ZingTruyen.Com

Co Gai Nho Cua Giao Su Thoi

Vào phòng ngủ, Thời Dịch trực tiếp ôm người ném lên giường, sau đó anh bắt đầu thong thả cởi quần áo.

Đinh Nhàn vốn chỉ mặc một cái áo sơ mi, hơn nữa nút áo còn bị anh cởi ra hết, da thịt toàn bộ lộ ra ngoài, chẳng khác nào khỏa thân, cô cài nút áo lại nhưng người đàn ông đã nhào đến, cô né đi, trực tiếp nhảy xuống đầu giường phía bên kia, còn vô cùng khoe khoang làm mặt quỷ với anh.

Cô nghịch ngợm khiến anh không dễ dàng làm được gì, Thời Dịch đi đến đầu bên kia chặn cô lại, cô lại nhảy lên giường, chạy tới đầu khác, "Không bắt được, không bắt được, anh Thời Dịch, anh không bắt được em đâu."

"Em chờ đó cho anh."

Trêu chọc cô chạy vài vòng, ánh mắt Thời Dịch bị đôi chân trần trắng nõn linh hoạt của cô hấp dẫn trở nên nóng bỏng hơn, anh bước vài bước xông lên, một tay nắm tay phải cô lại, Đinh Nhàn nhanh chóng dùng tay kia đấm tới nhưng cũng bị anh gắt gao giữ chặt lại, cô đang nhấc chân định đá anh thì người đàn ông đã sớm đoán ra, anh đẩy cô ngã ra giường.

"Đau đau đau!!!" Đinh Nhàn cau mày, "Anh làm tay em đau, mau buông ra đi!"

Mặc dù biết cô nhóc này lại diễn kịch nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đau đớn chực khóc của cô thì anh liền đau lòng, theo bản năng nới lỏng lực đạo ra, xoa xoa cho cô, hỏi: "Còn đau không?"

"Anh nói đi?"

Đinh Nhàn tức giận trừng mắt với anh, cô rút tay ra, tự xoa cho mình, thấy anh buông lỏng cảnh giác thì cô hơi nhích chân, thừa dịp anh không chú ý liền siết chặt tay thành quả đấm giơ về phía ngực anh, đồng thời đưa chân ra đạp đùi anh một cái, bị bất ngờ không kịp đề phòng, lúc sau Thời Dịch phản ứng lại thì cô đã xoay người ngồi trên người anh.

Đinh Nhàn vỗ nhè nhẹ vào mặt anh, "Gọi cha."

Thời Dịch hừ cười một tiếng, thuận thế giữ gáy cô kéo xuống, hung hăng hôn lên, cô nức nở hai tiếng, đánh vào ngực anh hai cái, nhưng không có bao nhiêu sức lực, anh nắm eo cô, ôm cô trở mình, cả người quỳ rạp trên người cô.

Cô nhóc này rất nhiều âm mưu quỷ quái, lần này anh không lưu tình nữa, một tay khống chế hai tay cô, một tay cởi thắt lưng, Đinh Nhàn nghe được âm thanh đó, nhất thời giật mình, liên tục dùng giọng nói mềm mại cầu xin tha thứ: "Anh Thời Dịch, em sai rồi, em sai rồi."

"Cũng không nghĩ lại xem ai đã dạy võ cho em." Thời Dịch rút thắt lưng ra, quấn hai vòng quanh cổ tay cô rồi buộc chặt lại.

"Này!" Đinh Nhàn dùng sức giãy giụa, nhưng lại bị anh mạnh mẽ chế trụ, cô nhíu mi hét lên: "Anh làm thật à?"

"Không làm thật thì sao tạo ra bảo bảo được." Khóe miệng Thời Dịch cong lên một nụ cười xấu xa, anh kéo hai tay cô qua đỉnh đầu, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán cô ra, rồi cúi người hôn xuống.

Đinh Nhàn nghiêng mặt đi, chu môi nói: "Anh buông em ra trước đi."

"Như vậy không được." Thời Dịch giơ ngón cái ra cọ sát cánh môi đỏ tươi của cô, rồi xoay đầu cô quay lại hôn, mút mút vài cái: "Gọi cha."

Đinh Nhàn: "..."

Thấy cô không có phản ứng, Thời Dịch cũng không khách khí nữa, rất nhanh Đinh Nhàn liền nghe được tiếng kéo khóa quần, cô còn chưa kịp kêu thành tiếng thì môi đã bị anh chặn lại...

"Anh Thời Dịch." Đinh Nhàn giả vờ tội nghiệp nhìn người đàn ông phía trên, "Tay em đau."

Thời Dịch vừa giúp cô nới lỏng vừa nói: "Gọi chồng."

"Chồng."

Thời Dịch cúi đầu hôn cô, "Nói thêm lần nữa."

"Chồng chồng chồng..."

Thời Dịch cười, đáp lại một tiếng thật thấp bên tai cô, rồi nói: "Vợ à, nhớ anh không?"

"Nhớ."

Thời Dịch hỏi cô: "Nhớ bao nhiêu?"

Đinh Nhàn: "Mỗi giây mỗi phút đều nhớ anh."

Lời này chọc cho người đàn ông cười sâu hơn, không khỏi tăng nhanh động tác.

... ...

Lúc này đột nhiên điện thoại trên tủ đầu giường vang lên, Đinh Nhàn đẩy đẩy người đàn ông trên người mình: "Anh Thời Dịch, anh lấy giúp em đi."

Đang chuẩn bị tiến công, người đàn ông nào còn tâm tư quan tâm đến chuyện khác, anh vuốt ve tóc cô: "Chờ lát nữa đi."

"Lấy giúp em trước đi, anh đưa tay ra là có thể lấy được rồi." Thấy anh vẫn không chịu làm, Đinh Nhàn uy hiếp nói: "Anh Thời Dịch, anh còn như vậy nữa em sẽ không để ý tới anh."

"Em không để ý tới?"

Đinh Nhàn sử dụng đòn sát thủ: "Ngày mai em sẽ không cho anh vào phòng ngủ."

Lần nào cô cũng dùng chiêu này, thật sự là đáng ghét mà, anh càng dùng thêm sức cọ sát cô để trừng phạt, sau đó mới duỗi tay ra lấy điện thoại, "Hơn hai mươi ngày mới gặp lại, mới trở về đã không cho anh vào phòng ngủ, em muốn chồng mình nhịn đến chết à."

