ZingTruyen.Com

Co Gai Nho Cua Giao Su Thoi

Tuy ngoài miệng Đinh Nhàn chê con nhưng thực tế lại rất để bụng, cô có thể nói cậu xấu xí nhưng không muốn nghe người khác nói lời không hay về cậu, có lần hai người đi đến cửa hàng quần áo trẻ em để mua quần áo cho Tiểu Hải Dương, Thời Dịch nghe cô lẩm bẩm thì hùa theo cô nói: "Ừm thật là xấu xí."

Lúc này cô lập tức nóng nảy lên với anh: "Anh nói ai xấu xí? Anh mới xấu đó, Tiểu Hải Dương nhà chúng ta dễ thương như vậy anh lại nói con xấu xí, anh có là cha nó không hả."

"Là ai nói với anh ngày Tiểu Hải Dương mới sinh ra là thằng bé nhăn nhúm, dáng vẻ giống như con khỉ hả?" Thời Dịch bị cô giận dỗi thường thường sẽ nhịn nhưng thỉnh thoảng cũng oán giận nói lại vài câu: "Em cũng là mẹ nó đó."

"Em... em... " Đinh Nhàn lắp bắp cả buổi cũng không nói được một từ nào khác, lát sau cô mới nói được một câu: "Lúc đó em chỉ nói chơi thôi."

Lúc cậu nhóc mới vừa được sinh ra quả thật rất xấu xí, nhưng mà có xấu cỡ nào cũng là con cô, là miếng thịt rớt từ người cô, làm sao chê bai thật sự được, huống chi Tiểu Hải Dương cũng không xấu, càng lớn càng đáng yêu, da trắng mũm mĩm, mỗi lần Đinh Nhàn ôm cậu nhóc đều không nhịn được muốn bóp hai cái nhưng lại sợ làm đau cậu nên không dám dùng quá nhiều sức, chỉ dùng hai ngón tay cọ cọ gò má của cậu, là da của trẻ sơ sinh vô cùng trơn bóng mềm mại, bóp rất thích tay, bàn tay khác thì sờ mặt mình, cảm xúc hoàn toàn không giống nhau, Đinh Nhàn thật sự hâm mộ muốn chết.

"Anh Thời Dịch." Đinh Nhàn cầm một đôi giày từ trên kệ hàng xuống, nho nhỏ, còn không lớn hơn lòng bàn tay cô, cô đưa nó đến trước mặt Thời Dịch, "Anh nhìn đôi này thấy thế nào?"

Sau khi có Tiểu Hải Dương, Đinh Nhàn hoàn toàn không có sức phòng bị với người bạn nhỏ này, cho dù là quần áo hay đồ chơi, chỉ cần thấy dễ thương sẽ mua, giống như đôi giày này, phía trên có lỗ tai gấu mèo, lúc đi còn có thể phát sáng, nhìn vô cùng dễ thương, cậu nhóc nhất định sẽ thích.

Nhưng đàn ông và phụ nữ không hề có cùng quan điểm thẩm mỹ, Thời Dịch nhìn một cái: "Bình thường thôi."

Nói xong anh lại dời ánh mắt về bộ đồ rằn ri, "Bộ quần áo này rất đẹp, thằng bé mặc vào nhất định rất đẹp trai."

Đinh Nhàn bĩu môi một cái: "Em cảm thấy bộ này đặc biệt xấu xí."

Hai vợ chồng bước vào cuộc tranh luận, anh chê em chọn đồ khó coi, em nói anh chọn đồ không có thẩm mỹ, cuối cùng quần áo và giày đều được mua về nhà.

Đinh Nhàn vốn muốn mua một bộ quần áo hình con ếch nhưng đồ trẻ sơ sinh trong phòng đã chất như núi rồi, nên cô đành nhịn xuống.

Cô thường xuyên khắc chế việc mua đồ cho Tiểu Hải Dương, bởi vì bà nội của cậu nhóc chính là một người cuồng mua sắm chính hiệu, quần áo của cậu cũng đã mua đủ cho cậu mặc đến năm 5 tuổi rồi, nếu không nhờ Đinh Nhàn ngăn cản, nói cậu nhóc lớn rồi sẽ thích tự mình chọn hơn, thì e rằng Khương Ngã sẽ mua luôn đồ cho cậu nhóc đến năm 10 tuổi mất thôi.

Lúc sinh bảo bảo Đinh Nhàn không có sữa, vì vậy cô ăn không ít đồ bổ, kết quả khiến dáng người ngày càng tròn hơn, vòng eo cũng đã lớn hơn một vòng rồi, lần này không cần Thời Dịch gọi cô nữa, mỗi buổi sáng cô đều tự giác chạy bộ với anh, thỉnh thoảng còn tập yoga ở nhà, rèn luyện để giảm cân, dáng người từ từ cũng khôi phục lại như ban đầu.

Chạy bộ buổi sáng đã dưỡng thành thói quen, sẽ không còn khó khăn như trước nữa, nếu ngày nào không chạy ngược lại còn thấy thiếu thiếu chút gì đó, cho đến khi Tiểu Hải Dương lớn hơn một chút, cậu nhóc nhìn cha mẹ mình sáng sớm đều đi ra ngoài nên không nhịn được chớp chớp đôi mắt to tròn hỏi: "Mẹ, mỗi sáng sớm mẹ ra ngoài với cha làm gì vậy?"

"Chạy bộ." Đinh Nhàn kéo khóa áo khoác thể thao lên, xoa đầu cậu nhóc: "Rèn luyện thân thể rất tốt cho sức khỏe, sau này Tiểu Hải Dương cũng có thể chạy bộ với cha mẹ."

"Vậy bây giờ con có thể chạy cùng được không ạ?" Tiểu Hải Dương cũng đứng dậy khỏi giường, "Con cũng muốn chạy bộ buổi sáng."

"Bây giờ con còn nhỏ."

"Không nhỏ đâu." Tiểu Hải Dương gần đây đặc biệt không thích nghe người khác nói mình nhỏ, cậu nhóc ngắt lời của mẹ, giơ ra mấy ngón tay mũm mĩm: "Con đã 4 tuổi rồi, đã lớn rồi, cho nên mẹ không được gọi Tiểu Hải Dương nữa nha."

Thời Dịch kéo chăn qua đắp cho cậu nhóc, véo mặt cậu một cái, "Nếu đã lớn rồi vì sao còn ngủ chung với cha mẹ nữa hả?"

