ZingTruyen.Info

Công Ty Giải Trí Tiên Phàm

Chương 102

penallral

Công ty của Vương Thanh Văn ở trong giới giải trí đều số một số hai, có thể nói ông có thể lấy được tài nguyên tốt nhất, có những lời này của ông ở đây, tài nguyên sang năm của Phạm Vô Cữu không cần sầu.

Thân là cô chủ, Lý Tiểu Tiểu rất vừa lòng với kết quả này, không uổng công cô quơ nồi nửa ngày.

Vương Thanh Văn là người biết cảm ơn, tất nhiên cũng chưa quên Lý Tiểu Tiểu vất vả. Tuy giải trí Thanh Văn với giải trí Tiên Phàm thuộc loại quan hệ cạnh tranh trong ngành, nhưng Vương Thanh Văn vẫn là vỗ ngực cam đoan, chờ có tài nguyên tốt cũng sẽ giới thiệu cho Lý Tiểu Tiểu để báo đáp công vất vả quơ nồi sắt hôm nay của cô.

Chuyện chỗ này đã giải quyết xong xuôi, Lý Tiểu Tiểu với Phạm Vô Cữu cũng cần phải về, sáng ngày mai còn phải đến đoàn phim đóng phim đó.

Vương Thanh Văn vội vàng nói: "Tôi để tài xế chờ ở gần đây đó, giờ tôi gọi điện bảo bọn họ tới đây đón các cậu. Chỉ là chỗ này còn chưa có tu chỉnh, xe chỉ có thể chờ ở cửa phòng dự án, chúng ta đi ra ngoài đi."

Lý Tiểu Tiểu chẳng sao cả, chút khoảng cách như vầy cô xem như là đi lòng vòng tản bộ.

Vương Thanh Văn cáo lỗi với Chiêu Tài, tự mình tiễn Lý Tiểu Tiểu với Phạm Vô Cữu ra, thuận tiện cố gắng mở máy hát, muốn kéo gần khoảng cách với hai cao nhân.

Nhìn Lý Tiểu Tiểu tuổi trẻ tinh thần phấn chấn bên cạnh, Vương Thanh Văn phát ra cảm thán từ phế phủ: "Thật là Trường Giang sóng sau đè sóng trước nha! Lý tổng, tuy chúng ta đều mở công ty giải trí, nhưng mà tôi so với cô liền kém xa. Người đại diện công ty cô là người tài ba dị sĩ biết xem phong thủy, diễn viên công ty các cô cũng có tài nghệ đặc thù, chẳng những có thể đuổi quỷ còn có thể mở quỷ môn. Nói thiệt, mới đầu Chiêu Tài tiên sinh nói chỗ này có quỷ tôi là nửa tin nửa ngờ, nhưng tôi nói cả đống tiền đi mua miếng đất này rồi, dù như nào đi nữa cũng phải để trong lòng kiên định, cho nên mới nghĩ ấn theo cậu ấy nói mà mời Phạm tiên sinh đến đuổi quỷ."

Hồi tưởng lại một màn vừa nhìn thấy mới nãy, Vương Thanh Văn như tam quan vỡ nát vậy: "Lúc đó tôi nghĩ dù chỗ này có thật sự không sạch sẽ, có thể làm linh tinh cái gì đó, nhưng không ngờ tới thủ pháp của Phạm tiên sinh đơn giản trực tiếp thô bạo như vậy, một xích sắt đi xuống là thiệt sự có bảy tám trăm con quỷ đi ra, còn mở một cái quỷ môn tiễn bước quỷ, cuối cùng còn để tôi nhìn thấy ba ruột đã chết ba mươi năm..."

"Ba tôi còn bảo tôi giữ bí mật chuyện nhìn thấy tối nay, ngàn vạn đừng có nói cho người khác. Ông ấy cũng không ngẫm lại coi, tôi dám nói cho ai hả, dù tôi có nói nhưng ai sẽ tin?"

"Tôi nói tối nay chính mắt tôi thấy hơn 800 con quỷ, ba ba đã chết 30 năm của tôi còn nhờ phúc của tôi mà làm quỷ sai, người ta chắc chắn cho rằng tôi điên rồi."

"Đúng rồi, còn có Hao Thiên Khuyển, trước kia tôi đúng là có nghe qua mắt chó sạch sẽ, có thể nhìn thấy thứ mà thường nhân chúng ta không nhìn thấy, nếu mà có chó nhìn về phía trống trải mà sủa, thì tám phần chỗ đó liền không sạch sẽ. Hao Thiên Khuyển nhà các cô liền trâu bò, không gọi ai hết, trực tiếp một táp một con mà ngậm ra ngoài, thật là, chó nhà các cô cũng lợi hại hơn chó của người khác!"