Đinh Nhàn liếc anh một cái, rồi mở khóa điện thoại ra, kiểm tra tin nhắn mới, nhưng còn chưa kịp nhìn cẩn thận, bởi vì động tác của anh quá lớn đã làm hại hai tay cô run lên, điện thoại trực tiếp nện lên mặt cô, đau đến mức muốn chảy cả nước mắt.

Thời Dịch không nhịn được bật cười thành tiếng, nhẹ nhàng xoa mũi cô, "Tập trung một chuyện thôi, không thể phân tâm."

"Còn không phải tại anh à."

Đinh Nhàn lấy điện thoại trên mặt mình lên, còn chưa làm gì đã bị anh đoạt đi, trong lòng cô thầm nói không ổn.

Lúc này trên màn hình điện thoại đang hiển thị tin nhắn của Sợi Gừng gửi đến cùng với mấy tấm hình.

Sợi Gừng: [Đinh Tiểu Nhàn, cậu nhìn hình này, đẹp trai kinh khủng, cả người toàn cơ bắp rắn chắc, còn có cả đường nhân ngư hấp dẫn, thật là khiến người ta huyết mạch phun trào còn chảy cả nước miếng nữa, cậu nhìn hình rồi từ từ liếm màn hình đi, không cần cảm ơn tớ đâu, ngủ ngon nhoa~]

Thời Dịch nhìn hình ảnh một người khỏa nửa thân trên trong điện thoại chằm chằm, anh nhận ra người này, đây chính là tiểu thịt tươi mà cô nhóc này hâm mộ, hay nói bên tai anh về người đàn ông này, nào là chân dài, dáng người cao đẹp, tài hoa, vừa nhắc tới đã nói không ngừng, nếu không phải thấy mặt anh đen lại chắc cũng không chịu im miệng.

Cô nhóc chết tiệt.

Anh cầm điện thoại, hai mắt hơi nheo lại, chăm chú nhìn người phụ nữ dưới thân, như cười như không nói: "Đàn ông? Khỏa thân?"

Đinh Nhàn cảm thấy mùi nguy hiểm bao vây lấy mình, da đầu trở nên tê dại, ngay cả khi nói chuyện cũng lắp bắp: "Không... Không phải khỏa thân."

"Ồ?" Thời Dịch nhìn cô hỏi ngược lại, "Vậy đó là cái gì?"

"Anh Thời Dịch..."

Thời Dịch hừ lạnh một tiếng rồi ném di động cho cô, sau đó rời khỏi người cô, vén chăn lên nằm xuống, tắt đèn đi ngủ.

Đinh Nhàn liếc anh, chửi thề trong lòng, cởi quần rồi còn nhịn được!

Cô còn không tin anh có thể nhịn, Đinh Nhàn mò mẫm rồi chui vào trong chăn, bắt lấy hai chân anh rồi từ từ đi lên.

Bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô nắm lấy chân anh, còn cố ý bóp hai cái, nếu không phải sợ làm cô đau thì Thời Dịch thật sự muốn đá cô một cước xuống giường hoặc là xốc người lên hung hăng đánh cho một trận, cái gì mà chảy máu mũi chảy nước miếng, cô nhóc chết tiệt, anh không ở nhà cô còn dám thoải mái nhìn người đàn ông khác.

"Anh Thời Dịch." Đinh Nhàn mò một lúc lâu mới lên tới, cô ôm eo anh, "Đó là do Sợi Gừng gửi tới, em không có nhìn mà."

Ngay cả mở mắt Thời Dịch cũng lười mở, anh lấy hai tay cô ra khỏi người mình, rồi trở mình đưa lưng về phía cô, thật sự không muốn để ý tới cô.

Người đàn ông hình như tức giận thật rồi, Đinh Nhàn có chút nhức đầu, gãi đầu một cái rồi cởi áo trên người mình ra, sau đó ôm anh từ phía sau, nhấc chân lên quấn quanh người anh, "Anh Thời Dịch, em thật sự không có nhìn, trong nhà có một ông chồng đẹp như vậy, có nhìn người khác em cũng không có cảm giác gì."

Người đàn ông vẫn không nhúc nhích như cũ, hoàn toàn không để ý đến cô.

Đinh Nhàn mở đèn lên, chồm lên xem biểu cảm trên mặt anh, cô hơi cúi đầu nhìn, phong cảnh mê người nhất hiện ra trước mắt, cô không tin anh còn có thể nhịn được.

Nhưng cô đã sai lầm rồi, Thời Dịch hoàn toàn có thể nhịn được, dù sao cũng muốn thả dây dài câu cá lớn, đêm còn dài cứ từ từ, vì các loại phúc lợi, trước hết phải nhẫn nại một chút, nhiêu đó thì xem là gì.

Anh nhìn cô, trên mặt không lộ ra dáng vẻ gì, "Huyết mạch phun trào? Chảy nước miếng? Đinh Nhàn, em làm mẫu cho anh xem chút đi, ngược lại anh muốn nhìn vợ mình nhìn người đàn ông khác chảy nước miếng như thế nào."

"Đó chỉ là sở thích của Sợi Gừng, em nào như vậy, em chỉ biết nhìn anh chảy nước miếng thôi." Đinh Nhàn khẽ cắn nhẹ dái tai anh, cọ tới cọ lui trên người anh, "Chồng à, đừng nóng giận mà."

Cô dùng giọng nói mềm mại để dỗ anh: "Chúng ta tạo bảo bảo có được không?"

Thời Dịch kéo cô từ trên người mình xuống, "Không có tâm trạng."

"Anh đã nói muốn để em mang thai đôi mà."

Đinh Nhàn lại leo lên người anh, kết quả chân còn chưa đưa lên đã bị anh vỗ một cái không chút lưu tình nào, cô còn chưa từ bỏ ý định, giơ chân lên lần nữa, ai ngờ lại bị đánh thêm cái nữa.

Đương nhiên lực đạo lúc này khá mạnh, trên bắp đùi trắng nõn của cô lập tức hằn rõ năm ngón tay, Đinh Nhàn bị đánh đau, cắn môi, ánh mắt hơi ửng đỏ, liên tục chủ động toàn bị cự tuyệt, cô không có nhiều kiên nhẫn, cũng hơi tức giận, cô dùng hai chân đạp mông anh, hùng hùng hổ hổ nói: "Móng heo thối, đàn ông các anh đều là móng heo, Thời Dịch anh còn ngốc như heo nữa, em không thèm quan tâm anh."

Vừa mắng cô vừa kéo ra khoảng cách với anh, lui về phía bên kia của giường. Cô nằm một lúc, thấy người đàn ông vẫn đưa lưng về phía mình không nhúc nhích, cô càng tức giận hơn, vừa khó hiểu lại vừa tủi thân, nhưng cuối cùng vẫn lê người qua, dùng ngón trỏ chọt chọt lưng anh: "Anh Thời Dịch."

