ZingTruyen.Info

Có Thể Chứng Minh, Tôi Thích Em - Thất Bảo Tô

Chương 6: Tiết học thứ sáu

littletreetree

Cả ngày tâm trí Chu Hạm Đạm đều không tập trung, cô cảm thấy mình cứ như bị trúng độc gì đó, trong đầu toàn là hình ảnh thầy Lâm "bỗng nhiên thoáng nhìn" trong giờ học.

Không thể quên được, phản ứng của cô thì lại càng buồn cười, chẳng biết anh có chú ý tới hay không.

Mà thôi, biểu hiện của cô vốn dĩ đã rất kỳ quái mà.

Tự học buổi tối, Chu Hạm Đạm làm xong bài tập, tiện tay vẽ vời lên giấy nháp. Không biết sau bao lâu, mãi suy nghĩ bâng quơ vẩn vơ, đến khi chuông tan học vang lên mới như tỉnh lại từ trong mộng.

Lớp học cứ như bị phá vỡ kết giới, lập tức náo nhiệt lên. Cô nghe thấy Tề Gia Giai đang gọi mình, lúc quay đầu lại thì cô ấy đã chạy tới bên cạnh cô: "Đi vệ sinh không?"

Chu Hạm Đạm ngơ ngác, lập tức để bút xuống, dùng cánh tay che giấy nháp lại, hoàn hồn đáp: "Được."

Trên giấy vẽ rất nhiều cây, đơn giản chỉ vì trong nội tâm cô có một mảng lớn đom đóm chạy tán loạn vào rừng rậm sâu thẳm.

Lấy sách che lại, Chu Hạm Đạm đứng lên.

Tề Gia Giai kéo cánh tay cô, hết sức phấn khởi kéo cô đi ra ngoài, vừa mới đi qua cửa phòng học, liền chạm mặt một người.

Thầy Lâm.

Anh vừa đi ra từ lớp bên cạnh, trong tay không cầm bất cứ thứ gì. Áo sơ mi trắng trên người mơ hồ như được đắp một tầng ánh trăng.

Nhất thời đối mặt, Chu Hạm Đạm lập tức cúi đầu, Tề Gia Giai lại không chút e dè mà kêu lên: "Chào Lâm Lâm!"

Lâm Uyên tùy ý mỉm cười.

Ánh mắt Chu Hạm Đạm thoáng lướt qua, ngây ngẩn không dám nhìn thẳng anh, tuân theo lễ nghĩa, vẫn là kính cẩn nói: "Thầy Lâm."

Lâm Uyên "Ừ" một tiếng, đi lướt qua bọn cô.

Bị cô bạn túm lấy kéo về hướng nhà vệ sinh, trên đường đi, Chu Hạm Đạm cảm thấy mình như bị ném vào trò chơi tách cà phê xoay, đầu óc có chút choáng váng hỗn loạn.

Cô rất sợ bị Lâm Uyên nhìn ra manh mối gì đó, thậm chí còn bắt đầu hâm mộ cô bạn của mình có thể cùng anh trò chuyện thoải mái như vậy, cô hoàn toàn không làm được.

Cô thế nào cũng không nghĩ tới, mình vì một cái áo khoác mà nảy sinh tình cảm khác thường với thầy của mình. Lúc nhận thức được những ý nghĩ nảy sinh trong một khoảnh khắc này, cô bỗng hoảng sợ, trận cước đại loạn.

Có phải do thời kỳ hoocmon bài tiết không ổn định nên kích thích dẫn đến chuyện này?

Trên đường về nhà, Chu Hạm Đạm không khỏi hoài nghi như vậy.

Về đến nhà, dựng xe đạp xong, chợt một luồng ánh sáng chói lọi chiếu tới. Chu Hạm Đạm khóa cửa nhà để xe, đỡ trán quay lại, đèn xe kia đã tắt, người ngồi trên ghế lái là ba cô.

