ZingTruyen.Asia

Countryhuman (Allnam) Hoa sen đỏ của thế chiến song song

Chap 4

TranCatTuongNguyen6

'Hừm, chưa gì đã tối rồi sao. Cậu ta ko biết đi đâu rồi nhỉ. Cậu ta nói có thể nấu cháo nhưng mình vẫn tự hỏi là cậu ta làm cách nào' -Ussr tĩnh lại thì thấy trời đã tối nhưng vẫn ko thấy Nam đâu cả-

'Ngài dậy rồi sao Ussr' -Nam từ ngoài bước vào, trên tay là một to cháo cá nóng hổi, thơm phức-

'Ưm, thơm thật đấy, cái này thật sự là làm cho ta ăn sao, ta cảm thấy phiền cậu quá' -Ussr khá là bất ngờ khi thấy tô cháo ngon lành kia-

'Ngài nói gì vậy chứ, tôi nào có cảm thấy phiền gì đâu. Ngài đang bị thương, cần nghĩ ngơi và ăn uống lành mạnh nên món này cũng là bình thường thôi ấy mà. Ngài mau ăn đi cho lại sức' -Nam vui vẻ cầm tô cháo lên đút cho Ussr -

'Được rồi cảm ơn cậu rất nhiều. Mà ta hỏi này, nếu tối nay ta nằm ngủ ở đây thì cậu sẽ nằm ở đâu' -Ussr vừa ăn vừa nói-

'Tôi chỉ cần chải chiếu nằm là được. Tình trạng của người bên quan trọng hơn nhiều. Ngài cần nhưng thứ tốt để nhanh chống lấy lại sức, còn tôi vẫn khỏe mạnh thì nằm đất chút có sao. Tối nay ngài phải ngủ ở đây, ko được xuống đất để nằm đâu đó nghe chưa'  .-Nam chống hong, phồng má nói-

'Thôi...thôi được rồi, ta sẽ nằm đây. Ta ăn xong rồi, giờ ta đi ngủ chút nhé' -Ussr đỏ mặt, nhẹ nhàng đẩy tô cháo ra-

-Nam nhanh chóng đặt tô cháo lên cái tủ mà chạy lại đỡ Ussr nằm xuống một cách chậm rải- 'Vâng, ngài cứ để đó cho tôi, còn bây giờ thì ngài mau đi ngủ đi'

Sáng hôm sau
'Ngài Ussr ơi, tôi có làm cháo thập cẩm cho ngài rồi nè. Ngài mau dậy ăn sáng đi nào' -Nam vui vẻ lay người Ussr-

'Ưm......Cảm ơn cậu rất nhiều vì đã kêu ta dậy, từ hồi chiến tranh bùng nổ cho tới bây giờ thì đây là lần đầu ta ngủ ngon như này đấy. Nhưng ta có hơi lo một chút, lỡ trong lúc ta ở đây lũ phát xít tấn vông vào trụ sở thì sao' -Ussr ngồi dậy lo lắng hỏi Việt Nam-

'Ngài cứ yên tâm đi, tôi đã chỉ vị trí căn cứ cho  một người rất mạnh âm thầm bảo vệ trụ sở của ngài rồi, ngài đừng quá lo lắng. Giờ thì ăn cháo thôi nào, lát nữa tôi sẽ giúp ngài vận động cho nhanh lành vết thương' -Nam cầm tô cháo lên đút cho Ussr'

'Được rồi, cảm ơn rất nhiều (Moon:Gì mà cảm ơn hoài vậy cha)' -Ussr đã bớt đi phần nào nỗi lo lắng trong lòng-

Tại một vị trí cách trụ sở Liên Xô ko quá xa:
'Hắc xì, ai nhắc đến mình vậy ta, chắc ngài Việt Nam nhắc rồi. Mình phải canh nhanh để còn về chứ ko con Moon sẽ bị đau bụng vì ăn kem cá một cách mất kiểm soát mất' -Aya đang núp lùm thì hắc xì nhẹ-

Quay lại với hai người kia
'Vậy là xong phần ăn uống. Bây giờ thì chúng ta đi dạo chút cho dễ chịu nhé. Nào, ngài lên đây tôi cõng ngài xuống' -Nam đặt tô cháo lên bàn rồi đưa lưng về phía Ussr-

'Được' -Ussr nói một cậu ngắn gọn rồi trèo lên lưng Việt Nam-

Nam nhảy ra khỏi thân cây rồi đáp xuống đất một cách an toàn. Nhảy xuống thì cậu liền nhẹ nhàng đặt Ussr xuống