Tiểu Hải Dương rất dính bọn họ, từ khi sinh ra đến giờ dường như đều ngủ chung với cha mẹ, còn đối với việc thân mật thì Thời Dịch và Đinh Nhàn chỉ có thể lén lút đi làm, có lúc còn cảm thấy rất kích thích, nhưng con từ từ lớn lên cũng không thể cứ ngủ chung một căn phòng với họ mãi được.

Nghe cha nói như vậy, Tiểu Hải Dương hừ một tiếng, chu mỏ ra, dáng vẻ đó vô cùng giống mẹ, Thời Dịch hơi dùng sức bóp mặt cậu nhóc lại, "Con là đàn ông, phải dũng cảm lên có biết hay không?"

"Mẹ!" Tiểu Hải Dương đi tìm cứu binh, cậu nhóc cau mày lại, nhìn về phía Đinh Nhàn: "Cha lại sử dụng bạo lực với con."

Đinh Nhàn đi tới vỗ tay anh một cái: "Anh nhẹ thôi."

Nói xong, cô nhìn về phía cậu nhóc, hơi khom người nhìn thẳng vào mắt cậu bé: "Nhưng cha nói không hề sai, Tiểu Hải Dương là đàn ông, có đúng không?"

Tiểu Hải Dương rủ mi mắt xuống: "Vâng ạ."

Khóe miệng Đinh Nhàn từ đầu tới cuối đều mang theo nụ cười ấm áp, cô lại nhẹ giọng hỏi: "Là đàn ông thì phải dũng cảm lên có đúng không nào?"

"Vâng."

"Vậy bắt đầu từ hôm nay Tiểu Hải Dương ngủ phòng của mình được không? Mẹ sẽ ở cạnh con cho tới khi con ngủ."

Tiểu Hải Dương cúi đầu yên lặng mấy giây, mới nói: "Vâng."

Đinh Nhàn hôn lên mặt cậu nhóc một cái: "Thật là ngoan."

Mới vừa ngẩng đầu thì người đàn ông đã đưa mặt tới gần, cô cười nhẹ một tiếng, cũng hôn một cái lên mặt anh, "Anh không ngoan tí nào."

Thừa dịp con trai không chú ý, Thời Dịch đưa tay ra bao bọc lấy nơi nào đó rồi nhanh chóng rút về.

"Con cũng muốn hôn mẹ." Tiểu Hải Dương quay đầu lại ôm Đinh Nhàn hôn một cái thật kêu, dính không ít nước bọt lên má cô.

Thời Dịch ôm Đinh Nhàn: "Không cho phép hôn vợ của cha."

Tiểu Hải Dương cười không ngừng, bàn tay nhỏ bé đẩy anh ra, "Không cho phép ôm mẹ của con."

Hai cha con vẫn thường xuyên đùa nhau như vậy, hai người cùng ôm cô thật chặt, dáng vẻ đó dường như đang sợ đối phương cướp đi cô vậy.

"Được rồi được rồi, đừng làm loạn nữa." Đinh Nhàn nhìn thời gian một cái, mỗi tay xoa đầu một người: "Em muốn ra ngoài chạy bộ, đợi lát nữa sẽ không kịp đâu."

Thời Dịch nói: "Cha muốn chạy bộ với vợ của cha."

"Cha, cha thật ngây thơ." Tiểu Hải Dương làm mặt quỷ với anh, rồi quay sang Đinh Nhàn: "Mẹ, con có thể chạy bộ với hai người được không ạ?"

"Được, một nhà ba người chúng ta cùng nhau chạy bộ." Cậu nhóc rõ ràng cố ý phải đi cho bằng được, Đinh Nhàn cũng không biết làm sao, "Để cha thay quần áo cho con."

Nói xong cô liền đứng dậy đi vào phòng tắm, Tiểu Hải Dương nhìn chằm chằm vào bóng lưng của mẹ, nhẹ nhàng kéo lấy ống tay áo của người bên cạnh: "Cha."

Thời Dịch cười cười: "Vừa rồi ai nói cha ngây thơ hả?"

"Bây giờ cha càng tỏ ra ngây thơ hơn ý."

Thời Dịch: "..."

"Không cần cha mặc đồ cho con đâu." Tiểu Hải Dương vén chăn lên xuống giường, vụng về mở tủ quần áo ra, "Con lớn rồi, con có thể tự mình mặc."

Cậu nhóc này có tính tình cực kỳ giống mẹ, Thời Dịch dùng một tay ôm cậu nhóc lên giường rồi đi đến tủ quần áo lấy một bộ ra, Đinh Nhàn đang trong phòng tắm đột nhiên ló đầu ra, cô đang đánh răng, trong miệng còn đầy bọt trắng, cô nói mơ hồ không rõ: "Chúng ta cùng mặc đồ thể thao gia đình đi, của Tiểu Hải Dương nằm trong ngăn thứ hai, anh Thời Dịch, anh mặc vào cho con trước đi, còn đồ của anh để tí nữa em lấy cho."

Thời Dịch lại đặt quần áo trở về, tìm bộ mà Đinh Nhàn chỉ rồi mặc vào cho cậu nhóc.

Mặc áo xong, Thời Dịch ôm cậu vào trong ngực, nâng chân cậu lên bắt đầu mặc quần, động tác vô cùng thuần thục.

Đây đều là do luyện tập mà ra, lúc cậu nhóc này mới sinh chỉ nhỏ xíu xiu, Thời Dịch tay chân luống cuống cầm bình sữa cũng không biết phải đút cho cậu nhóc thế nào, mặc quần áo thì vô cùng vụng về, lần đầu tiên làm cha nên phải học rất nhiều thứ, anh cũng thường xuyên hỏi Thẩm Ngạn để học hỏi kinh nghiệm, rồi tập luyện từ từ việc thay tã, pha sữa, mặc quần áo cho cậu nhóc, dỗ cậu nhóc ngủ, những thứ này bây giờ đã không thành vấn đề gì.

Đinh Nhàn lần đầu làm mẹ cũng như vậy, cái gì không hiểu hoặc gặp vấn đề khó khăn gì sẽ hỏi Khương Ngã hoặc tra trên mạng, lâu lâu lại gọi điện quấy rầy Hướng Hàm. Cha thường sẽ không cẩn thận như mẹ nhưng Thời Dịch lại có thể làm được, Đinh Nhàn cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cô biết anh đau lòng cho cô, đối xử với cô rất tốt. Còn trên thực tế có nhiều cặp vợ chồng sau khi có con thì tình cảm cũng tan vỡ, thật ra nguyên nhân không phải do đứa bé mà do người đàn ông không đủ quan tâm, không đủ hiểu sự cực khổ của người làm mẹ, không chia sẻ với vợ của mình, xét về điểm này thì Thời Dịch làm vô cùng tốt, ngoài miệng anh không nói nhưng anh lại dùng hành động để chứng minh.