"Hôm nay ba về muộn thế ạ." Hai cha con cô cùng nhau lên lầu, lúc đổi giày, Chu Hạm Đạm không khỏi hỏi han.

Ba cô mệt mỏi, bất đắc dĩ vung giày ra: "Ăn cơm thôi."

Mang dép lê xong, ông liền đi về phía phòng khách.

Mẹ nghe thấy tiếng động, ra khỏi phòng ngủ, kéo kéo tay ba Chu: "Chí An anh tới đây xem này."

Cô khom người mang đôi giày da đen lộn xộn của ba đặt chỉnh tề trên tủ giày, bỗng nghe thấy tiếng mẹ không lớn không nhỏ hỏi thăm: "Cái áo này không phải của anh mà nhỉ."

Chu Hạm Đạm như bị sét đánh, ba bước nhập làm hai chạy tới phòng của bọn họ.

Vừa vào cửa đã trông thấy mẹ cô đứng bên giường, giơ cái áo dệt kim hở cổ kia lên, giơ lên trước mặt ba cô, động tác tùy ý, không hề trân trọng.

Chu Hạm Đạm đi tới, chen ngang đoạt lấy: "Đừng tự ý lấy đồ của con!"

Nói xong thì quay đầu chạy về phòng của mình, cô cạch một tiếng đóng cửa phòng lại, chỉ để lại ba mẹ hai mắt nhìn nhau.

Cuối cùng cũng quay về địa bàn của mình, Chu Hạm Đạm thở hổn hển, mặt đỏ đến độ có thể nhỏ ra máu, tim đập dồn dập. Cầm áo ngồi trên giường kiểm tra một phen, xác định không có nếp nhăn chói mắt nào, mới đem nó cẩn thận treo lên giá áo trong phòng.

Ba mẹ cô khó hiểu, đi tới trước cửa phòng con gái, thăm dò mà gõ cửa.

Giờ phút này Chu Hạm Đạm cũng giật mình vì phản ứng quá lố của bản thân, không nghĩ ra lí do hợp lý để trốn tránh, chỉ có thể mở cửa, nói rõ ràng với ba mẹ đầu đuôi câu chuyện, còn thuận tiện nói luôn vụ tai nạn xấu hổ bữa khai giảng hôm trước.

Ba Chu hơi bất ngờ, thẳng thắn nói muốn cảm ơn vị thầy giáo này.

Chu Hạm Đạm thật thà nói luôn cả chuyện mua trái cây ra nữa.

Mẹ Chu nghe vậy bật cười: "Lũ nhóc này thật là, còn có thể lén ba mẹ làm nhiều chuyện như vậy."

Chu Hạm Đạm cúi đầu, lí nhí nhận lỗi: "Con xin lỗi."

Ba Chu đáp: "Sao lại xin lỗi ba mẹ, con không làm sai gì cả. Có thể thấy mắc nợ biết trả ơn, ba và mẹ con mừng còn không kịp. Thầy giáo của con cũng rất bao dung rộng lượng, quan tâm học trò. Chuyện này bọn con đều làm rất tốt."

...

Ngăn cách ba mẹ qua cánh cửa kia, lòng Chu Hạm Đạm dần dần yên tĩnh lại. Rửa mặt xong, cô trở lại phòng, như thường lệ lấy ra "công cụ phạm tội" giấu kín đã lâu - điện thoại di động. Cầm trong tay, lúc chui vào ổ chăn, Chu Hạm Đạm nghĩ đến thái độ của ba mẹ vừa rồi, bỗng thấy xấu hổ.

Kỳ thật trong mắt ba mẹ, cô luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn vâng lời, nhưng tâm tư của cô thật sự không giống như biểu hiện bên ngoài, thật thà siêng năng, không ăn chơi trác táng.

Ít nhất, cũng không giống như kỳ vọng của bọn họ, toàn tâm toàn ý dốc sức học tập.

Nằm trên giường, Chu Hạm Đạm mở QQ ra, tin nhắn cùng thầy Lâm lúc trước xếp ở vị trí đầu tiên, cô ấn mở ra.