Thanh âm của cô dịu dàng, nghe vô cùng thoải mái, Thời Dịch còn muốn nghe cô gọi thêm hai tiếng nữa ai ngờ giây kế tiếp cô liền bùng nổ.

"Được thôi, anh không chịu để ý đến em đúng không? Vậy anh vĩnh viễn đừng có để ý tới em nữa." Đại khái là bị người đàn ông cưng chiều đến hư, ngày xưa dỗ anh hai câu anh đã nộp vũ khí đầu hàng, còn tối nay anh vẫn luôn trưng ra vẻ mặt không thèm quan tâm, Đinh Nhàn thật sự bị mài mòn hết sự kiên nhẫn, cầm gối bỏ vào giữa giường: "Ai vượt qua ranh giới người đó chính là tên khốn kiếp!"

Lâu như vậy hai người cũng chưa từng ồn ào thế này, giọng nói Đinh Nhàn mềm nhũn, ánh mắt hơi đỏ, Thời Dịch đành chịu, còn phải nhẹ giọng dỗ, dỗ xong thì kéo đến bên người, kiên nhẫn nói đúng sai với cô, đáng lẽ anh là người tức giận mới đúng, nhưng cô vẫn còn tức giận, anh chỉ có thể đi dỗ dành mà thôi.

Thời Dịch vội vàng ôm lấy cô, cô lườm anh, "Anh dám vượt ranh giới đi."

Thời Dịch trực tiếp lấy gối ra, kéo cô vào trong ngực, "Em còn giận, mỗi ngày nhìn đàn ông khác khỏa thân, em còn nói lý lẽ với anh."

Anh giữ cằm cô, "Hửm?"

Bị người đàn ông ôm vào lòng, Đinh Nhàn không còn buồn bực nữa, cô xoa xoa mặt anh, cười ha hả nói: "Anh Thời Dịch, anh vượt ranh giới, anh là tên khốn kiếp."

"Đừng có đánh trống lảng với anh." Thời Dịch lấy cái tay nghịch ngợm phá phách của cô xuống, "Nói đi, trong điện thoại còn lưu bao nhiêu hình của cậu ta nữa?"

"Không có, em không hề lưu một tấm nào."

"Thật sự?

Đinh Nhàn: "Thật."

Thời Dịch không tin, đi lấy điện thoại của cô, Đinh Nhàn vội vàng cướp đi, nhưng cô căn bản không phải đối thủ của anh, Thời Dịch biết di động của cô khóa vân tay nên anh dùng ngón tay cô chạm vào rồi mở album ảnh ra.

Tốt lắm, hơn mấy chục tấm hình, tuy đều ăn mặc nghiêm túc, không hề lộ da thịt nhưng trong điện thoại của vợ lại tồn tại hình người đàn ông khác thế này khiến trong lòng anh khó chịu vô cùng, "Cái này gọi là không có."

Anh chọn hết tất cả hình rồi ấn xóa, mới vứt điện thoại qua một bên, cúi đầu nhìn cô nhóc trong ngực.

Tự biết mình đuối lý, Đinh Nhàn che mặt, "Anh Thời Dịch, em sai rồi."

Thời Dịch nhướng mày, hỏi cô: "Tiểu thịt tươi có đẹp trai không?"

"Không đẹp, hoàn toàn xấu." Đinh Nhàn vòng hai tay qua cổ anh, hôn lên môi anh, "Anh Thời Dịch nhà em mới là đẹp trai nhất! Từ khi có anh, những người đàn ông khác căn bản không thể lọt vào mắt em được."

Thời Dịch liếc cô một cái, "Không có thành ý."

"..."

"Vậy nói thẳng là anh muốn thế nào đi." Đinh Nhàn xấu xa nắm mặt anh nghịch ngợm, cố ý bóp miệng anh cho nó trở nên méo mó, "Giữa vợ chồng với nhau, ít diễn kịch lại với em."

Chẳng phải muốn nói điều kiện với cô, còn làm ra vẻ chính nhân quân tử để cô tự đưa mình tới cửa, thật là đáng ghét mà.

"Vẫn là phu nhân hiểu anh." Thời Dịch bị những lời này của cô chọc cười, bình tĩnh nói bên tai cô đôi câu.

Đinh Nhàn nghe mà cả người nóng lên, không khỏi trợn mắt, theo bản năng cự tuyệt, "Không, không được, đổi cái khác đi."

"Vậy sinh cho anh một bảo bảo thông minh."

"Ai nói?"

Thời Dịch cười gian: "Chồng em đó."

Nói xong, anh kéo chăn lên trùm kín hai người lại, Đinh Nhàn còn chưa kịp phản ứng, đã bị người đàn ông khống chế, cô liên tục sợ hãi kêu: "Này này này! Em không đồng ý đâu!!"

Thời Dịch nói: "Em đã đồng ý rồi."

"Không có đâu!" Đinh Nhàn đạp chân mắng anh, "Thời Dịch khốn kiếp."

"Được được được, anh khốn kiếp." Thời Dịch véo eo cô, "Em là vợ của tên khốn kiếp này."

"Anh nhẹ một chút thôi, rất đau đó."

"Anh còn chưa bắt đầu."

"Em nói tay anh làm em đau cơ."

Thời Dịch xoa xoa cho cô, thấp giọng nói: "Anh để em véo lại nhé."

"Em có thể véo nơi này sao?"

"Em nói gì?"

Đinh Nhàn cười ha ha, giở trò xấu nói: "Em nói có thể."

Cô còn chưa làm động tác kế tiếp thì tay đã bị anh giữ lại trên đỉnh đầu, "Anh nhìn em hình như thiếu thu thập."

...

Buổi sáng ngày hôm sau, Thời Dịch còn muốn kéo người dậy chạy bộ nhưng cô đang ngủ say lại bị anh đánh thức, liền tức giận lấy cái gối bên cạnh đánh mạnh về phía anh, "Phiền chết!"

Chạy bộ buổi sáng chạy bộ buổi sáng, tối hôm qua còn muốn dậy chạy bộ buổi sáng nhưng lại bị anh ép khô, nơi nào còn có sức lực mà chạy chứ.

Cô đánh đã tay thì tiếp tục nằm xuống ngủ, chân đè trên chăn, thân thể nhỏ bé lại chiếm hơn nửa cái giường. Thời Dịch thật sự muốn vỗ mông cô hai cái nhưng vẫn đau lòng, anh kéo chăn lên đắp cho cô, liếc nhìn thời gian rồi cài lại đồng hồ báo thức cho cô lần nữa, sau đó mới thay quần áo đi ra ngoài.