Mặc quần xong, hai tay Tiểu Hải Dương để vào trong túi, cậu nhóc nhảy xuống đất rồi ngửa đầu lên hỏi: "Cha, tại sao cha lại sợ mẹ như vậy?"

"Cha sợ mẹ?" Thời Dịch buồn cười nhìn cậu nhóc: "Cha có lúc nào sợ mẹ hả?"

Lúc này trong phòng tắm đột nhiên truyền ra giọng nói: "Anh Thời Dịch, sữa rửa mặt của em hết rồi, hôm qua em có mua một chai mới để trên bàn trang điểm, anh cầm vào giúp em với."

Thời Dịch xoay người bước đến bên bàn trang điểm, mới vừa cầm chai sữa rửa mặt lên liền nghe thấy con trai nhà mình lẩm bẩm: "Rõ ràng rất sợ, còn không chịu thừa nhận."

"Đây không phải là sợ, là cưng chiều." Thời Dịch véo mũi cậu nhóc một cái: "Chờ con lớn lên rồi cưới vợ đi sẽ hiểu."

Tiểu Hải Dương gãi gãi cằm, nhẹ giọng nói: "Con đã lớn."

Đinh Nhàn mở vòi nước ra làm ướt mặt, rồi mở chai sữa rửa mặt mới ra vừa nặn vừa hỏi: "Có tìm được bộ đồ gia đình kia của Tiểu Hải Dương không?"

Thời Dịch đứng cạnh bồn rửa tay, nhìn cô chà xát lòng bàn tay chứa sữa rửa mặt, sau đó thoa lên mặt, anh nói: "Đã mặc cho nó rồi."

"Ừ." Đinh Nhàn lại mở vòi nước ra rửa sạch mặt, rồi cô lấy khăn lông lau khô mặt, thấy người đàn ông vẫn còn đứng nhìn mình chằm chằm, cô nói: "Anh nhìn em làm gì? Mau đánh răng đi."

Cô treo khăn lông của mình lên rồi lại lấy cái khăn màu xanh dương xuống, thấm ướt rồi vắt khô, lúc cô đang muốn đi ra ngoài chợt eo bị giữ lấy, cô bị anh kéo ôm vào lòng, rồi áp cô vào bức tường phía sau, hơi thở đến gần, anh cúi mặt xuống, Đinh Nhàn vừa muốn nói chuyện thì môi đã bị chặn lại.

Đã lâu không thân mật, đến cả hôn cũng gấp gáp như vậy, nóng bỏng như lửa, anh dùng sức ôm cô, hận không thể khảm cô vào trong thân thể mình, cùng hòa làm một với mình.

Đinh Nhàn sợ lửa đốt càng ngày càng mạnh, thừa dịp còn lại tia lý trí cuối cùng, cô vội vàng đẩy anh ra, "Em đi đưa cho Tiểu Hải Dương..."

Hai chữ 'Rửa mặt' còn chưa nói ra thì môi lại bị chặn tiếp, ngay sau đó cô bị anh ôm sang bồn rửa tay, mông dán lên đá cẩm thạch lạnh như băng, khiến cô co rụt người lại, theo bản năng ôm chặt người đàn ông.

Trong gương là hình ảnh hai người đang dây dưa với nhau, Thời Dịch đưa lưỡi cạy môi cô ra, tiến vào miệng cô biến thành một nụ hôn sâu.

Hai người đều muốn đối phương nhưng lại cố gắng đè nén, tất cả sự động tình và ham muốn đều hòa quyện trong nụ hôn này, Đinh Nhàn ngửa đầu đón nhận, hôn trả lại anh, đầu lưỡi người đàn ông vừa rút lui cô đã nhanh chóng chui vào miệng anh, mới vừa đưa vào liền nghe được âm thanh non nớt vang lên từ bên ngoài: "Cha mẹ, hai người xong chưa ạ?"

Tiểu Hải Dương đợi ở bên ngoài cả buổi cũng không thấy cha mẹ mình đi ra, cậu thật sự không nhịn được mới mở miệng thúc giục.

Nghe được giọng nói của con trai, Đinh Nhàn đột nhiên thanh tỉnh, động tác của cô bị ngưng lại, nhưng người đàn ông thì không, vẫn ôm cô như cũ, thở hổn hển bên tai cô.

"Mẹ ra ngay đây." Đinh Nhàn vỗ lưng anh một cái: "Anh Thời Dịch, anh buông em ra đi, Tiểu Hải Dương còn ở bên ngoài đó."

Thời Dịch buông tay ra, mỗi một tế bào trong cơ thể đều gào thét lên muốn, nhưng không thể làm gì khác hơn, anh đi sang bồn rửa tay dùng nước lạnh rửa mặt mình, hai tay chống hai bên, những giọt nước theo ngũ quan anh tuấn của anh chảy xuống, anh hít sâu hai cái, thở dài một hơi: "Tên nhóc kia còn ác hơn cả em."

Đinh Nhàn cầm lấy khăn lông, mới vừa nhướng mày liền nghe anh nói: "Cả ngày đều chiếm lấy vợ anh."

"Anh quá ngây thơ rồi."

Thời Dịch: "..."

Cậu nhóc chính miệng nói muốn một đứa em gái, cha mẹ chỉ cần nắm tay hôn hôn môi là sinh được em gái cho cậu nhóc chắc.

Đinh Nhàn làm ướt khăn lông một lần nữa, cô nhón chân lên sờ vành tai của anh, nhẹ giọng nói: "Tiểu Hải Dương cũng đã đồng ý tối nay nó ngủ phòng mình rồi, anh nhịn chút đi."

...

Một nhà ba người cũng đã quen dậy sớm, nửa tiếng sau ba người cùng mặc đồ gia đình xuất hiện trong công viên.

Nói là chạy bộ buổi sáng còn không bằng nói dẫn con trai đi chơi, vì có cậu nhóc nên tốc độ chạy của Thời Dịch và Đinh Nhàn vô cùng chậm, mỗi người chạy một bên giữ cậu nhóc, rất sợ cậu không cẩn thận sẽ ngã.

Ông Lý đang tập dưỡng sinh buổi sáng nhìn thấy bọn họ liền thân thiết chào hỏi: "Tiểu Hải Dương cũng dậy sớm tập thể dục nữa sao."

"Vâng ạ ông Lý." Cậu nhóc này rất thích nghe người khác khen ngợi mình, cậu nghiêng đầu qua nói: "Mẹ con nói rèn luyện thân thể rất tốt cho sức khỏe, cho nên hôm nay con cũng dậy sớm chạy bộ ạ."