Thầy Lâm, cám ơn thầy. Áo khoác em sẽ mau chóng trả lại ngay!

Không sao.

...

Ahh...

Nhìn nó nhiều lần, nội tâm cô chợt vang lên âm thanh này, còn nâng cao âm cuối, có chút đắc ý thỏa mãn.

Chat riêng cùng thầy Lâm, anh còn có thái độ ôn nhu như vậy... Chu Hạm Đạm lại hơi muốn cười rồi. Bạn học khác làm gì có ai được cùng anh trò chuyện như vậy chứ?

Cô thoát ra ngoài, gửi tin nhắn cho Tề Gia Giai: Gia Giai.

Không thể chỉ trực tiếp đặt câu hỏi, như vậy sẽ làm lộ rõ chuyện đã chat, cô bèn bịa ra một cái cớ: Các cậu đã chat riêng với thầy Lâm qua QQ chưa? Tớ còn chưa nói cảm ơn với thầy ấy, muốn nhắn tin cảm ơn, nhưng sợ quấy rầy thầy.

Tề Gia Giai đáp lại gần như sau một giây: Từng trò chuyện rồi.

Tim Chu Hạm Đạm trầm xuống.

Tề Gia Giai lại gửi tới một đống ảnh chụp màn hình, đó là ngày đầu tiên lúc cô ấy được Lâm Uyên thêm vào, ngay sau đó liền thanh tú động lòng người nói với anh "Lâm Lâm, buổi tối vui vẻ!", còn kèm theo một biểu tượng phất cờ hò reo.

Chu Hạm Đạm bắt đầu hối hận, tối hôm qua lúc nói cảm ơn tại sao mình lại quên trau chuốt những thứ này, tuyệt không đáng yêu chút nào.

Mà thầy Lâm trả lời Tề Gia Giai là: Đã muộn rồi, các em mau ngủ đi.

Tề Gia Giai lại nói: Tuân lệnh, ngủ ngon!

Thầy Lâm cũng đáp lại ngủ ngon.

... Nội dung trò chuyện nhiều hơn cô, ngữ khí cũng thân thiết hơn cô rất nhiều.

Chút vui vẻ tự đắc lúc ban đầu kia, thoáng cái down xuống tận đáy, tất cả niềm vui tự mình đa tình kia phút chốc tan thành mây khói.

Chu Hạm Đạm chua xót gắng gượng trả lời tin nhắn cho cô bạn: Vậy tớ yên tâm rồi.

Tề Gia Giai: Phục cậu rồi đấy, đến tận bây giờ mà vẫn chưa cảm ơn.

Chu Hạm Đạm: ...

Tề Gia Giai: Mau đi đi, đừng sợ.

Cô quả thật đã quá lo sợ rồi, Chu Hạm Đạm nhớ tới cảnh chạm mặt thầy Lâm vào giờ giải lao buổi tự học tối kia, anh cư xử với cô không hề thân thiết chút nào. Có lẽ cũng giống như thầy Hứa, đều thích những học trò vui vẻ hoạt bát cởi mở, còn kiểu sợ đầu sợ đuôi bình thường như cô, không thích cũng không có gì lạ.

Chẳng qua là quan tâm tới hoàn cảnh túng quẫn và thân thể của học trò mà thôi, cô thật không nên ảo tưởng như vậy.

Chu Hạm Đạm thở dài, tự nhắc nhở trong lòng, này, đừng có thích giáo viên đấy, ngàn vạn lần đừng có thích...

***

Sáng sớm hôm sau, lúc đang uống cháo loãng, mẹ cô chợt đưa tới một túi giấy loè loẹt: "Lát nữa bỏ áo của thầy giáo vào cái túi này mà trả, trông dễ nhìn."

Thẩm mỹ của phụ nữ trung niên...