Đinh Nhàn tỉnh dậy lần nữa thì trong nhà đã không có ai, cô ngáp một cái, đứng dậy rửa mặt rồi đi xuống lầu. Người đàn ông đã làm sẵn bữa sáng đặt trên bàn ăn, cô cười một tiếng, có anh ở nhà là tốt nhất, khoảng thời gian không có anh ở nhà, cô ở một mình thật sự không quen.

Đinh Nhàn vừa ăn bữa sáng vừa lướt di động, nhớ đến chuyện tối ngày hôm qua, cô gửi một tin nhắn phê bình nghiêm khắc cho Giang Ti Kỳ.

Sợi Gừng kêu ca mình quá oan ức: [Đinh Tiểu Nhàn, cậy thật xấu xa, tớ vừa nhìn thấy phúc lợi liền chia sẻ với cậu, bây giờ cậu lại nói tớ nông cạn, si mê, cậu đã không còn thú vui nữa rồi phụ nữ đã kết hôn à, tớ muốn tuyệt giao với cậu ba ngày!]

Đinh Nhàn: [Hừ hừ hừ, ai bảo cậu không biết chọn thời điểm gửi tin nhắn chứ.]

Bởi vì tấm hình đó mà tối hôm qua cô đã bị bắt nạt vô cùng thảm.

Đang trò chuyện lại có một tin nhắn mới, cô mở ra xem, trong lòng hoảng hốt, nếu không phải thấy số điện thoại quen thuộc kia thì cô còn nghĩ là quảng cáo tình dục nữa đó.

Thời Dịch gửi tới một tấm hình, nói chính xác hơn là hình tự chụp nửa thân trần, hình như người đàn ông vừa mới tắm xong, trên người còn có vài giọt nước đọng lại, vóc người anh rất tốt, vai rộng eo nhỏ, bắp thịt cả người rắn chắc, không có một chút thịt thừa, mỗi một tấc thịt đều đủ tiêu chuẩn, không khó nhận ra cái này là trong phòng tắm nhà bọn họ, căn cứ vào thời gian thì đoán chừng là sáng nay khi anh chạy bộ về tắm.

Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh anh cầm điện thoại trong phòng tắm hướng về phía gương tìm đủ loại góc độ để chụp cơ bắp của mình và đường nhân ngư, Đinh Nhàn liền nhịn không được muốn cười, nhưng mà nụ cười không đạt tới đáy mắt, chủ nhân trong tấm ảnh còn kèm theo một câu: [Hình người đàn ông khác trong điện thoại của em phải xóa hết cho anh, nếu không tối nay nhìn xem anh giáo huấn em thế nào.]

Đinh Nhàn trả lời: [Tối qua đã bị anh xóa hết rồi, còn hình ai khác nữa chứ.]

Gửi xong tin nhắn, cô để điện thoại xuống rồi chuyên tâm ăn sáng, ăn xong thì đi vào bếp rửa chén, lúc đi ra trong điện thoại cô có một tin nhắn mới.

Ông chồng đại móng heo: [Sau này không cho phép lưu mấy thứ đó nữa, tối nay anh sẽ kiểm tra điện thoại em một lần, nếu phát hiện vẫn còn anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho em vậy đâu.]

Đàn ông chết tiệt.

Đinh Nhàn mắng một câu trong lòng, rồi hỏi anh: [Nếu có thì sao?]

Thời Dịch vừa mới tới bệnh viện, cười một tiếng rồi trả lời lại tin nhắn cho cô: [Anh sẽ thu thập em.]

Đinh Nhàn nói: [Nghĩ hay quá.]

Gửi đi tin này cô lại gửi thêm một tin nữa: [Tối nay em trực đêm.]

Thời Dịch: [Tan việc gọi điện cho anh, anh tới đón em.]

Đinh Nhàn cười trả lời anh: [Được.]

...

Sau khi Khương Ngã biết hai vợ chồng son muốn sinh con, bà liền vui vẻ vô cùng, hai ba ngày lại gửi đồ tẩm bổ về, còn nói là bà đã chuẩn bị xong, lúc nào cũng có thể về hưu giữ cháu, lần này Thời Dịch muốn cố gắng nhưng thời gian làm việc nhiều sợ cô mệt mỏi nên anh vẫn có chỗ kiên dè, thường nhịn không chạm vào cô, những ngày nghỉ thì anh liền không chút kiêng kỵ gì, giống như một kẻ du mục đi trong sa mạc lâu ngày tìm được nguồn nước, vừa hung lại mãnh, sáng sớm đã tìm mọi thủ đoạn để dày vò cô, Đinh Nhàn đỏ mặt véo người anh mắng: "Anh làm gì mà càng ngày càng xấu xa thế."

"Đàn ông không xấu xa thì phụ nữ không yêu." Lời này cô đã nghe anh nói không biết bao nhiêu lần, Thời Dịch hôn cổ cô, thấp giọng nói thầm bên tai cô, xấu xa cắn lỗ tai cô.

Những lời đó của anh khiến mặt cô đỏ hơn, lại hung hăng véo bắp thịt trước người anh vài cái nữa, giương mắt lên thì thấy anh đang cười với mình đầy cưng chiều.

Trong lòng cô lúc này như được rót mật, vừa ngọt ngào vừa ấm áp, đúng là anh có dáng vẻ gì cô cũng thích, lúc nói lời đúng sai với cô thì nghiêm túc, trong lòng đều là chính nghĩa, khi trêu chọc cô thì trong mắt đầy cưng chiều, khiến cho cô hạnh phúc không thôi, khi không có ai, lúc động tình trên giường luôn là dáng vẻ xấu xa, thật sự làm cho người ta vừa yêu vừa ghét.

Đây là chồng của cô, anh Thời Dịch của cô, có xấu xa đi chăng nữa cũng chỉ xấu xa với mình cô, còn sự tốt đẹp của anh cũng là dành riêng cho cô, anh nói, anh yêu cô vô cùng, không muốn để cho cô tủi thân dù chỉ một chút, không muốn cô mệt mỏi, những năm này, sự thương yêu của anh, sự tỉ mỉ của anh, sự dịu dàng của anh, sự bá đạo và tình yêu mãnh liệt của anh, cô đều cảm nhận được, lúc đạt cao trào, Đinh Nhàn hôn đáp lại anh, nhỏ giọng gọi: "Chồng."

"Ừ."