Một câu nói này của cậu nhóc lại làm ông lão vui vẻ, cười rộ lên làm lộ rõ nếp nhăn nơi khóe mắt, "Ừ, Tiểu Hải Dương là cậu bé ngoan nhất, còn hơn cả người lười biếng nhà ông, giờ này còn ngủ ngon lành trong chăn."

Người lười biếng trong miệng ông Lý chính là bạn già của ông, hai người kết hôn cũng đã được ba mươi năm, ngoài miệng thì chê vậy thôi nhưng trong lòng vô cùng yêu thương bà, mỗi sáng sau khi ông ấy tập luyện xong sẽ mua bữa sáng về cho người bạn già của mình, bà thích ăn bánh bao ở chỗ nào, thích uống sữa đậu nành cùng với bánh quẩy ở đâu ông đều biết cả.

Đinh Nhàn không khỏi nhớ đến thời điểm mình hay ngủ nướng trước kia, Thời Dịch cũng sẽ mua bữa sáng về cho cô sau khi chạy bộ xong, sợ cô ăn ít còn giở thủ đoạn gian trá, lòng tràn đầy vui vẻ bưng đồ ăn tới bên giường, có lúc cô đang ngủ say, không thèm quan tâm, có khi thì tức giận đánh đấm với anh, ngược lại anh rất kiên nhẫn, chỉ nhẹ giọng dụ dỗ cô từng chút từng chút, sợ cô không ăn sáng sẽ bị đau dạ dày.

Đinh Nhàn bị anh cưng chiều thành thói, thỉnh thoảng cô có hơi ra vẻ, anh cũng sẽ để mặc cô, nhưng có lúc thật sự tức giận cũng chỉ đánh mông cô hai cái mà thôi, nếu cô vẫn còn không nghe thì ném lên giường dạy dỗ. Nhiều năm như vậy anh cũng chưa từng hung dữ với cô, anh chỉ dành cho cô toàn bộ sự dịu dàng và yêu thương.

Hai người nắm tay Tiểu Hải Dương, đi được một đoạn thì Đinh Nhàn nhìn về phía anh nói: "Anh Thời Dịch, chờ sau này anh già rồi em cũng sẽ mua bữa sáng đem về cho anh sau khi chạy bộ xong."

Thời Dịch: "..."

Câu này là vợ nói với chồng à?

"Con cũng muốn! Con cũng muốn!" Tiểu Hải Dương kéo tay cô: "Mẹ, con cũng muốn, sau này mẹ chạy bộ về cũng mua bữa sáng cho Tiểu Hải Dương nữa ạ."

"Đến lúc đó con nhờ bạn gái con đi." Đinh Nhàn đi tới bên cạnh Thời Dịch, ôm anh nói: "Anh Thời Dịch, em nói thật đó, sau này em sẽ chăm sóc cho anh thật tốt."

Tuy ngoài miệng nói anh già rồi nhưng thực tế bề ngoài của anh không hề lộ ra vẻ già cả gì, người đàn ông này có tuổi tác càng lớn thì mùi vị đàn ông cũng càng nhiều, Đinh Nhàn chỉ thích anh như vậy, theo năm tháng trôi đi, tình yêu của cô dành cho anh chỉ có tăng chứ không giảm.

Lời cô nói thật chân thành, cô muốn chăm sóc anh nhiều hơn, yêu thương lẫn nhau, cô không muốn chỉ một mình anh trả giá cho điều này.

Thực tế hai người bọn họ đều bỏ ra như nhau, người đàn ông và phụ nữ có vài điểm không giống nhau, có lẽ chính cô không ý thức được điều này, nhưng Thời Dịch lại cảm nhận được sự dụng tâm của cô trong cuộc sống, đối với phương diện tình yêu, không chỉ mình anh đối tốt với cô mà chính cô cũng yêu anh vô cùng, cũng nhờ nguyên nhân như vậy mà tình cảm mới có thể bền lâu, càng ngày càng sâu đậm hơn.

"Ngốc nghếch." Thời Dịch dùng sức ôm lại cô, đầu chôn ở cổ cô, ngửi được mùi hương quen thuộc trên người cô.

Tiểu Hải Dương: Ôi ôi ôi, cha mẹ à, con còn đứng ở đây mà, hai người nghĩ con tàng hình rồi sao?

Đinh Nhàn và Thời Dịch: Nếu như coi con tàng hình thật thì cha mẹ không chỉ ôm một cái đơn giản như vậy đâu.

Hai người nắm tay nhau, tay còn lại dắt tay của cậu nhóc, nắm thật chặt mãi không buông ra.

Rốt cuộc cậu nhóc không nhịn được nữa, chạy vào giữa hai người: "Con cũng muốn ôm một cái."

Đinh Nhàn mỉm cười rồi ôm tâm can bảo bối của cô vào trong ngực, một giây sau cô cũng được người khác bế lên, Tiểu Hải Dương hưng phấn vỗ tay: "Mẹ ôm con, cha ôm mẹ! Không đúng không đúng, là cha ôm cả mẹ và con!"

...

Buổi sáng đã nói xong việc Tiểu Hải Dương ngủ phòng mình, nhưng đến buổi tối cậu nhóc lại không chịu, Đinh Nhàn không thể làm gì khác hơn là mang cậu nhóc vào phòng, nhẹ giọng giảng giải với cậu, sau đó thì cầm sách lên kể chuyện cho cậu nhóc nghe.

Tất nhiên nguyên nhân chủ yếu của việc cho Tiểu Hải Dương ngủ một mình một phòng không phải là vì hai người muốn thân mật, dù sao con đã lớn, phải học cách độc lập, không thể cứ một mực ngủ chung với cha mẹ mãi được.

"Tại sao cha mẹ có thể ngủ chung được còn con thì không chứ?" Tiểu Hải Dương căn bản không hề nghe mẹ kể chuyện, cậu nhóc vẫn còn bám lấy vấn đề này.

Đinh Nhàn: "Bởi vì mẹ là con gái, cần cha bảo vệ."

Tiểu Hải Dương nói: "Con cũng có thể bảo vệ mẹ được mà."

"À..." Đinh Nhàn cứng họng, mấy giây sau cô mới nói: "Tiểu Hải Dương phải dũng cảm lên chút nữa mới có thể bảo vệ được mẹ, nên bây giờ con phải học ngủ một mình trước đã."

Đinh Nhàn thật sự không biết phải giải thích làm sao với cậu nhóc, dù sao cậu nhóc vẫn còn nhỏ.