Chu Hạm Đạm từ chối: "Không dùng cái này đâu ạ." Cô bưng chén lên uống hết phần cháo còn lại, chạy tới tủ đồ tìm kiếm, lấy thẳng ra một túi giấy phong cách cổ xưa màu đen tuyền. Sau đó mới gấp gọn áo dệt kim hở cổ lại, cẩn thận từng li từng tí bỏ vào.

Bởi vì bạn học khác không hề biết chuyện này nên Chu Hạm Đạm vẫn có hơi e dè.

Đặt cái túi vào hộc bàn, cô cảm thấy như đồ bên trong biết bay nhảy loạn xạ vậy. Chu Hạm Đạm nhịn không được cúi người liếc mắt nhìn trộm, sợ nó xuất hiện vết nhăn, sợ không để ý nó sẽ thay đổi hoàn toàn.

Tiết học thứ hai của buổi sáng kết thúc, cô lấy lí do "đau bụng kinh" làm cái cớ nói với lớp trưởng, xin nghỉ tập thể dục giữa giờ.

Ở trong lớp chờ một lát, đợi đến khi xung quanh tĩnh lặng, không còn một ai, Chu Hạm Đạm mới lấy túi giấy ra, xem một chút, mang nó đi lên lầu.

Đi đến văn phòng khối mười hai gần đây, cô vẫn băn khoăn do dự. Từ xa xác nhận thầy Lâm đang ở đây, văn phòng lại không có người khác mới dám đến gần.

Phía trên tòa nhà dạy học, trời xanh như hồ nước, dịu dàng ngả lên mái ngói đỏ rực trên đỉnh tòa nhà. Giai điệu bài thể dục buổi sáng truyền đến rõ ràng.

Thầy Lâm đúng là đang ở trong văn phòng, anh một tay chống cằm, mày mi như mực, dường như đang chuyên tâm làm việc.

Có thể đến tìm anh.

Nắm chặt dây đai túi giấy trong tay, tim của cô đã sớm tẩu thoát thành công, không khống chế được mà khẽ mừng thầm, tựa như viên kẹo cầu vồng ngọt lịm không ngừng lan tỏa ra ngoài.

Dừng trước cánh cửa đang kép hờ, hơi lạnh trong phòng vù vù tuôn ra, hoàn toàn đối lập với thời tiết nóng bức bên ngoài phòng. Nhiệt độ không khí cao, mở điều hòa trong văn phòng mà không đóng kín cửa sẽ làm tốn nhiều năng lượng hơn.

Chu Hạm Đạm thò đầu vào dò xét, thầy Lâm vẫn đang ngồi sau bàn, không chú ý đến cô.

Cô đành phải gõ nhẹ hai cái lên cánh cửa, lúc này người kia mới ngẩng đầu lên, ánh mắt phóng ra xa, giao nhau với cô.

Tim bắt đầu điên cuồng đập thình thịch. Chu Hạm Đạm hơi cúi mặt xuống, không được tự nhiên nhìn anh gật đầu, đứng không nhúc nhích.

"Vào đi." Lâm Uyên gọi cô.

Chu Hạm Đạm mắt nhìn mũi, mũi nhìn đường dưới chân, đi về hướng đó.

So với lần đầu tiên đến đây, tâm trạng có tí khác biệt.

"Thầy Lâm." Đứng trước bàn làm việc của anh, cô bắt đầu "đọc thuộc lòng" câu nói đã chuẩn bị xong từ sáng sớm: "Em tới trả..."

Tiêu đời, lại cà lăm rồi, cô ấn ấn họng: "Trả lại áo của thầy."

Chu Hạm Đạm đặt túi giấy lên bàn, "Cảm ơn ạ."

Tiếp đó cúi thật thấp người xuống chào, chỉ là lúc thẳng lưng lên, cô mới ngơ ngẩn ra, căn bản không hề thiết lập động tác này cơ mà, không hề. Cơ thể và lời nói của cô đã không thể phối hợp nhịp nhàng rồi, động tác không bị đại não khống chế.