"Cô chủ nhỏ cô cũng lợi hại, nồi sắt nặng như thế sao cô quơ lên được? Con lệ quỷ kia đều bị cô đánh cho hoài nghi quỷ sinh!"

Lý Tiểu Tiểu mười phần bất đắc dĩ mà nhìn Vương Thanh Văn đã hoàn toàn chả còn logic còn không ngừng lảm nhảm, nặng nề thở dài: "Vương tổng, không cần phải nói, tôi biết ông đã hoài nghi nhân sinh. Thiệt ra quỷ với thần đó, tin thì có không tin thì không có, ông không cần nghĩ quá nhiều."

Vương Thanh Văn ấm ức ghê gớm: "Không tin nó cũng tồn tại á, con quỷ kia là thật, quỷ môn cũng là thật......" Dừng một chút, Vương Thanh Văn thật sự không nhịn được mà hỏi Phạm Vô Cữu: "Phạm tiên sinh, ba tôi cũng làm quỷ sai, có phải nói rõ rằng thật sự có Địa Phủ không."

Vẻ mặt Phạm Vô Cữu lạnh nhạt nói: "Tôi không biết! Tôi lại chưa chết, làm sao biết được Địa Phủ có tồn tại hay không. Cô chủ nhỏ bọn tôi đã nói, tin thì có, không tin thì không có thôi, tôi cảm thấy cô ấy nói rất đúng."

Vương Thanh Văn gãi gãi đầu: "Cậu thật sự không biết sao? Ngay cả ba tôi cũng quen biết cậu đó, ông ấy còn gọi cậu là Phạm gia!"

"Nhũ danh của tôi là Phạm gia." Phạm Vô Cữu nghiêm trang mà nói hươu nói vượn: "Thật ra có Địa Phủ hay không cũng không cần tò mò, chờ ông chết rồi biết liền. Đến lúc đó ông nhớ báo mộng nói cho tôi một tiếng, nói không chừng chờ tôi chết rồi cũng có thể thi được một chức nhân viên công vụ Địa Phủ gì đó."

Vương Thanh Văn: "............"

Hôm nay không cách nào hàn huyên nữa.

Lý Tiểu Tiểu nhìn bộ dáng mất hồn mất vía tam quan vỡ nát bét của Vương Thanh Văn mà mười phần đồng tình ông, lúc trước chính mình cũng là cô gái nhỏ ngây thơ chẳng biết gì, cho rằng thế giới này mười phần Marx. Thẳng đến ngày nào đó tận mắt nhìn thấy ông Thổ rớt từ nóc nhà xuống trực tiếp chui vào trong đất, về sau còn phát hiện Ngụy Giai Ý thật ra là quỷ, Huyền Phinh thế mà là thần tiên, Hồng Hài Nhi thì ra đúng là Hồng Hài Nhi......

Thế giới quan vỡ nát đã không dán lại nổi, thật ra thì cuộc sống hiện tại cũng rất tốt.

****

Trở lại ký túc xá của công ty giải trí Tiên Phàm ở thành phố điện ảnh đã là sau 3 giờ nửa đêm, Phạm Vô Cữu tuy là thể chất phàm nhân, nhưng dù sao còn có tính chất đặc biệt của quỷ sai, không ngủ được với anh mà nói căn bản chẳng là gì.

Lý Tiểu Tiểu tuy đã ăn không ít bàn đào bản chiết cây của Tôn Ngộ Không, nhưng bản chất vẫn là phàm thai mắt thường, ở ngay trên xe đã ngủ, sau khi tới nơi thì bị Phạm Vô Cữu gọi nửa ngày mới tỉnh, đôi mắt híp trợn nhìn phía trước, bước thấp bước cao đi vào trong viện, nhìn mà làm người lo lắng đề phòng, sợ cô đi tới rồi đi tới thì ngủ mất.

Cái đám không phải người kia của công ty giải trí Tiên Phàm có ngủ hay không thì xem hết vào tâm tình, không ngủ được giống tối nay liền không nhiều lắm, Hồ Linh Lung thức đêm gặm gà nướng, Ngụy Giai Ý tối khuya tóc tai bù xù ngồi trên giường xem phim ma, Tôn Thắng với Hồng Hài Nhi rốt cuộc đã tìm được ham thích chung mà tiến đến cùng nhau chơi game online, ngay cả ông Táo cũng không nhàn rỗi, chui vào trong nhà bếp hổng biết đang bận cái gì.