"Vâng ạ." Cậu nằm xuống, Đinh Nhàn giúp cậu đắp chăn, cậu nhóc lại nói: "Mẹ, mẹ có thể sinh em gái cho con được không? Con muốn có em gái, bạn học của con đều có em gái, con rất ngưỡng mộ họ."

Đinh Nhàn còn chưa mở miệng thì cậu nhóc lại kéo ống tay áo cô: "Mẹ, mẹ nhất định phải sinh em gái cho con có được không? Con hứa sẽ không bắt nạt em đâu, con cũng sẽ đem đồ chơi của mình cho em ấy chơi, con nhất định sẽ đối xử tốt với em, bảo vệ em, em muốn cái gì con cũng có thể cho, con thật sự muốn có em gái, mẹ ơi, mẹ sinh ngay cho con đi."

Đinh Nhàn và Thời Dịch đã không sử dụng biện pháp phòng tránh vào năm ngoái, hai người cũng muốn sinh thêm một đứa nữa, nhưng không biết vì sao đã hơn một năm rồi mà bụng cô vẫn không có động tĩnh gì, chắc có lẽ do công việc của hai người khá bận, hơn nữa lại ngủ chung với con nên thời gian ở chung với nhau khá ít.

Mấy ngày gần đây Tiểu Hải Dương hay nháo nhào nói muốn có em gái, trong nhà trẻ cậu nhóc thấy mấy bạn bên cạnh đều có, ngay cả trong tiểu khu mấy cậu nhóc chơi chung với cậu cũng có em gái nhỏ, chỉ có mình cậu là không có.

Đinh Nhàn dò xét hỏi: "Còn em trai thì sao, con không muốn có em trai à?"

Tiểu Hải Dương: "Không muốn em trai, con muốn em gái cơ."

Đinh Nhàn: "Được được được, sinh em gái, mẹ sẽ sinh cho con một đứa em gái."

Xem ra cả nhà đều mong chờ cô và Thời Dịch sinh con gái.

Dỗ cậu nhóc ngủ xong, Đinh Nhàn mới tắt đèn rồi rón rén đi ra ngoài, từ từ đóng cửa phòng lại.

Thời Dịch tắm xong còn chưa thấy Đinh Nhàn về, cho là cậu nhóc lại nghịch ngợm, nhất quyết muốn mẹ ngủ cùng, anh đã chuẩn bị xong tinh thần ngủ một mình ai ngờ mới vừa lau tóc xong thì cửa phòng bị đẩy ra.

"Anh Thời Dịch." Đinh Nhàn chạy vào, nhảy lên người anh, hai chân quấn lấy eo anh, "Anh đoán xem em mới vừa nói gì với Tiểu Hải Dương?"

Thời Dịch thuận tay ném khăn lông lên ghế, cứ ôm cô như vậy rồi hôn: "Nó nói muốn em ngủ với nó?"

"Không phải." Đinh Nhàn cởi áo choàng tắm của anh, bàn tay nhỏ bé không kịp chờ đợi chui vào bên trong: "Con muốn em mau sinh cho nó một đứa em gái."

"Con trai anh thật hiểu chuyện." Thời Dịch đặt cô lên vách tường, vừa hôn vừa cởi quần áo trên người cô, động tác của người đàn ông vừa vội vàng vừa mạnh mẽ, Đinh Nhàn có chút không thở nổi, hơi né đi, đẩy đẩy bả vai anh: "Lên giường đi."

"Ừ." Âm thanh của Thời Dịch khàn khàn, quá lâu không chạm vào cô, vừa chạm vào liền không nhịn được chỉ muốn nuốt cô vào bụng, dung nạp cô vào cơ thể của mình, hợp hai làm một.

Đinh Nhàn cũng tham luyến anh giống như vậy, con người của anh, cơ thể của anh, linh hồn của anh, tất cả đều thuộc về cô.

Khát vọng quá mức mãnh liệt, Thời Dịch rất nhanh đè cô xuống giường, kéo hai tay cô giữ trên đỉnh đầu, anh mới vừa cúi đầu hôn cô liền nghe được một tràng tiếng gõ cửa nhè nhẹ: "Mẹ, hai người đã ngủ chưa? Mở cửa cho Tiểu Hải Dương có được không ạ?"

Âm thanh nhỏ bé của Tiểu Hải Dương giống như một chậu nước đá, tạt xuống hai người đang nằm trên giường, hai người nhìn nhau ba giây, sau đó Thời Dịch nhanh chóng đứng lên khỏi người cô, rồi luống cuống tay chân mặc quần áo vào, Đinh Nhàn vừa cài nút áo vừa nói: "Được, Tiểu Hải Dương mẹ đến ngay đây."

Động tác của Thời Dịch còn nhanh hơn cô, rất nhanh chóng mặc áo choàng tắm vào rồi đi tới cạnh cửa, chờ cô mặc xong xuôi thì mở cửa ra.

Cậu nhóc ôm một con thú bông, ngửa đầu gọi cha, Thời Dịch ngồi xổm xuống, hỏi cậu nhóc: "Sao vậy? Không dám ngủ một mình?"

Tiểu Hải Dương lắc đầu một cái: "Không phải ạ."

"Con không có sợ." Cậu nhóc gãi gãi lông mày, có hơi không được tự nhiên nói: "Con chỉ là không quen thôi."

Thời Dịch: "Cha hỏi con, con có muốn em gái không?"

Nghe được hai chữ em gái, ánh mắt cậu nhóc sáng lên, "Muốn ạ, tất nhiên là muốn, con nằm mơ cũng muốn em gái, cha, cha và mẹ sinh cho con đi có được không ạ? Con không tham gì nhiều, chỉ cần một em gái là được, con sẽ bảo vệ em ấy cả đời, yêu thương em ấy, có đồ ăn ngon hay đồ chơi đẹp đều sẽ nhường cho em ấy."

Cậu nhóc còn biết dùng từ cả đời nữa cơ đấy.

Thời Dịch: "Muốn em gái thì về phòng mình ngủ ngay, nghe lời nào, nếu không cha mẹ cũng không có biện pháp nào sinh em gái cho con."

Tiểu Hải Dương nhíu mi suy nghĩ một chút hỏi: "Có phải chỉ cần con về phòng mình ngủ thì sẽ có em gái không ạ?"

Thời Dịch nói: "Trên lý thuyết là như vậy."

"Cha, cha không được lừa con đó."

"Cha chưa bao giờ lừa con."

Tiểu Hải Dương đưa tay ra: "Chúng ta ngoéo tay đi."

Thời Dịch mỉm cười rồi cùng ngoéo tay với cậu nhóc, cậu nắm lấy ngón tay của cha, nghiêm túc nói: "Cha, cha phải cố gắng lên! Con thật sự rất muốn có em gái, cha tuyệt đối không thể để con thất vọng nha!"

Dáng vẻ ủy thác trách nhiệm này vô cùng nghiêm túc, giống như một lãnh đạo nhỏ, Thời Dịch bắt tay với cậu nhóc: "Con yên tâm, cha nhất định sẽ cố gắng để mẹ con sinh ra một cô em gái xinh đẹp."

Đinh Nhàn đứng phía sau nghe hai cha con nói chuyện: "..."

Đây là lời mà một đứa trẻ bốn tuổi có thể nói sao? Con trai của cô có phải trưởng thành quá sớm rồi không?

Đang lúc Đinh Nhàn suy nghĩ, Thời Dịch đã ôm Tiểu Hải Dương đi về phía phòng cậu nhóc, thấy cô vẫn còn đứng đó thì cậu nhóc quay đầu lại dặn dò: "Mẹ, mẹ phải ngoan nha, cùng với cha sinh cho con một cô em gái thật đáng yêu."

Đinh Nhàn lại lần nữa không biết nói gì: "..."

Thời Dịch ngồi ở mép giường chờ cho đến khi cậu nhóc ngủ rồi mới đi.

Khi về phòng, Đinh Nhàn đang ngồi trước bàn trang điểm thoa mỹ phẩm dưỡng da, anh ôm lấy cô từ phía sau, kiên nhẫn chờ cô làm xong.

Đinh Nhàn nhìn anh trong gương, hỏi: "Tiểu Hải Dương ngủ rồi à?"

"Ừ." Thời Dịch híp mắt ngửi mùi hương trên người cô, từ từ len vào mũi, hít sâu vào trong phổi, vô cùng động lòng người.

"Anh còn ngoéo tay với con." Đinh Nhàn lau tay, xoay đầu lại: "Nếu không được em gái thì làm sao? Em nhìn xem đến lúc đó anh giải thích với Tiểu Hải Dương như thế nào."

Thời Dịch ôm cô ngồi lên bàn trang điểm, anh dùng chân đẩy ghế ra, áp sát lại người cô, khẽ liếm vành tai của cô, mắt hơi híp lại, trên môi mang theo một nụ cười xấu xa: "Vậy em phải nghe theo lời con, ngoan ngoãn đừng để anh thất vọng."

Đinh Nhàn biết người đàn ông này đang nói đến chuyện trên giường, cô lại theo bản năng nói: "Sinh nam hay nữ là do anh."

Giờ sinh học cấp ba đã học qua, khoa học cũng đã sớm chứng minh, muốn sinh nam hay nữ là do phái nam quyết định, nhưng mà rất nhiều người học cao vẫn bảo vệ tư tưởng phong kiến, luôn cho rằng phụ nữ không sinh được con trai chính là không dùng được, con trai mới là đời sau của mình, còn con gái thì sớm muộn gì cũng gả ra ngoài.

Nhưng nhà họ Thời ngược lại không hề có tư tưởng trọng nam khinh nữ, bất luận là trai hay gái chỉ cần là con của cô và Thời Dịch thì bọn họ đều thích.

Thời Dịch nói: "Vậy anh cố gắng để em và con không thất vọng."

Cô dựa vào bàn trang điểm còn người đàn ông thì dán vào lưng cô, hai tay nắm eo của cô...

Đinh Nhàn chồm người lên, quay đầu hôn anh, người đàn ông chuyên tâm vận động, không chú ý đến cô nên cô thử mấy lần cũng không chạm vào môi anh được, cổ cũng mỏi rồi liền dứt khoát quay đầu, nhìn chằm chằm hình ảnh hai người trong gương, mặt cô càng đỏ hơn nữa, hừ lạnh một tiếng: "Móng heo thối."

Thời Dịch cúi người xuống an ủi cô, nhẹ giọng dỗ: "Vợ à."

Đinh Nhàn hừ một tiếng rồi quay đầu đi, nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông rơi vào gáy cô, cô không nhịn được hơi co người lại, tay nắm chặt cạnh bàn, chỉ là không chịu cho anh hôn môi mình.

Ai biểu vừa rồi cô muốn hôn mà anh không cho.

Đinh Nhàn thù rất dai, cho dù anh có làm gì cô cũng không xoay đầu lại, Thời Dịch lại nói bên tai cô lần nữa: "Vợ ơi, tâm can bảo bối của anh ơi, để cho chồng em hôn một cái nào, hửm?"

Đinh Nhàn còn chưa từ bỏ, cố ý đối nghịch với anh, cứ nằm trên bàn trang điểm như vậy, làm gì cũng không chịu.

Thời Dịch cười một tiếng, vòng tay qua eo cô kéo người về phía mình, ôm chặt cô, mồ hôi trên trán rơi lên người cô.

Chí chốc lát sau Đinh Nhàn đã không nhịn được, quay đầu nhìn anh: "Anh Thời Dịch."

"Hửm?"

"Hôn em."

Thời Dịch bật cười rồi cúi đầu hung hăng ngậm lấy môi cô.

...

Một lát sau, sau khi xong chuyện, Đinh Nhàn tựa đầu lên vai anh, chậm rãi hô hấp: "Sao thể lực của anh lại tốt như vậy?"

"Em cũng không kém." Thời Dịch cúi đầu nhìn cô mỉm cười: "Rèn luyện nhiều rất tốt."

"Anh cút đi." Đinh Nhàn cắn vai anh, dùng thêm sức, rồi lại hôn lên đó một cái: "Em rèn luyện không phải vì cái này."

"Ừ." Bị cô hôn lại khiến Thời Dịch nhộn nhạo trong người, cảm xúc mềm mại trên bả vai như một cái lông vũ quét qua toàn thân của anh, sắc đỏ trên mặt cô vẫn chưa tan, anh xoa xoa cái đầu bù xù của cô: "Anh tắm cho em nhé."

Đinh Nhàn còn chưa thoát được hiệp trước, cô vùi đầu trong ngực anh: "Em mệt lắm."

Thời Dịch: "Cho nên anh mới tắm giúp em."

Lời này là anh nói thật lòng, một chút tâm tư nhỏ cũng không có, nếu cô thật sự mệt mỏi, không muốn làm anh sẽ nhịn, anh không thể chỉ lo cho mình được. Nhưng Đinh Nhàn cũng thường xuyên đau lòng cho anh, nhìn anh đè nén cực khổ như vậy khiến cô không đành lòng, cuối cùng hai người vẫn là...

Đinh Nhàn nằm nghỉ trong ngực anh một hồi, chờ lấy lại được sức cô mới lấy áo choàng tắm mặc lên, "Em đi nhìn Tiểu Hải Dương một chút."

Dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên con tự ngủ một mình, cô không thể yên tâm được, không biết cậu nhóc có gặp ác mộng hay không, có đá chăn ra hay không.

"Để anh đi cho."

Lúc Thời Dịch nói câu này, Đinh Nhàn đã cột xong đai lưng rồi bước xuống giường.

Lâu quá không làm nên hai người có hơi điên cuồng, Đinh Nhàn chủ động càng khiến Thời Dịch khó kiềm chế hơn, triền miên hồi lâu lúc dừng lại thì cả người Đinh Nhàn cũng mất lực, lại không ngờ cảnh tượng của Mã Lệ Tô trong tiểu thuyết lại xảy ra trên người cô.

Khi xuống giường, chân Đinh Nhàn mới chạm vào mặt đất đã mềm nhũn ra, cả người cô ngã ngồi trên mặt đất, làm Thời Dịch sợ hết hồn, ôm cô lên hỏi: "Có đau không?"

"Anh nói đi." Đinh Nhàn xoa mông cảm thấy rất mất thể diện.

Thời Dịch lấy tay giúp cô nhẹ nhàng xoa xoa, không nhịn được bật cười: "Thể lực này cũng không được rồi, xem ra phải rèn luyện nhiều hơn nữa."

"Anh còn dám nói." Đinh Nhàn vò tóc anh, "Anh mau quên chuyện này đi, sau này cũng không cho phép nhắc đến, có nghe không hả?"

Cô rất hiểu người đàn ông này, sau này nhất định anh sẽ mang chuyện này ra cười nhạo cô, thật mất mặt quá mà.

"Quên đi quên đi." Đinh Nhàn dùng sức xoa nắn mặt anh, "Mau quên đi."

"Không thể quên được." Thời Dịch dùng sức bóp mặt cô một cái, cười khẽ nói: "Chuyện quan trọng như vậy, phải nhớ cả đời."

Đinh Nhàn: "Anh.."

Thời Dịch cắn lỗ tai cô: "Chờ lát nữa rèn luyện thêm chứ, hửm?"

Anh thích nhất là dùng giọng điệu này để nói chuyện với cô, âm cuối kéo dài ra, giọng vừa trầm vừa thấp, nghe giống câu hỏi, thực tế là không cho ai từ chối, Đinh Nhàn cắn môi anh: "Vậy anh phải nghe lời em."

Thời Dịch cười: "Được, nghe em."

Vừa nói xong anh liền cởi áo choàng tắm của cô ra, Đinh Nhàn uể oải đẩy tay anh: "Đi nhìn Tiểu Hải Dương trước đã, em sợ con đá chăn."

Động tác Thời Dịch vẫn không dừng lại: "Anh cũng không thể khỏa thân đi được."

Lúc này Đinh Nhàn mới hiểu ý anh, anh muốn mặc áo choàng tắm trên người cô, cô nói: "Anh lấy cái khác mặc vào đi."

Áo choàng cô đang mặc rất ấm áp, hơn nữa trên đó còn có mùi của anh, cô không muốn cởi ra chút nào.

Thời Dịch cũng chỉ muốn trêu chọc cô một chút mà thôi, hôn lên khóe môi cô một cái, tay còn giữ sau gáy của cô, nhẹ nhàng xoa hai cái: "Bảo bối, chờ anh, anh đi nhìn tiểu bảo bối của chúng ta trước."

Nói xong anh liền lấy một cái khác từ trong tủ quần áo mặc vào, vừa cài nút vừa đi ra ngoài.

Đinh Nhàn ngã người ra giường, nhìn lên trần nhà, cô nhớ đến chuyện vừa mới xảy ra lại ngồi thẳng dậy, nhéo thịt trên bắp đùi mình một cái, để ngừa việc bị ngã ra sau, cô dùng một tay chống mép giường rồi từ từ đứng lên.

Đi vài bước, cảm thấy không còn đau nhức như lúc đầu, nhất định là do động tác khi đó của cô quá nhanh, mới bị ngã xuống như vậy.

Đinh Nhàn đi vào phòng tắm mở vòi sen ra, rồi lại mở vòi nước xả vào bồn tắm.

Cô có tính ưa sạch sẽ, mỗi lần xong chuyện đều muốn tắm, nếu không sẽ cảm thấy trên người dính dớp khó chịu, việc này Thời Dịch cũng biết, nên thường cô mệt mỏi ngủ thiếp đi anh sẽ tắm giúp cô.

Nước còn chưa đầy Đinh Nhàn đã bước vào bồn tắm, cô tựa lưng vào thành bồn, cả người được làn nước ấm bao bọc lấy, hơi nước từ từ bốc lên, cả người cô cảm thấy thoải mái hơn, cô nhắm hai mắt lại dưỡng thần.

Sau một lúc cô nghe được tiếng bước chân nhè nhẹ, càng ngày càng gần, mùi hương quen thuộc đến gần, cô chẳng qua nhìn một cái thì anh đã biết cô muốn hỏi gì.

"Con đang ngủ say." Thời Dịch bước vào bồn tắm, "Còn chảy cả nước dãi."

Đinh Nhàn bật cười thật thấp.

Cậu nhóc này có khi ngủ sẽ há miệng, chảy nước dãi ra ngoài, trước kia khi còn ngủ chung với hai người, Đinh Nhàn còn len lén chụp hình lại, cho cậu nhóc xem, nhưng cậu nhóc lại rất sĩ diện, có nói thế nào cũng không chịu thừa nhận, còn nói người trong hình không phải mình.

Thời Dịch xối nước lên tóc cô, sau đó lấy dầu gội ra thoa lên, Đinh Nhàn sợ bọt sẽ chảy vào mắt nên xoay người lại đưa lưng về phía anh.

Thời Dịch rất nghiêm túc gội đầu cho cô, dựa theo từng bước cô đã chỉ mà làm, sau khi gội sạch thì thoa dầu xả lên, nhẹ nhàng mát xa da đầu cho cô.

Đinh Nhàn thoải mái thở dài một hơi: "Anh Thời Dịch, nếu anh không làm bác sĩ nhất định sẽ trở thành một anh trai nhỏ gội đầu vô cùng xuất sắc."

Canh thời gian chính xác, Thời Dịch liền gội sạch đầu cho cô lần nữa: "... Anh chỉ phục vụ một mình em, có xuất sắc hay không cũng chỉ một mình em biết."

Người đàn ông còn nhấn mạnh hai chữ "Phục vụ", tất nhiên anh không chỉ nói đến chuyện gội đầu, Đinh Nhàn liếc anh, không trả lời.