"Em không đi tập thể dục à?" Lâm Uyên chậm rãi nhận lấy túi giấy, bất luận bên trong nó có cái gì, nhìn vẫn có chút kỳ quái, đây có lẽ là điểm nhạy cảm đặc thù của người làm nghề nhà giáo.

"Em..." Cô vừa mới nói dối, bị anh liếc mắt một cái đã nhìn ra, khe khẽ đáp: "Vâng, không đi, muốn đi trả áo cho thầy."

Lâm Uyên vốn định khách sáo quan tâm vài lời, vừa muốn nói việc này trong mắt các thiếu nữ khác trông rất mờ ám, có thể bị bàn tán lung tung, nhưng cuối cùng lại đáp lại câu: "Lần sau nói sớm với tôi, tôi tới chỗ em lấy, đừng chậm trễ buổi tập thể dục giữa buổi. Các em ngày nào cũng ngồi trong lớp làm bài tập, cơ hội rèn luyện sức khỏe vốn rất ít."

Bị anh dặn dò như trưởng bối, Chu Hạm Đạm nhất thời nghẹn lời: "..."

Bỗng nhiên, cô để ý từ "lần sau" trong lời anh nói, có phần sửng sốt.

Lâm Uyên dường như cũng ý thức được từ ngữ không đúng lắm, tự nhiên nở nụ cười: "Vẫn là không nên có lần sau nhỉ."

Nhìn anh cười, cảm thấy khoảng cách như sương tản đi, lúng túng cũng tan thành mây khói, tâm trạng tựa như ánh nắng bên ngoài. Chu Hạm Đạm cũng vụng trộm cong khóe môi, thời điểm này bọn cô đã ngầm hiểu lẫn nhau.

"Quay về đi." Lâm Uyên nói.

"Vâng." Chu Hạm Đạm đáp.

Vừa muốn trở về, Lâm Uyên lại gọi cô.

Chu Hạm Đạm quay đầu lại, chỉ thấy người đàn ông đã đứng lên, lấy áo dệt kim hở cổ ra, cầm cái túi không đưa cho cô: "Lấy cái này về."

Chu Hạm Đạm: "..."

Ôi, uổng công cô tỉ mỉ lựa chọn túi giấy, thôi vậy... được rồi... Trong lòng cô uất ức mà lầm bầm, ngoài mặt vẫn là ngoan ngoãn đến lấy.

Hai cánh tay cùng buông xuống, "Thầy, em đi trước ạ."

Lâm Uyên gật đầu.

Chu Hạm Đạm hít sâu một hơi, nhanh chóng mở cửa văn phòng ra, cô vô thức quay đầu, thấy thầy Lâm đứng ở đó, tiện tay mặc chiếc áo dệt kim hở cổ kia lên. Lúc đang chậm rãi vuốt vuốt cổ áo sơ mi, anh đột nhiên dừng động tác, sau đó hơi nhíu mi tâm, giơ tay áo lên chóp mũi, cứ như ngửi một chút.

Tiếp đó, anh nhìn về phía cửa.

Bốn mắt chạm nhau.

Hệt như bị điện giật, Chu Hạm Đạm bị ánh mắt của anh bắt lấy làm trở tay không kịp. Một suy nghĩ lướt qua đại não, cô vội vàng hoảng hốt phá cửa chạy đi.

Gió tạt vào mặt, thời tiết cuối mùa hè còn sót lại chút nóng bức, giờ đây toàn bộ đều đang gom tụ trên hai má cô. Tiếng tim đập cùng tiếng bước chân xuống lầu hỗn loạn khác thường. Aaa, làm sao bây giờ aa, mặt cô đỏ quá đi mất ah, cô vui vẻ quá đi mất ah.

Lòng cô không hề chua xót một chút nào, cũng không hề khổ sở một chút nào, đối với thầy Lâm cô chính là độc nhất vô nhị đấy ah, chính là bởi vì, trên đồ của thầy ấy, từng có mùi hương thơm ngát của nước giặt nhà cô.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info