'Bây giờ ngài cứ đi thử để tôi xem mức phục hồi của ngài đến đâu rồi' -Nam-

'Để ta thử xem' -Ussr đứng dậy và đi như ko có hề chuyện gì xảy ra. Nhưng chạy thì có hơi khó khăn một chút-

'Woa, tốc độ hồi phục của ngài đúng hết sức là tuyệt vời. Chỉ trong một đêm mà ngài đã có thể đi đứng bình thường mặc dù ban đầu chân nào của ngài cũng đều đã dính hai phát đạn' -Nam sáng mắt, hết lời khen ngợi Ussr-

'Chắc do ta hay bị dính đạn nên chân của ta nên là nó mới nhanh lành như vậy đấy. Chưa kể là ta còn được nằm lên cái gì đó rất là mềm mại và dễ chịu (Moon: Ga giường đó ngài Ussr) nên mới có thể phục hồi nhanh được như vậy đấy' -Ussr đỏ mặt trước đôi mắt sáng ngời và khuôn mặt so cute của Việt Nam nhà ta-

'Nếu vậy thì chỉ cần ngài muốn thì cỡ sáng mai chúng ta có thể về căn cứ của ngài. Cô bạn của tôi gặp chút vấn đề nên ko thể ở lại đó quá lâu được đâu' -Nam nói vậy vì cậu đã biết thừa cái mức độ nghiện kem cá và đồ ngọt của cô bạn Moon (Moon:Ý kiến gì ko ಠ_ಠ), mà đồ ăn ở hệ thống là vô hạn nên..........ko cần nói thì là chắc các bạn cũng hiểu rồi ha(•‿•)-

'Vậy cũng được, sáng mai chúng ta về trụ sở. Mà khoang nhắc đến trụ sở mới nhớ, làm sao mà ngươi biết vị trí trụ sỡ của ta mà chỉ đường cho người kia đi được' -Ussr rất hoang mang vì Nam biết vị trí căn cứ của ông-

Hai người hiện đang ngồi ở cái hồ gần đó

'Неважно, тебе просто нужно знать, что я точно не причиню тебе вреда' -Cậu cười-
(Dịch: Cái đó ko quan trọng, ngài chỉ cần biết là tôi nhất định sẽ ko hại ngài)

'Thôi được, ta tin cậu, hy vọng cậu sẽ ko phản bội ta. Mà này, cậu có muốn về căn cứ với ta ko, để có gì ta còn tiện giúp đỡ cậu hơn' -Ussr-

'Haha, tất nhiên là tôi có thể rồi, nếu điều đó ko làm phiền ngài. Nhưng đêm thì thỉnh thoảng tôi vẫn sẽ về đây, nếu cần gì thì ngài có thể đến đây tìm tôi hoặc dùng chú chim này, nó nhỏ vậy để khi cần gửi thông tin ở vị trí nguy hiểm sẽ ko bị địch phát hiện, nó cũng bay nhanh lắm đấy nhé nên chắc chắn ko chậm trễ đâu. Còn nếu muốn nó nhanh hết cỡ thì cứ nói 'Thông tin khẩn cấp, nhanh đem đến cho chủ ngươi đi' là được. Tai tôi cũng thính lắm nên nếu có phát xít tấn công thì tôi sẵn sàng đến giúp đỡ' -Nam nói, cậu thật sự ko muốn rời xa cái cây này (Moon: Sao nghe như mấy bé yêu tinh giữ cây vậy ta)-

'Cậu có thể.............ở lại với bọn ta luôn ko, giống như là............một Cộng Sản ấy' -Ussr ngập ngừng nói, ông rất muốn cậu ở lại-

'Hả, giống như là..........một Cộng Sản sao' -Nam nghe vậy thì rất bất ngờ, hai hàng nước mắt ko biết từ khi nào đã chảy trên má cậu-

'A, nếu....nếu cậu ko muốn thì.....thì cũng ko cần phải ở lại đâu......Ta sẽ ko ép cậu.....nín đi nào' -Ussr thấy Nam ko thì rất hoảng, ông nhanh chóng lau đi những hàn nước mắt trên má cậu, vậy là thành công chạm vào chiếc má mềm mại kia(thanh niên cơ hội nhất năm là đây chứ đâu)-

'Ko...ko phải tôi ko muốn mà là.....tôi vui quá thôi. Tôi rất sẵn lòng' -Nam lau nước mắt rồi cười vui vẻ với Ussr-

'Được rồi, đừng cười nữa, chết người đấy. Ta đói rồi, trưa nay chúng ta ăn gì đây' -Ussr đỏ mặt, anh nhanh chóng chuyển chủ đề-

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia