ZingTruyen.Info

[Cổ đại - Edit] KHÔNG PHỤ THÊ DUYÊN

CHƯƠNG 27

nhamy111

Ngày hôm sau, Hoắc Thù tỉnh giấc, nghe được tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ

Nàng lê giày thêu mềm mại chạy đến trước cửa sổ, đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, tuy mưa đã nhỏ nhưng vẫn là một mảnh mưa mênh mông như trước, không thích hợp lên đường

Vừa lúc này một trận gió lạnh kèm theo mưa phùn ập vào mặt nàng, làm nàng không khỏi run lập cập

"Tiểu thư, coi chừng cảm lạnh" Ngải Thảo vội đi qua đóng cửa sổ lại

Hoắc Thù cười tủm tỉm nhìn nàng nói: "Yên tâm, thân thể ta tốt, không có việc gì đâu" Vỗ vỗ ngực, bộ dạng như không có gì ghê gớm

Ngải Thảo muốn phản bác nhưng nghĩ lại thân thể tiểu thư nhà mình xác thực khỏe mạnh, quanh năm suốt tháng rất ít khi sinh bệnh nên không nhắc lại nữa

Được nha hoàn hầu hạ rửa mặt thay quần áo xong, Hoắc Thù uống một ly nước mật ong hoa quế thì trạm dịch mang đồ ăn sáng phong phú đến

Thời gian ăn sáng qua đi, Hoắc Thù thấy Hoàng quản sự đến

Hoàng quản sự mặt ủ mày ê nói: "Thất tiểu thư, xem mưa này có khi kéo dài vài ngày, thuộc hạ đã đưa tin tức về kinh thành, hẳn mấy ngày nữa sẽ có tin tức trả về"

Hoắc Thù vẫn vẻ mặt trầm trọng như cũ, "Làm phiền Hoàng quản sự"

Hoàng quản sự liếc nhìn nàng, không khỏi âm thầm thở dài

Mùa này cũng không phải mùa nhiều mưa, những tưởng chỉ còn mấy ngày nữa liền có thể đến kinh thành, sau mưa lại to không ngừng, hiện giờ tuy mưa đã nhỏ lại một chút, nhưng trên đường vẫn còn nhiều nguy hiểm, vẫn không nên lên đường để tránh phát sinh việc ngoài ý muốn, đành phải ở chỗ này chờ mưa tạnh.

Tiếp theo, Hoàng quản sự không khỏi nghĩ về sự tình hôm qua vào ở dịch trạm

Sân viện bọn họ đang ở là sân Thái Ninh trưởng công chúa đã chỉ định lưu lại, lấy cách hành sự của Thái ninh trưởng công chúa chắc chắn sẽ không thích người khác tiến vào ở, Dịch thừa kia không dám đắc tội quý nhân nên không cho bọn họ vào. Nếu không có Vệ Quốc Công thế tử ra mặt, chỉ sợ bọn họ phải tiếp tục dầm mưa đi đến thành trấn phía sau nghỉ chân

Vệ Quốc Công thế tử này chính là hồng nhân trước mặt hoàng thượng, xuất thân Vệ Quốc Công phủ nhất đẳng, ba tuổi đã được phong làm thế tử, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, đó sẽ là quốc công gia tương lai, thân phận cao quý, lại được thánh sủng, tiền đồ vô lượng, không biết chọc bao nhiêu người đỏ mắt

Nhưng mà hắn nghe nói không ai nắm rõ hành sự của Vệ Quốc Công thế tử, hôm qua hắn cũng làm lạ vì sao thế tử ra mặt giúp bọn họ

Sau hắn lại đi tìm hiểu riêng, từ chỗ Lư thị vệ mới biết lần này khi Vệ Quốc công thế tử đi du ngoạn, Ngu gia đã từng trợ giúp hắn, hắn nhận ân tình của Ngu gia nên mới hồi báo

Cho nên sự việc ngày hôm qua là mặt mũi hắn dành riêng cho Ngu gia mà thôi

Thất tiểu thư là cháu ngoại của Ngu gia, Vệ Quốc Công thế tử nhìn Ngu gia bằng con mắt khác, Thất tiểu thư bởi vậy được lợi

Dùng thời gian một buổi tối, Hoàng quản sự sắp xếp sự việc lại rõ ràng. Hiểu rõ không thể khinh thường vị thất tiểu thư từ nhỏ lớn lên tại Ngu gia, tuy rằng nàng không lớn lên tại Hoắc gia, lần này vì lão thái gia bị bệnh nàng mới quay trở về, nhưng chỉ cần Ngu gia vẫn còn đó, Thất tiểu thư trở về Hoắc gia sẽ không chịu bất kỳ chậm trễ nào

Hoàng quản sự lập tức đối với Hoắc Thù có thêm vài phần cung kính

Ngày mưa này, trừ bỏ làm ổ tại phòng ngoài cũng không thể đi nơi nào được, Hoắc Thù cùng bọn nha hoàn trong phòng làm chút chuyện giết thời gian, sau một lát đánh bài lại lôi kéo Anh Thảo cùng Ổ ma ma học tập làm nữ hồng

Cả thời gian buổi chiều, Hoắc Thù làm được một chiếc khăn mà trong mắt nàng không tính là quá tệ

Ổ ma ma sau khi kiểm tra cười nói: "Châm pháp của tiểu thư có tiến bộ rồi, đường may so với trước kia chỉnh tề hơn nhiều"

Hoắc Thù vui vẻ rạo rực, cười rộ lên: "Lúc trước ta đã đáp ứng bà ngoại, phải làm cho bà một ít đồ vật nhỏ, hiện tại luyện tập nhiều chút, về sau đồ làm ra sẽ càng tốt"

Ổ ma ma nhìn bộ dạng nàng cao hứng, trong lòng cũng cao hứng theo

Tiểu thư trước mười tuổi chỉ thích giơ đao múa kiếm, chuyện cô nương gia nên biết cũng không biết, càng không kiên nhẫn học, Ngu lão phu nhân lo lắng không thôi. Thế gia quý nữ tuy không nhất định cần tinh thông nữ hồng, nhưng cũng cần biết chút ít. Đại loại như khi cô nương gia đính hôn, nhà gái cần làm ra ít đồ vật nhỏ, thời điểm này cũng không thể đưa hết cho tú nương, nếu truyền ra ngoài chẳng phải để người khác chê cười?

Nữ hồng của Hoắc Thù tuy rằng không ra gì, nhưng làm một ít đồ vật nhỏ cũng không thành vấn đề, mấu chốt là, nàng chịu học

Chỉ cần chịu học, nào có học không được? Chỉ là không thành thạo thôi

Cô nương hầu phủ không cần thành thạo việc này, nếu không các tú nương hàng tháng lĩnh bạc trắng chẳng phải sẽ mất việc?

Cho đến trưa ngày thứ ba, rốt cuộc mưa cũng ngừng rơi, mây đen dần dần tan, không trung lộ ra màu xanh thẳm

Người nghẹn ở dịch trạm mấy ngày lục tục rời đi, trong đó có người nha mẹ đẻ của lão phu nhân Tề Quốc Công phủ Lục gia, mắt nhìn thấy thời tiết đã tốt, liền nhanh chóng thu thập hành lý lên đường

Thật tình Hoắc Thù cũng muốn tiếp tục lên đường hồi kinh

Bởi vì nguyên nhân trời mưa, nên có khả năng đường không dễ đi, vì thế mà hai ngày nay cũng không nhận được tin tức nào của kinh thành gửi tới, không biết hiện tại tổ phụ như thế nào rồi, tự nhiên không thể trì hoãn trên đường lâu hơn

Xe ngựa sắp ra khỏi dịch trạm, Hoắc Thù vén rèm trộm nhìn vào bên trong dịch trạm, không nhìn thấy xe ngựa Vệ Quốc công thế tử trong lòng hơi thất vọng. Ở dịch trạm hai ngày, vì nam nữ khác biệt nên Hoắc Thù vẫn luôn không nhìn thấy Vệ Quốc Công thế tử Nhiếp Ngật ở viện bên cạnh, thật có chút đáng tiếc.

Bất quá nghĩ đến Vệ Quốc Công thế tử cũng ở kinh thành, khả năng về sau sẽ còn gặp nên tâm tình lại cao hứng

Mưa liên tục mấy ngày, con đường có chút lầy lội không chịu nổi, có địa phương nước mưa chưa khô, xe ngựa chạy qua đó lồi lõm, gồ ghề, lung lay, làm người mơ màng muốn ngủ

Hoắc Thù dựa vào gối dài, thân thể đung đưa theo xe ngựa, nhịn không được hắt xì một cái

Ngải Thảo nhìn qua, liền thấy nàng xoa xoa mũi, cười nói: "Không có việc gì, chỉ là ngứa mũi thôi"

Hai nha hoàn bị nàng làm cho cạn lời vô cùng, Anh Thảo oán trách nói: "Tất nhiên là do hôm qua tiểu thư bị gió lạnh thổi lúc nhìn mưa rồi, chờ buổi tối đến chỗ nghĩ chân, lại nói Ổ ma ma nấu chút canh trừ hàn"

"Không cần, chỉ hắt xì chút thôi mà" Hoắc Thù không để bụng, lười biếng nằm dựa vào gối dài, trong sự xốc nảy của xe ngựa, nhanh chóng trở nên mơ màng

Tiếng vó ngựa lọc cọc, tiếng bánh xe kéo nước vang lên giữa sơn đạo yên tĩnh

Đột nhiên, một trận âm thanh ầm ầm vang lên, âm thanh to lớn như thế tựa như núi vỡ đất gãy, gần trong gang tấc, dường như toàn bộ mặt đất đều chấn động, làm cho người kinh hoàng không thôi

Hoắc Thù vốn sắp ngủ bị dọa tỉnh, hai nha hoàn bên trong xe sợ đến mức mặt trắng bệch

Ngựa kéo xe bị kinh hách, xa phu vội vàng không ngừng kéo chặt dây cương mới khống chế được ngựa

Qua khoảng thời gian nửa khắc, âm thanh ầm ầm kia mới dần ổn trở lại, toàn bộ không gian tràn ngập áp lực sau tai nạn

Hoắc Thù nhấc màn xe lên, trầm mặt hỏi: "Phát sinh chuyện gì?"

Đến khi nàng nhìn lại phía trước, lập tức nghẹn lời

Phía trước tràn ngập bụi mù, mơ hồ có thể thấy được trạng thái núi sụp đổ, vừa lúc vùi lấp đường núi thông về phía trước. Trước núi đá chồng chất bên đường kia, có hai gia đinh mặt mày xám như tro, quỳ gối nơi đó khóc lớn, tiếng khóc bi thiết

Bởi vì mưa to liên tục mấy ngày, đá trên núi cùng thế núi bị mưa xói mòn đến lung lay, nào ngờ hôm nay trùng hợp sạt lở, người đi đường ngang qua không chú ý liền gặp tai ương

Người bị núi đá sạt lở chôn vui chính là người nhà mẹ đẻ của lão phu nhân Tề Quốc Công phủ, lúc ở dịch trạm khởi hành trước Hoắc Thù một bước - Trấn An phủ Lục gia Lục đại lão gia cùng trưởng tử

Nhân lúc đại thọ lão phu nhân Tề Quốc công phủ, Lục đại lão gia cùng trưởng tử vào kinh mừng thọ lão phu nhân, bởi vì trên đường trì hoãn một ít thời gian, mắt thấy không kịp ngày mừng thọ lão phu nhân, nên hôm nay thời tiết vừa đẹp, bọn họ liền vội vàng lên đường

Nào biết trời giáng tai họa bất ngờ, khi đoàn xe Lục gia đi qua sơn đạo, đột nhiên đá trên núi cùng đất bùn mềm xốp hợp lại trượt xuống dưới, giống như dời non lấp biển, làm người ta khó phòng bị, Lục đại lão gia cùng đại thiếu gia bất ngờ bị chôn phía dưới, chỉ có hai gia đinh đi theo phía sau thoát hiểm trong gang tấc

Sau khi biết rõ mọi chuyện, Hoắc Thù đối với bọn họ mà sinh ra thương cảm, đồng thời không khỏi cảm thấy may mắn

Nếu không phải bọn họ đi sau một bước, thì người bị chôn dưới kia chính là bọn họ, nghĩ đến cái chết gần trong gang tấc như vậy làm mọi người không khỏi sợ hãi

Hoắc Thù từ trong xe ngựa đi ra, nhìn đường bị đất đá ngăn trở, nghĩ tới người Lục gia lại cảm thấy tâm tình không yên

Ổ ma ma cùng các nha hoàn đi bên cạnh nàng, sau khi nhìn thấy hiện trường đều cảm thấy khổ sở cùng may mắn