Thời Dịch trả lời lại cô, lại bị sự chủ động của cô làm cho anh nhiệt tình hơn.

Đinh Nhàn nói: "Em yêu anh."

Nhiều năm rồi, thường sẽ nói lời tỏ tình với nhau, nhưng ba chữ anh yêu em thường không xuất hiện nhiều, Thời Dịch nghe, khóe miệng cười sâu hơn, dịu dàng hỏi cô: "Yêu nhiều không?"

Đinh Nhàn bất mãn nhìn anh: "Không phải anh nên nói là vợ anh yêu em sao?"

Thời Dịch nhẹ giọng dụ dỗ: "Em nói có yêu anh nhiều không trước đi."

"Nhịn chết anh, em sẽ không nói đâu."

Thời Dịch hơi ngẩng đầu lên, "Có nói không?"

Đinh Nhàn: "Không nói."

"Vốn định hôm nay sẽ làm sườn xào chua ngọt cho người nào đó ăn." Anh hơi dừng lại, ung dung nói: "Bây giờ xem ra là không cần thiết rồi."

Đinh Nhàn là kiểu người cuồng ăn sao có thể chống lại được loại cám dỗ này, cô liền nói: "Anh Thời Dịch anh Thời Dịch, em nói, em nói."

"Ừ, em nói đi." Thời Dịch nhìn cô chăm chú, chờ đợi câu nói của cô.

"Để em nghĩ chút đã." Đinh Nhàn suy nghĩ một hồi, cười nói: "Anh yêu em nhiều thế nào thì em cũng yêu anh nhiều như vậy."

Người đàn ông không lên tiếng, dùng hành động thực tế biểu đạt sự bất mãn của anh.

Đinh Nhàn không nhịn được hét lên thành tiếng, cô nắm chặt vai anh, tay hơi dùng sức, móng tay khảm sâu vào da thịt, trên đỉnh đầu truyền đến một chuỗi tiếng kêu rên, cô cắn môi nói: "Em không nói sai mà!"

Thời Dịch đè hai tay cô trên đỉnh đầu, mười ngón tay đan vào nhau: "Nói lời dễ nghe đi."

Cô tức giận, nghiêng đầu đi, "Không biết."

"Vậy anh nói cho em nghe."

"Không nghe."

Thời Dịch cười một cái, anh cúi đầu hôn cô, khuấy đảo trong miệng cô một trận, dùng loại phương thức này để nói ra tình yêu của anh dành cho cô.

Trốn được chạy bộ buổi sáng ngược lại không tránh được thể loại vận động khác, Đinh Nhàn cảm thấy toàn thân mình rệu rã, cô nhìn thời gian một chút cũng gần hơn mười một giờ rồi, nên đẩy đẩy người đàn ông bên cạnh, "Đi nấu cơm nhanh đi."

Thời Dịch giúp cô sửa sang lại mái tóc lộn xộn, hỏi: "Đói?"

Đinh Nhàn liếc anh một cái: "Anh cảm thấy thế nào?"

Người đàn ông lại hỏi: "Trừ món sườn xào chua ngọt ra thì còn muốn ăn gì nữa?"

Đinh Nhàn nói: "Cá chua ngọt."

Thời Dịch: "..."

Cô nhóc này có một tình yêu mãnh liệt với những món chua ngọt, bất kỳ món gì chỉ cần cho thêm đường và giấm thì đều hợp khẩu vị của cô.

Thấy anh vẫn không động đậy ,Đinh Nhàn thúc giục, "Nhanh lên chút đi."

Thời Dịch nói: "Ôm chút nữa."

"Không được."

"Chỉ mười phút thôi."

Đinh Nhàn nhìn chằm chằm đồng hồ báo thức, xem lời anh nói là thật, mười phút sau, cô nói: "Hết thời gian rồi."

Vòng tay người đang ông vẫn ôm chặt cô như cũ, còn hôn cô nữa, Đinh Nhàn sợ anh lại làm tiếp, kêu lên: "Thời Dịch! Anh muốn vợ đáng yêu như tiên nữ của anh chết đói sao?"

"Làm sao dám." Thời Dịch cười nhẹ một tiếng, hôn hôn mặt cô, quyến luyến không rời một lúc mới rời đi.

Đinh Nhàn nằm xuống nghỉ ngơi, Thời Dịch nấu ăn xong thì vào gọi cô, lúc này cô đang ngủ mơ mơ màng màng cũng không muốn nhúc nhích, anh lắc nhẹ vai cô, "Đinh Nhàn, dậy ăn cơm trước đi."

Cô vẫn không để ý tới anh, anh nói dịu dàng như dỗ một đứa bé: "Đều là món em thích ăn, em còn không dậy anh sẽ ăn hết không chừa cho em gì cả."

Đinh Nhàn thật sự rất đói, cô mở mắt ra, đưa tay lên.

Thời Dịch biết cô nhóc này lại nổi cơn lười, ôm cô lên, "Chờ có con rồi, em cũng phải bỏ tật xấu khi rời giường này đi, nếu không con sẽ học theo em."

"Em sẽ không thay đổi đâu." Đinh Nhàn nằm trong ngực anh, "Anh giúp em mặc quần áo đi."

Thời Dịch cầm lấy quần áo mặc trong nhà thay vào cho cô, trong lúc bất chợt anh cảm thấy, sau này anh có mặc quần áo cho con cũng không khó gì, dù sao việc mặc quần áo và cởi quần áo anh làm cho cô nhóc này rất thường xuyên, có lúc cô đi làm về mệt mỏi, nằm trên sofa, anh sẽ ôm cô về phòng, nhẹ nhàng giúp cô lau mặt, giúp cô cởi quần áo rồi đắp kín chăn, chỉ cần anh ở nhà cô sẽ trở nên vô cùng lười biếng, cái gì cũng lệ thuộc vào anh, còn đối với những việc thế này anh cũng không biết mệt là gì.

Anh giúp cô mặc vào xong, cô giống như một con bạch tuột dính lên người anh, anh không biết phải làm sao, ôm cô ra khỏi phòng ngủ, "Sau này con có lười như heo thì em cũng phải có trách nhiệm."

"Cái gì chứ." Đinh Nhàn biết anh đang mắng mình, cô nắm lỗ tai anh: "Anh làm cha, không phải nên giáo dục tốt sao, tại sao còn trách ngược lại em."

Thời Dịch thả cô lên ghế: "Bọn chúng sẽ nói mẹ cũng lười như vậy."

Đinh Nhàn cầm đũa gắp miếng thịt bỏ vào trong miệng, nói mơ hồ không rõ: "Vậy thì anh phải nói ngay với bọn chúng rằng mẹ chính là đại bảo bối trong nhà, làm gì cũng đúng."