Ngay vào lúc Lý Tiểu Tiểu mơ mơ màng màng từng bước một dịch vào bên trong, đám thần tiên yêu quỷ không ngủ trong các phòng đều cảm ứng được, cả đám thả chuyện trong tay xuống đi ra xem náo nhiệt.

Phạm Vô Cữu thấy Lý Tiểu Tiểu lảo đảo dịch vào trong, đi ba bước lùi hai bước, Phạm Vô Cữu phía sau cô bất đắc dĩ đưa tay che chở, mỗi lần Lý Tiểu suýt nữa muốn ngã sấp xuống đều kéo một phen, miễn cho cô mất đi cân bằng.

Lúc cả đám người đi ra liền nhìn thấy một màn như này đây, Lý Tiểu Tiểu ở đằng trước nghiêng ngả lảo đảo mà đi, Phạm Vô Cữu y như gà mẹ già mà dang cánh tay đỡ ở đằng sau, còn đặc biệt thân sĩ mà tận lực bảo trì một khoảng cách, tránh cho đụng chạm tới thân thể Lý Tiểu Tiểu.

Hồ Linh Lung cầm một con gà nướng ăn ngon lành chậc chậc một tiếng: "Phạm gia, anh xem cô chủ nhỏ cũng đã buồn ngủ thành như vầy, trực tiếp cõng cô ấy về không phải xong rồi."

Lý Tiểu Tiểu nghe tiếng thì cố gắng đưa mắt mở ra một cái khe, lại liếc một cái nhìn thấy Ngụy Giai Ý tóc tai rũ rượi đứng ở cạnh cái cây. Cũng chẳng biết có phải Ngụy Giai Ý xem phim ma xem tới kích động không nữa, hiện ra khuôn mặt lúc mình chết, lại thêm tóc tai rũ rượi của cổ nữa thiệt đúng là một đạo phong cảnh lóa mắt nhất buổi tối!

"Quỷ á!" Đôi mắt vốn híp thành một cái khe của Lý Tiểu Tiểu lập tức trợn to tròn, tiếng thét chói tai vang vọng toàn bộ tiểu viện, cũng may mà viện ký túc xá của công ty giải trí Tiên Phàm rất lớn, cách hàng xóm cũng khá xa, không thì kiểu gì cũng phải bị dọa cho gặp ác mộng mất.

Nhìn Lý Tiểu Tiểu nhảy bật lên thật cao, còn vòng tay ôm lấy cánh tay Phạm Vô Cữu, phát ra tiếng kêu thảm thiết đinh tai nhức óc.

Ngụy Giai Ý xấu hổ vén tóc mình lên, lộ ra cái mặt với sắc mặt xanh mét của mình: "Cô chủ nhỏ, quỷ cô nói là tôi hả?"

Lý Tiểu Tiểu nhìn thấy dung mạo quen thuộc rồi thì lúc này mới tinh thần lên, hung hăng trừng mắt lườm Ngụy Giai Ý một cái, buồn bực nói: "Hơn nửa đêm cô xõa tung tóc tai rũ rượi thì thôi đi, cái mặt kia của cô có thể chỉnh lại ra chút màu sắc của người sống không? Cô không sợ lúc đi ra đụng phải Tôn Thắng, một gậy đi xuống đánh cho cô hồn phi phách tán sao?"

Ngụy Giai Ý cũng chả biết là lấy được một cây lược từ chỗ nào, tối khuya đứng dưới tàng cây mà bắt đầu chải tóc, vừa chải còn vừa thở dài: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, vừa nãy xem phim ma có chút nhập diễn, quên đổi trang dung đã đi ra rồi, cô thấy như vầy tốt hơn chút rồi chứ?"

Lý Tiểu Tiểu: "..............." Nhìn càng dọa người! Thỏa thỏa cảm giác quen thuộc của phim ma.

Lý Tiểu Tiểu rất bất đắc dĩ: "Cô tốt xấu cũng là quý phi nổi tiếng triều Thanh, người thắng cung đấu. Lúc còn sống chú ý hình tượng, sau khi chết rồi có thể cũng đừng có cho phép thả bay chính mình không? Cô là xem chưa đủ phim ma, hay là nhân vật nữ quỷ khách mời không đã ghiền hả, không thì cũng nhận bộ phim ma cho cô cho xong!"