Lư thị vệ sau khi xin chỉ thị của Hoắc Thù, phái mấy người hộ vệ đi qua hỗ trợ đào người dọn đường, căn cứ vào suy xét an toàn, nói với Hoắc Thù: "Tiểu thư, đường này không chừng vẫn còn nguy hiểm, thuộc hạ kiến nghị tốt nhất đổi đường, đi một đường khác vào kinh thành"

Con đường này tuy nối thẳng đến kinh thành, nhưng hiện tại bị núi đá sụp đổ lắp kín, nếu muốn dọn sạch cần tốn nhiều thời gian, đồng thời cũng không đảm bảo đường phía trước có phát sinh sự cố này nữa không. Không bằng đi đường vòng hồi kinh, tuy xa hơi một ít nhưng đảm bảo an toàn

Hoàng quản sự lấy ống tay lau mồ hôi lạnh, phụ họa nói: "Thất tiểu thư, Lư thị vệ nói đúng, tốt nhất nên đi đường vòng"

Nhìn thấy người sống sờ sờ đột nhiên bị chôn lấp, sinh mệnh tươi sống đột nhiên không còn. Hoàng quản sự cảm thấy đổi đường tuy xa hơn một chút cũng không sao, miễn an toàn hơn con đường này là được

Hoắc Thù tự nhiên không có ý kiến

Lư thị vệ đang muốn mời nàng đi vào xe ngựa nghỉ tạm, liền nghe được một trận tiếng vó ngựa cách đó không xa, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên đường có một đoàn xe ngựa đang đi tới, nhìn thị vệ bảo vệ chung quanh xe, rõ ràng là Vệ Quốc Công phủ thị vệ, người ngồi trong xe ngựa hiển nhiên là Vệ Quốc Công thế tử

********

Nguyên Võ cưỡi ngựa mà đi, khi từ xa nhìn về phía tình huống bên này nhịn không được một phen hít hà, trước tiên liền tìm kiếm trong đám người, phát hiện vị Hoắc thất cô nương kia vẫn bình an vô sự được nha hoàn bà tử vây quanh, nhìn không thấy thương tổn gì, nhẹ nhàng thở ra

Nhiếp Ngật nghe nói núi bị sạt lở, từ trong xe ngựa đi ra

Xuống xe, hắn nhìn thoáng qua bên trong đám người đứng kia, ánh mắt dừng một lát trên người thiếu nữ được nha hoàn bà tử vây quanh, tiếp theo mới rơi xuống sơn đạo bị đất đá che kín phía trước, rồi mới kêu vài người đi qua hỗ trợ dọn đường

Nhiếp Ngật chậm rãi tiến lên, đi vào đoàn xe Ngu gia phía trước, nhìn về phía đám người Hoắc Thù, âm thanh trong trẻo hỏi: "Hoắc cô nương, không sao chứ?"

Hoắc Thù không nghĩ tới hắn sẽ tự đi qua đây hỏi một tiếng, lập tức nhìn hắn cười một cái, nói: "Làm phiền thế tử quan tâm, không ngại"

Nhiếp Ngật xác nhận nàng không có việc gì, liền bước đến nơi sụp đổ bên kia

Hoàng quản sự cảm thấy thụ sủng nhược kinh, không ngờ vị thế tử này lại đến đây thăm hỏi, hơn nữa chỉ hỏi thăm Thất tiểu thư, Hoàng quản sự không khỏi có chút ngạc nhiên

Xem ra vị thế tử này không chỉ cho Ngu gia mặt mũi, mà còn đối xử với Thất tiểu thư vô cùng khách khí, chẳng lẽ bọn họ đã sớm biết nhau tại Ngu gia?

Cho đến khi quan phủ phái người đến thì đoàn xe Ngu gia cùng đoàn xe Vệ Quốc Công phủ mới vòng trở lại, đi một con đường khác về kinh thành

Bởi vì đi đường vòng xa hơn, nên dự kiến chỉ còn năm ngày về đến kinh thành nay bị kéo dài thành tám ngày, mà dọc đường đi này bọn Hoắc Thù và đoàn xe Vệ Quốc Công phủ là đi cùng nhau

********

Tin tức này đương nhiên được truyền về Tĩnh An Hầu phủ, phu thê Tĩnh An Hầu sau khi nghe được tin này hai mặt nhìn nhau, đều có chút giật mình