Cô nhóc này đúng là cho dù anh có nói gì thì cô cũng có cả đống đạo lý để nói lại, nhưng anh lại nguyện ý yêu thương cưng chiều cô như vậy. Năm đó kết hôn, bởi vì công việc nên hai người không đi hưởng tuần trăng mật, thật ra anh không cảm thấy gì, chỉ cần ở chung với cô thì nơi nào cũng giống nhau, nhưng phụ nữ luôn có mâu thuẫn, phụ nữ lại thích lãng mạn, đối với việc kết hôn luôn có mơ mộng của riêng mình, nhẫn cưới, áo cưới, tuần trăng mật, các chị em đều mong chờ cái này, năm đó làm xong hôn lễ Thời Dịch liền bận rộn, tuần trăng mật kéo dài thật lâu, cho đến năm sau hai người mới đi du lịch, nói là bồi thường cô chứ làm gì có ai cưới hơn một năm rồi mới đi tuần trăng mật chứ, Thời Dịch cảm thấy việc này rất oan ức cho cô, nhưng cô lại không cảm thấy oan ức, trên du thuyền, hai người đứng đón gió biển, cô ôm hôn anh, nói cuộc đời này cô làm đúng nhất một việc chính là tỏ tình với anh vào năm đó, mặt dày mày dạn quấn lấy anh, lừa anh về tay mình, có thể được lấy anh, cô rất hạnh phúc.

Trong lúc không chú ý, tình cảm càng ngọt ngào thêm. Thời Dịch nhìn về phía biển khơi bao la, nói lời hứa hẹn bên tai cô, cả đời này anh đều là của cô, cô muốn làm gì anh cũng sẽ ở bên cạnh ủng hộ, cô vĩnh viễn không cần phải sợ hãi, bởi vì tất cả đã có anh, cho dù trời có sụp xuống thì cũng có anh chống đỡ.

Thật ra thì mặt cô làm gì dày như vậy, nếu như anh không có tình cảm gì với cô, thì cô có mặt dày đeo bám cũng vô dụng, ngược lại cũng bởi vì anh thích cô cho nên cô chỉ cần đưa một ngón tay ra nhẹ nhàng động một cái, dùng chút ít chiêu trò thì anh đã nộp vũ khí đầu hàng rồi.

Khi cô trêu chọc anh xong rồi bỏ chạy, sau đó cũng không thèm liên lạc với anh, anh còn tức giận một trận, luôn cảm thấy có khi nào cô đang chơi mình không, còn hung dữ nghĩ sau này có gặp lại hoặc là không đồng ý hoặc là đánh cho một trận, kết quả khi gặp lại, những chuyện đã tính hoàn toàn không làm được, lúc đó chỉ hận không thể nhào qua ôm cô hôn một cái, hỏi cô xem những lời đã nói ở thành phố D có phải thật lòng không, lúc đó anh đã từ chối cô, thật sự vô cùng hối hận, nên khi trở về trong thời gian ngắn đã nhanh chóng xác định quan hệ với cô, cô nhóc này lại đặc biệt khéo câu dẫn, khiến anh khó kiềm chế được, đây đều là ngoài dự liệu của anh.

Sau này, anh có hỏi qua cô, có phải cô cố ý lạt mềm buộc chặt với anh hay không, mới đầu cô còn không chịu thừa nhận, sau đó không ngăn được các loại chiêu trò của anh mới nói: "Là Sợi Gừng dạy em, cậu ấy nói lúc thích hợp thì chọc một chút, nhưng không được tùy tiện cho ăn no, phải buộc chặt trước."

Khi đó Thời Dịch cười nói: "Em cũng chưa cho anh ăn no nha."

Cô đỏ mặt đẩy anh, đề tài này dừng lại ngay đây.

Thật ra thì chiêu trò không phải là vấn đề lớn gì, cái quan trọng nhất chính là tình cảm của cả hai, chỉ cần có tình cảm với nhau thì khi tới thời cơ chín mùi, hai người sẽ tự nhiên đến gần nhau thôi.

...

Hôm nay hai người cũng không bận việc gì, hiếm thấy được một ngày nhàn rỗi, Đinh Nhàn định xem mấy tập phim mà mình chưa xem, kết quả ăn cơm xong người đàn ông liền mang cô vào phòng, anh nói phải làm việc đại sự chính là tạo con.

Sau bữa tối, Đinh Nhàn thông minh hơn, thấy người đàn ông ở trong bếp, cô liền chạy vào thư phòng khóa cửa lại chơi game.

Thời Dịch về phòng không thấy người, lại đi tìm, thấy trong thư phòng đang mở đèn, anh đẩy cửa, gõ gõ: "Đinh Nhàn."

"Anh Thời Dịch, em chơi chút nữa." Đinh Nhàn nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã khóa cười trộm, em nhìn xem anh làm sao đi vào được.

Nhưng mà Đinh Nhàn không đắc ý được bao lâu, là thất sách của cô, ở nhà vẫn có chìa khóa dự phòng, vậy mà cô đã quên mất chuyện này.

Game đang chơi được một nửa, cô liền nghe được âm thanh chìa khóa mở cửa, theo bản năng nhìn sang, lại không ngờ mình hãm hại đồng đội, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục ngồi cày game.

Thời Dịch đẩy cửa vào, cô ngồi trên ghế, ánh mắt nhìn thẳng vào máy tính, mở âm thanh thật lớn, trò chơi đang lúc đánh hăng say, thấy anh đi vào chỉ liếc mắt một cái rồi quay đầu lại chơi tiếp.

Anh đến gần, đứng sau lưng nhìn cô, lúc có lúc không chỉ huy đôi lời, lúc mới đầu cô còn không chịu nghe, kết quả liên tục thua, một ván nữa bắt đầu, lúc này không đợi anh mở miệng, cô đã hỏi: "Anh Thời Dịch, làm sao bây giờ?"

Thời Dịch khom người, duỗi bàn tay ra để lên bàn tay cô, nắm tay cô điều khiển con chuột, vừa chỉ huy cô ấn bàn phím, Đinh Nhàn làm theo, hai người phối hợp ăn ý, phe địch nhanh chóng thua trận, cô nhìn thành tích trên màn hình, hoạt động ngón tay đau nhức một chút, vui mừng nói: "Quá tuyệt vời!"

Vừa dứt lời, cái ghế liền bị xoay một vòng, người đàn ông cúi người xuống, "Làm gì cảm ơn anh đây?"

