấy Việt Nam rồi xoa đầu cậu-

Và cách của Việt Cộng đã thành công mĩ mãn. Việt Nam được Việt Cộng ôm thì vui vẻ ôm lại, ko còn hét nữa, cậu xung sướng ra mặt. Thế là cậu ôm chặt Việt Cộng, bây giờ nhìn vào thì các bạn sẽ thấy Việt Cộng như cây tre còn Việt Nam thì giống gấu trúc đu cây. Mọi người thấy Việt Nam bình tĩnh lại thì thả tay ra, họ vui mừng vì có Việt Cộng trong phe và họ có cùng một suy nghĩ:

*Tốt nhất là mình ko nên làm gì sai để cậu ấy phải hét lên như này nữa. Nhất quyết là ko*

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info