"Vệ Quốc Công thế tử?" Tĩnh An Hầu trầm ngâm, nhớ lại tin tức nghe được đầu năm, Vệ Quốc Công thế tử rời kinh đi du lịch, gần đây mới xác định được lần này hắn đi Tây Bắc

Khi Tĩnh An Hầu dò hỏi được rõ ràng lần này là Vệ Quốc Công thế tử cùng Hoắc Thù trùng hợp hồi kinh, liền cứng họng

"Lão gia, Thù tỷ nhi này...." Tĩnh an Hầu phu nhân nhìn trượng phu, muốn nói lại thôi

Tĩnh An Hầu tự nhiên biết việc nàng muốn nói là việc gì, nói: "Việc này.... cũng đừng nói trước mặt mẫu thân, đỡ cho lão nhân gia ngài lại nghĩ miên man"

Tĩnh An Hầu phu nhân nghe xong chân mày hơi nhíu, lắc đầu nói: "Việc này giấu không ổn, sớm muộn gì mẫu thân cũng biết"

Tĩnh An Hầu nhắm mắt, biết rõ loại chuyện này không giấu được, lần này núi sạt lỡ, cháu trai cùng chất nhi nhà mẹ đẻ Lục Thị của lão phu nhân Tề Quốc Công bị chôn trong đất đá, loại việc lớn này làm sao giấu được

Thảm sự như vậy, năm rồi cũng không ít, người chết là người nhà khác, tuy trong lòng bọn họ cũng có thương cảm nhưng cảm xúc không lớn, thuần túy như người tới xem, thở dài một tiếng rồi thôi

Nào ngờ lần này núi sạt lở, đoàn xe của Thất tiểu thư Tĩnh An Hầu phủ cũng hồi kinh qua đây, may mắn tránh được một kiếp, đây hẳn là một chuyện may mắn, chỉ cần nghĩ đến sự tình lúc hài tử ra đời, lại khiến cho người khác nhịn không được nghĩ khác

Năm đó lúc chất nữ Ngũ phòng được sinh ra xác thật vận số Tĩnh An Hầu phủ cả năm đều không may mắn, Ngu thị khó sinh mà chết, lão thái gia bị ngựa kinh sợ quăng xuống gãy chân, người Tĩnh An Hầu trị gia không nghiêm bị ngự sử tấu một bút, Hoắc ngũ gia cũng té ngã xuống hồ nước trong nhà, thiếu chút nữa chết đuối

Những việc phát sinh không khỏi quá trùng hợp, lão phu nhân không khỏi run sợ trong lòng, tự mình đi tìm cao tăng trong chùa phê mệnh cho hài tử mới sinh, nào ngờ mệnh phê xuống lại là khắc lục thân

Việc này tuy không truyền ra ngoài nhưng các trưởng bối trong phủ đều là lo lắng

Nghĩ đến đây, Tĩnh An Hầu thở dài

Mặc kệ chất nữ này mệnh cách không tốt như thế nào, cũng đều là cô nương Hoắc gia, cô nương gia nếu truyền ra thanh danh gì không tốt, về sau làm sao gả chồng? Nên năm đó khi Ngu lão phu nhân muốn đem chất nữ về Ngu gia tự mình nuôi dưỡng, Tĩnh An Hầu xem đây có thể là biện pháp tốt, cũng đỡ cho đứa nhỏ ở lại Hoắc gia không được ưa thích

Đến nỗi sự tình Vệ Quốc Công thế tử cùng chất nữ kết bạn hồi kinh, cũng cần phải xem xét rõ ràng tình huống bên trong mà định liệu

Tĩnh An Hầu lập tức nói với phu nhân mình: "Thôi, để ta tự mình đi nói với mẫu thân một tiếng"

Tĩnh An Hầu phu nhân tự nhiên không thể phản đối, nàng biết Hoắc Thù là cái gai trong lòng lão phu nhân, mà cố tình hài tử lại là đích trưởng nữ Ngũ phòng, cũng ngại Hoắc Ngũ gia, nên thật sự Tĩnh An Hầu phu nhân không muốn dính dáng đến sự tình ngũ phòng, miễn cho không thể đối phó với hai bên

Bất quá, không ngờ lần này Hoắc Thù hồi kinh lại đi cùng đoàn xe Vệ Quốc Công thế tử trở về, làm người khác không thể nghĩ sâu một chút

Không biết vị Vệ Quốc Công thế tử này là cho Ngu gia mặt mũi, hay là do nguyên nhân khác?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info