"Cám ơn gì chứ." Mắt thấy môi của anh đang tiến gần, Đinh Nhàn đẩy ngực anh, ngẩng đầu ra sau, "Chồng giúp vợ là lẽ bất di bất dịch."

"Chính xác." Thời Dịch lại cúi người xuống lần nữa, hôn lên đôi mắt đẹp của cô, "Vợ à, chúng ta làm chút chuyện bất di bất dịch đi."

"Không muốn." Đinh Nhàn dĩ nhiên biết anh đang muốn làm chuyện xấu gì, cô định dùng chân xoay cái ghế lại nhưng bàn tay của anh đã giữ nó, mặc cho cô dùng sức thế nào cũng không phải là đối thủ của anh, cô dứt khoát không làm nữa, nói: "Em còn muốn chơi game."

"Anh chơi với em." Thời Dịch ôm cô lên, còn anh thì ngồi xuống ghế, Đinh Nhàn sợ hết hồn, giãy giụa nói: "Này này này, anh làm gì đó!!!"

Thời Dịch để cho cô ngồi trên đùi mình, xoay ghế lại, kéo gần khoảng cách với bàn, nắm tay cô rồi cùng cầm con chuột, "Anh giúp em chơi."

Chơi thì chơi, nhưng anh làm vậy thì sao cô có thể chuyên tâm được!

"Anh là tên đại bại hoại!" Đinh Nhàn ném con chuột qua một bên, quay đầu hôn anh, được cô chủ động, anh càng thêm khó nhịn, Thời Dịch chuyển chủ động thành bị động, vừa hôn vừa cởi quần áo cô ra.

...

Đinh Nhàn đè tay người đàn ông lại, "Đừng ở chỗ này."

Thời Dịch ôm chặt eo cô, hai người dán vào nhau càng thêm chặt chẽ: "Ở nơi này sẽ sinh ra bảo bảo thông minh."

Đinh Nhàn: "..."

Hôm qua trong phòng bếp thì anh nói là sẽ sinh ra bảo bảo có tài nấu nướng, tương lai nhất định sẽ là đầu bếp nổi danh, sau này nếu bảo bảo không thông minh cũng không biết nấu ăn cô sẽ đánh anh thành đầu heo.

...

Một lúc sau, Thời Dịch ôm cô về phòng.

Người ta hay nói hai người ở chung một chỗ lâu thì nhiệt tình sẽ giảm, ngược lại hai bọn họ kết hôn nhiều năm rồi mà vẫn còn dính như keo sơn thế này thì rất hiếm thấy.

Không chịu được lời cầu xin tha thứ của cô, Thời Dịch rút ngắn thời gian, ôm cô nằm nghỉ một hồi mới mở đèn lên, nắm tay cô chơi đùa, yên lặng trong chốc lát, anh bỗng nhiên nói: "Đinh Nhàn, làm mẹ rất cực khổ, cho dù anh có quan tâm nhiều thế nào thì có một số chuyện cũng không thay đổi được."

Anh thở dài một hơi: "Người ta nói phụ nữ sinh con như đi dạo quanh quỷ môn quan một vòng, anh thật tình không nỡ để em chịu khổ như vậy."

Đinh Nhàn không ngờ anh quan tâm cô nhiều như vậy, quan tâm đến việc sinh con khổ sở thế nào.

Nhưng trong lòng anh sợ cũng đúng, Khương Ngã đã nói qua với cô, khi Thời Dịch biết bà vì sinh anh mà khiến tử cung bị tổn thương, làm tố chất cơ thể giảm xuống, tuy ngoài miệng anh không nói gì nhưng trong lòng đã tự trách không ít. Khương Ngã quan tâm đến cảm nhận của anh, thân thể khó chịu sẽ tự đi mua thuốc, có vài bệnh không có biện pháp nào thì không biểu hiện ra ngoài cho anh biết, nhưng Thời Dịch là một người tỉ mỉ, làm sao không nhận ra được, khi còn bé có khoảng thời gian anh luôn suy nghĩ tiêu cực, cảm thấy chính mình đã hại mẹ thành như vậy nếu không có anh mẹ chắc chắn sẽ khỏe mạnh, Khương Ngã làm nhiều công tác tư tưởng với anh, anh mới chậm rãi thoát ra, đổi sự tự trách này thành hiếu thuận hơn với mẹ.

"Mỗi người có cuộc sống khác nhau, có người cả đời cũng không muốn sinh con, như vậy cũng không có gì sai, dù sao phụ nữ không phải tồn tại để nối dõi tông đường, cuộc đời của mình, mình có quyền lựa chọn." Đinh Nhàn nhìn anh, trong mắt phát sáng, "Nhưng đối với em mà nói, mang thai đứa trẻ của hai ta, sinh nó ra, dưỡng dục nó, điều này có ý nghĩa vô cùng trọng đại, em muốn có con, em đã chuẩn bị xong để làm một người mẹ, khi còn bé em không quá sung sướng, cho nên hiện tại em muốn đem hết những gì tốt đẹp nhất cho con, anh Thời Dịch, nếu như em không có con với anh, em sẽ cảm thấy cuộc đời này của mình chưa trọn vẹn."

Nghe cô nói xong, ánh mắt Thời Dịch có chút hơi nước, anh hôn lên chóp mũi của cô, "Vợ à, cảm ơn em."

Đinh Nhàn sờ mắt anh, cười nói: "Cảm động vậy sao."

Vừa nói cô vừa ngẩng đầu nhìn vào mắt anh nhưng người đàn ông đã cọ cọ sau gáy cô, không để cho cô nhìn thấy biểu cảm trên mặt mình, mặc dù vậy cô vẫn có thể cảm nhận được niềm vui của anh.

Thấy anh như vậy khiến cô đau lòng, thật ra cô không sợ như vậy, nhưng hóa ra anh còn sợ hơn cô, khó trách vì sao anh vẫn luôn không gấp với chuyện sinh con, mấy năm rồi cũng không đề cập tới, cô biết anh rất thích con nít, nhưng so với có con, anh còn sợ cô chịu khổ nhiều hơn.

Từ xưa đến nay đại đa số mọi người đều cho rằng phụ nữ sinh con là chuyện tất nhiên, đây chính là một tư tưởng phong kiến từ xa xưa, nhưng cho tới giờ cũng không thay đổi gì mấy, chỉ cần phụ nữ nói không sinh con thì sẽ bị gia đình và xã hội khiển trách, trong mắt bọn họ, sinh con dường như là giá trị tồn tại lớn nhất của người phụ nữ, và tất nhiên sẽ không quan tâm đến việc các cô ấy có muốn hay không, sinh có đau hay không, có mạo hiểm tính mạng nhiều hay không.