Chờ anh gội xong, cô hất hất tóc làm nước bắn lên mặt anh, cô xoay người lại cầm vòi sen lên, nói: "Anh Thời Dịch, em tắm giúp anh nha."

"Anh tắm rồi."

"Tắm thêm lần nữa đi mà."

Thời Dịch nhìn cô gái trước mặt mình, con ngươi càng u ám hơn, anh đưa tay nắm eo cô, kéo cô gần sát mình, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

...

Từ khi cậu nhóc có thể tự ngủ một mình về sau, Đinh Nhàn và Thời Dịch càng có nhiều thời gian thân mật hơn, và Tiểu Hải Dương cũng đã có thói quen ngủ một mình, trong nhà trẻ cậu nhóc nghe được bạn học nói về em gái của mình, trong lòng cậu nhóc liền âm thầm nghĩ: Cậu cũng muốn có em gái, em gái cậu nhất định sẽ là cô bé dễ thương nhất, xinh đẹp nhất trên đời, đẹp hơn tất cả em gái của người khác.

Tiểu Hải Dương vô cùng thích cô giáo Trương trong lớp mình, bởi vì cô giáo vừa dịu dàng lại xinh đẹp, khi cậu nhóc không vui còn chọc cười cậu. Hôm nay, ăn cơm trưa xong, cậu thấy xung quanh cô giáo Trương không có ai liền cười đầy thần bí kéo vạt áo của cô ấy, thấp giọng nói: "Cô Trương ơi, con muốn nói cho cô nghe một bí mật."

Cô giáo Trương ngồi xổm xuống, cười hỏi: "Con muốn mách với cô bí mật gì?"

Cậu nhóc còn nhìn xung quanh một vòng, chắc chắn không có ai chú ý tới bọn họ mới đặt tay bên miệng, dán vào lỗ tai cô ấy, nhỏ giọng nói từng chữ: "Cô Trương ơi, con nhanh chóng sẽ có em gái ạ."

"Thật sao?" Cô giáo Trương nghe được lời này thì tự nhiên nghĩ rằng mẹ cậu có thai, cũng vui mừng theo.

"Thật ạ." Cậu nhóc lại nhỏ giọng nói bên tai cô ấy: "Cha mẹ mỗi ngày đều cố gắng sinh em gái cho con."

Ôi...

Cô giáo Trương mới hơn hai mươi tuổi, nghe được điều này thì không tránh khỏi đỏ mặt, lúc này lại nhịn không được muốn cười, cậu nhóc này có chuyện gì cũng muốn nói với cô ấy.

"Con chỉ nói cho mình cô nghe thôi." Cậu nhóc nháy nháy mắt, còn không quên dặn dò: "Cô Trương đừng nói cho người khác biết nha."

"Được, cô sẽ giữ bí mật cho con, tuyệt đối không nói cho người khác biết."

...

"A..."

Buổi sáng ngày nào đó, trong phòng tắm chợt truyền đến tiếng thét chói tai, Thời Dịch liền vội vàng chạy vào trong: "Sao vậy sao vậy?"

"Anh Thời Dịch." Đinh Nhàn cầm que thử thai, tay có hơi run rẩy: "Em... em mang thai rồi."

Thời Dịch nhận lấy que thử thai trong tay cô, nhìn một lúc, quả nhiên là hai vạch đỏ, anh cong môi lên, ôm cô gái trước mặt vào trong ngực, giọng nói dịu dàng: "Đây không phải lần đầu sao lại ngạc nhiên như vậy."

"Anh Thời Dịch, anh nói xem là con gái phải không?" Từ khi biết được mình mang thai, tim Đinh Nhàn luôn đập nhanh, cô ngẩng đầu nhìn anh, "Em thật sự muốn có một đứa con gái, muốn trang trí phòng công chúa cho con bé, muốn mua váy đẹp cho con bé, mẹ cũng vậy, em và bà đã nhìn trúng mấy cái giường con gái, nhưng không biết có sinh con gái hay không nên không dám mua."

Thời Dịch cuối cùng cũng biết cái dáng vẻ hét lên muốn em gái của Tiểu Hải Dương là giống ai rồi, anh không biết làm sao cười nói: "Nếu như không phải con gái thì chúng ta tiếp tục lần nữa."

"Đủ rồi đủ rồi." Đinh Nhàn nói: "Hai đứa là đủ rồi, nếu là con trai em cũng không muốn sinh lần ba nữa đâu."

Cái gì cũng nên để tự nhiên, nếu không phải con gái cũng không cần quá cưỡng cầu, hai đứa con đã rất thỏa mãn rồi, từ nay về sau cả nhà bọn họ chính là một nhà bốn người, Tiểu Hải Dương cũng được làm anh rồi.

Tháng sau là tết trung thu, biết tin Đinh Nhàn có thai, Thời Hoành Thâm và Khương Ngã đã bay về, lại ngay ngày này nên người một nhà cùng ngồi trong sân bên nhà cũ, vừa nói vừa cười, hàng xóm hay tin Đinh Nhàn mang thai cũng tới góp vui.

Tiểu Hải Dương thấy người khác thì trên mặt đầy tự hào nói: "Mẹ con mang thai em gái nhỏ, con sắp làm anh trai rồi!"

Người lớn buồn cười cậu nhóc: "Làm sao con biết là em gái, nếu là em trai thì sao?"

"Sẽ không đâu." Cậu nhóc nhìn cha mẹ mình, chắc như đinh đóng cột nói: "Tuyệt đối là em gái."

"Em trai cũng dễ thương mà, tại sao con lại không thích em trai?"

Tiểu Hải Dương cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: "Con không cần em trai!"

"Con mặc kệ, con nói chính là em gái." Cậu nhóc đi đến trước mặt cha mẹ mình, ngẩng đầu lên nói: "Em gái con là người xinh đẹp nhất trên đời này, em ấy là tiểu bảo bối nhà chúng ta, sau này con sẽ bảo vệ em ấy, không cho phép ai bắt nạt em ấy cả."

Lời này nghiêm túc giống như một lời cam kết, cậu nhóc đứng thẳng người, nét mặt vô cùng nghiêm túc, dáng vẻ đó chọc cho mọi người bật cười, cậu nhóc này sau này tuyệt đối chính là muội khống(*).

(*) Muội khống: Anh trai cuồng em gái.

Tiểu Hải Dương xoay người nhìn bụng mẹ mình, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve, "Em gái à, em phải ngoan ngoãn, nhanh chóng lớn lên, anh trai chờ em ra đời."

Thời Dịch và Đinh Nhàn nhìn nhau nở nụ cười, dưới bàn, mười ngón tay của hai người đan chặt vào nhau.

HẾT

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com