"Được nha!" Ngụy Giai Ý còn rất hài lòng, vui rạo rực thương lượng với Lý Tiểu Tiểu: "Không thì cô đầu tư cho tôi đóng Nhiếp Tiểu Thiến đi, có thể diễn nữ quỷ còn có thể yêu đương, thiệt không dám giấu diếm, tôi cũng muốn có chút phim tình cảm."

Lý Tiểu Tiểu trợn trắng mắt vừa định nói chuyện, bên tai vang lên thanh âm trầm thấp của Phạm Vô Cữu: "Cô chủ nhỏ, các cô tán gẫu có thể buông cánh tay tôi ra trước đã không?"

Lý Tiểu Tiểu cúi đầu theo bản năng, lúc này mới nhận ra lúc mình chấn kinh quá độ vừa nãy có xoay người ôm lấy cánh tay Phạm Vô Cữu, sau đó cô liền quên mất chuyện này, cứ mãi ôm cánh tay Phạm Vô Cữu mà tán gẫu với Ngụy Giai Ý!

Nhìn biểu cảm ngu ngơ của Lý Tiểu Tiểu, một vòng quần chúng ăn dưa chung quanh lộ ra vẻ mặt xem kịch, Hồng Hài Nhi thậm chí đã không nhịn được cười ra tiếng.

Lý Tiểu Tiểu thu tay trở về, vẻ mặt bình tĩnh mà nhìn chung quanh một vòng: "Bọn tôi đã là đồng nghiệp, lại hợp tác trong một bộ phim, chờ lúc quay 《Nhân viên công vụ Địa Phủ》 quý thứ 2 hai bọn tôi còn phải diễn người yêu đó, tôi hoảng sợ ôm cánh tay ảnh một chút cũng không có gì kỳ quái đi, lúc đóng phim bọn tôi còn từng ôm đó! Mấy người xem biểu cảm xem bát quái của mấy người, thân là diễn viên, thế mà ngay cả loại động tác quá ư là bình thường này cũng não bổ, có phải cả đám đã tịch mịch lâu lắm rồi không?"

Hồ Linh Lung lười biếng nói: "Chủ yếu là chỗ chúng ta chỉ có mình cô là người bình thường, bọn tôi cũng là tịch mịch lâu lắm rồi nên muốn xem chút phim tình yêu."

"Nghĩ nhiều quá rồi." Lý Tiểu Tiểu vô cùng tự nhiên mà nói: "Phạm Vô Cữu là có chủ, người ta với Mạnh Bà nhưng là tình yêu kiếp trước kiếp này đó, tôi cũng không thể không có đạo đức mà cắm một chân ở giữa. Nếu mà tôi thiệt muốn yêu đương công sở, Phạm Vô Cữu là bị loại trừ đầu tiên!"

Tôn Thắng nghe câu đó thì vội xua tay: "Tôi cũng không được á, tôi là người xuất gia!"

Lý Tiểu Tiểu câm nín nhìn ảnh: "Đại Thánh ngài yên tâm, tui biết tui ở trong mắt ngài còn hổng có mị lực bằng một quả đào, tui sẽ không tự rước lấy nhục đâu."

Thân Văn Duệ nhìn trái ngó phải, dè dặt cẩn trọng mà nói: "Tôi không xuất gia, chỉ là tôi không biết thôn bọn tôi có cho phép cưới người ngoài không nữa."

Lý Tiểu Tiểu bị Thân Văn Duệ chọc cho tức mà cười, duỗi ngón tay ra chọt hai cái trên đầu cậu ấy: "Quay đầu lại ăn nhiều hạch đào bổ não chút đi, bớt nghĩ mấy cái có cái không đó, miễn cho bị người ta phát hiện nguyên hình đem cậu đi hầm canh uống."

Thân Văn Duệ rụt cổ, đầy mặt ấm ức mà nhìn Lý Tiểu Tiểu: "Người ta trông cũng rất đẹp trai mà."

Nhìn ánh mắt đơn thuần của Thân Văn Duệ, Lý Tiểu Tiểu không nhịn được mà bắt đầu nhọc tấm lòng mẹ già: "Vậy cậu có biết thích là cái gì sao? Tim đập thình thịch là cái cảm giác gì sao? Hứa hẹn sinh tử là tình yêu thế nào sao?"

Ánh mắt trong suốt của Thân Văn Duệ lập tức biến thành một nắm hồ dán, thành thành thật thật mà lắc đầu nói: "Không hiểu lắm, có điều tôi vẫn là rất muốn cưới vợ!"

Lý Tiểu Tiểu vỗ vỗ bả vai Thân Văn Duệ, đồng tình lắc lắc đầu: "Tôi phỏng chừng chờ được cậu thông suốt phải qua 200 năm nữa, vụ cưới vợ cậu liền đừng có gấp. Người yêu đương đầu tiên của công ty chúng ta chắc chắn là Phạm Vô Cữu, đến lúc đó tôi mua cái hot search cho ảnh, treo đó mười ngày tám bữa, khắp chốn vui mừng một trận."

Phạm Vô Cữu vẫn luôn trầm mặc không nói gì nghe câu đó thì ngẩng đầu đưa mắt về phía Huyền Phinh: "Huyền tỷ, chị có cách nào để tôi với Mạnh Bà gặp nhau sớm một chút không? Kiểu gì cũng phải chờ tới hai năm sau sao?"

"Nói huỵch như này cho cậu đi, nếu cậu với Mạnh Bà không yêu nhau, thì các cậu dù có ngồi mặt đối mặt với nhau cũng sẽ không biết nhau. Nhưng nếu các cậu động tâm với nhau, thì vào một khắc các cậu đều yêu phải đối phương kia, trí nhớ của Mạnh Bà sẽ thức tỉnh, cậu cũng sẽ nhận ra Mạnh Bà." Trên mặt Huyền Phinh lộ ra mỉm cười nhàn nhạt: "Cậu ở Địa Phủ mấy trăm năm, cậu hẳn phải biết chuyện vận mệnh như này là do người không do trời, hai người các cậu rời khỏi Địa Phủ theo đuổi tình yêu phàm nhân, vận mệnh các cậu đã tràn ngập biến số rồi."

Phạm Vô Cữu lộ ra thần sắc mê mang: "Tôi không hiểu ý của chị."

Lý Tiểu Tiểu vỗ tay một phát: "Tôi hiểu rồi, ý của Huyền tỷ là chị ấy nói 2 năm này cũng là tràn ngập không xác định, bởi vì mệnh số của các anh tùy thời đều phát sinh biến hóa, hoặc là thời gian sẽ ngắn hơn 2 năm, cũng có khả năng là 3 năm 5 năm 10 năm, thậm chí cả đời. Thật ra thì khi nào các anh biết nhau Huyền tỷ nói không tính, mà là xem chính các anh. Có điều Huyền tỷ, thời điểm mà chị thề son sắt lúc trước là chuyện gì xảy ra? Phạm Vô Cữu vẫn luôn y như mong sao ngóng trăng mà qua ngày đó."

Huyền Phinh cười nhẹ: "Đó chỉ là thời điểm phỏng đoán ra được lúc đó, chỉ là thời điểm đó tùy thời đều đang biến hóa mà thôi. Chị đúng thật là có thể nhìn thấy, nhưng lại không thể can thiệp, đây là nhân quả của Phạm Vô Cữu với Mạnh Bà, người khác không tiện tự tiện nhúng tay."

Phạm Vô Cữu thất hồn lạc phách hỏi: "Cho nên tương lai của tôi với Mạnh Bà vẫn là tràn ngập tính không xác định?"

Huyền Phinh nhìn Phạm Vô Cữu, nghiêm túc mà nói: "Không cần cố gắng áp chế chính mình, chỉ cần tuân theo bản tâm, Mạnh Bà nhất định sẽ khôi phục trí nhớ, các cậu cũng sẽ nhận ra nhau."

"Vậy thì xong rồi." Lý Tiểu Tiểu đồng tình nhìn Phạm Vô Cữu: "Em cảm thấy lấy nhân phẩm tướng mạo cùng tài hoa của Phạm ca mà nói, con gái yêu phải anh ấy dễ lắm. Nhưng mà vào trước khi xác định đối phương là Mạnh Bà, Phạm ca rất khó mở rộng cửa lòng đi, đây là một cái tử cục ớ!"

Phạm Vô Cữu lộ ra thần sắc tịch mịch, xoay người đi về phía viện của mình.

Nhìn bóng lưng suy sút của Phạm Vô Cữu, Lý Tiểu Tiểu bất đắc dĩ mà thở dài: Mạnh Bà à Mạnh Bà, cô nói sao lúc trước lại rớt vào lu đựng nước chứ? Ầy, đáng thương Phạm ca của tôi nha, đời này có thể phải cô độc cả đời.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info