Cô còn chưa từng nghĩ đến những điều này, ấy vậy mà anh đã nghĩ tới.

Được người đàn ông trân quý như vậy, trong lòng Đinh Nhàn như nếm mật, từ tận đáy lòng cô cảm thấy mình làm điều này là đáng giá.

"Anh Thời Dịch, em nguyện ý sinh con cho anh, em muốn sinh con vì anh, em muốn sinh hai đứa, sau này một nhà bốn người chúng ta sẽ luôn vui vẻ." Cô hôn lên mắt anh, nói: "Em rất dũng cảm, em cũng thấy rất may mắn, những việc anh nghĩ sẽ không xảy ra đâu, hơn nữa bây giờ em còn chưa mang thai, anh đừng ở đây nghĩ lung tung nữa, cái này thật không giống anh lúc bình thường chút nào."

Đúng là hiện tại rất không giống anh lúc bình thường, cô còn không thấy sợ mà anh đã buồn lo vô cớ như vậy rồi, sợ sự lo lắng của mình ảnh hưởng tới cô, Thời Dịch hít sâu một hơi, thu lại nét mặt của mình, nhìn cô cười nói: "Lại ám chỉ anh việc kia à."

Đinh Nhàn không phản ứng kịp, hỏi anh: "Cái gì?"

"Em nói mình còn chưa mang thai." Thời Dịch nhéo người cô một cái, "Chuyện này phải trách anh, trách anh không đủ cố gắng."

"..." Đinh Nhàn nói: "Em không có ý này."

Cô hung hăng cắn lên tay anh một cái: "Tắm cho em."

Thời Dịch cúi đầu cười: "Còn nói không phải."

"Em nói là tắm đơn thuần!!!"

"Có thể nhìn ,có thể sờ, không thể dùng đao thật súng thật sẽ khiến anh nhịn chết đó." Thời Dịch liếc cô, từ chối thẳng: "Việc này anh không làm."

"Em mặc kệ, anh phải tắm cho em, nhưng không được chạm vào em." Đinh Nhàn đùa giỡn lưu manh còn thêm chút vô lại nói lý: "Anh Thời Dịch, em đang rèn luyện ý chí cho anh đó, nếu em mang thai thật sự, thì anh còn phải nhịn đến mấy tháng đó."

Cô lộ ra dáng vẻ khoe khoang, Thời Dịch xoa loạn tóc cô, rồi ôm cô vào phòng tắm, "Cho nên bây giờ anh muốn trả trước thời hạn."

"..."

Thời Dịch ôm người thả vào bồn tắm, điều chỉnh nước nóng, nhìn nước chảy rào rào ra ngoài, Đinh Nhàn dò xét anh: "Anh Thời Dịch, mang thai bảo bảo trong phòng tắm thì thế nào?"

Đinh Nhàn nghĩ đến điều gì, bật cười thành tiếng, đột nhiên thấy có chút không đứng đắn, "Đầu bị úng nước?"

"..."

Có người mẹ nào nói con mình vậy à.

Nước ấm được xả đầy, Thời Dịch dội nước lên đầu cô, "Anh thấy đầu mẹ chúng nó mới bị úng nước ấy."

Đinh Nhàn giật mình một cái, rồi đoạt lấy vòi hoa sen trong tay anh, Thời Dịch không cho cô, cô bắt đầu giả vờ tức giận.

Chiêu này quả nhiên dễ dùng, thấy mặt cô biến sắc, người đàn ông liền ngoan ngoãn đưa vào tay cô, cô xối nước lên người anh để trả thù: "Ai đầu bị úng nước? Hả? Ai đầu bị úng nước?"

Thời Dịch để mặc cô xối một chút, rồi nắm lấy cổ tay cô, lấy vòi nước trong tay cô ra, sau đó anh nhảy vào bồn tắm, ôm cô nhẹ giọng nói: "Làm sao biết được đầu có bị úng nước hay không, anh có gen tốt như vậy, nhất định là kiện tướng bơi lội."

...

Trải qua sự cố gắng không biết mệt của giáo sư Thời, đến mùa xuân năm sau, Đinh Nhàn rốt cuộc cũng mang thai tiểu bảo bảo, Khương Ngã sau khi biết tin vui liền dặn dò con trai một đống lớn, ngay sau đó bắt đầu điều chỉnh công việc, chỉ mong được về sớm một chút, tự mình chăm sóc đối tượng được bảo vệ nhất nhà bọn họ.

Mặc dù chưa làm cha bao giờ nhưng dù sao Thời Dịch cũng là bác sĩ, bất kỳ chi tiết nhỏ nào anh cũng vô cùng chú ý, Đinh Nhàn mới vừa có thai, tất cả mọi người đều không chú ý, có lần mấy người đi ăn với nhau, sau khi ăn xong, Thẩm Ngạn đốt một điếu thuốc, còn chưa để lên miệng hút thì thuốc đã đoạt lấy dúi vào trong gạt tàn.

Thẩm Ngạn liếc anh: "Bị trúng gió gì à?"

Thời Dịch hơi hất mặt, nói: "Đinh Nhàn mang thai."

Thẩm Ngạn hơi sững sờ, nhìn hai người mấy lượt, mím môi: "Tôi sai rồi."

Lời này nghe sao không có chút lực nào cả, không đợi Thời Dịch mở miệng, Hướng Hàm vỗ vai anh ta một cái, "Anh nói gì vậy."

Đánh xong còn quở trách: "Đã bảo anh sớm cai thuốc, lần nào cũng nói được, kết quả nhiều năm rồi còn chưa cai xong, anh nhìn Thời Dịch và Lục Trác đi, người ta không hút thuốc, nhìn còn trẻ hơn anh gấp mấy lần."

Thẩm Ngạn không hề thích nghe lời này, "Anh đây là kiểu thành thục, không tin em hỏi Đinh Nhàn đi, có phải kiểu đàn ông như anh nhìn đẹp trai nhất không?"

Hướng Hàm nhìn sang.

Thời Dịch cũng hứng thú nhìn người phụ nữ cạnh mình, Đinh Nhàn rất thông minh, ôm anh nói: "Chồng em đẹp trai nhất."

Thẩm Ngạn: "..."

Anh ta hỏi lầm người rồi.

Chỉ cần có cơ hội là hai người này lại không nhịn được khoe ân ái, nhiều năm thế này mọi người đã quen rồi, rối rít lắc đầu, sau này có con đoán chừng cũng sẽ không ngại mà thân mật như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com