ZingTruyen.Info

[Cổ đại - Edit] KHÔNG PHỤ THÊ DUYÊN

CHƯƠNG 113

nhamy111

Ở bờ biển chơi mấy ngày, hai người mới trở về Ích Châu.

Trên đường trở về, Hoắc thất cô nương vẫn như cũ ngồi trong xe ngựa trở về.

Tuy rằng hành động có chút uổng công, nhưng cũng coi như là có chút ít hành động còn hơn không, nhìn chung cũng không thể để đen càng thêm đen.

Đúng vậy, trong thời gian mấy ngày ngắn ngủn, Hoắc Thù đã bị phơi đen một tầng da, tuy rằng không so được với những nam nhân đó, nhưng nếu ở trong đám cô nương, tuyệt đối là người đen độc nhất vô nhị. Có cô nương khuê các nào có thể đen giống như nàng vậy không? Để người khác vừa thấy chẳng phải sẽ biết không ổn sao?

Nhiếp Ngật cưỡi ngựa đi, đón ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, ngẫu nhiên có mấy cụm mây trắng thổi qua, mang đến vài bóng râm mát.

Cảm giác được tầm mắt trong xe ngựa, Nhiếp Ngật thu hồi ánh mắt đang nhìn phía phương xa, quay đầu nhìn lại, liền đối diện với một đôi mắt sau mành tiêu sa, sáng như sao trời, rực rỡ lấp lánh, chỉ nhìn một cái liền có thể nắm bắt vài phần, làm người nhịn không được sinh ra vài phần tò mò, muốn tìm hiểu đến tột cùng.

Ánh mắt Nhiếp Ngật mềm ấm hơn, nhẹ giọng hỏi: "Tố Tố, sao vậy?"

Qua một lát, mới nghe được nàng mở miệng nói: "Thế Cẩn, chàng nói xem, trước khi ta về lại kinh thành, ta đem mình nhốt luôn ở trong phòng thì có thể trắng lại được hay không?"

Nhiếp Ngật: "......"

Ánh mắt Nhiếp Ngật khả nghi nhìn quanh, dư quang khóe mắt vừa lúc nhìn thấy bóng lưng Nguyên Võ ngồi trên lưng ngựa hai vai run rẩy, Hỗ Hưng cũng có một bộ dạng muốn từ trên ngựa ngã xuống dưới, các thị vệ khác biểu tình cũng đều quái dị, hơi hơi nheo lại đôi mắt, mắt phượng lạnh thấu xương.

Mọi người nhanh chóng ngồi thẳng thân thể, mắt nhìn thẳng nhìn phía trước.

Nhiếp Ngật mới vừa lòng thu hồi tầm mắt, nhẹ giọng nói: "Nàng yên tâm, Ngu lão phu nhân sẽ không mắng nàng, nếu bà mắng nàng, nàng cứ nói do ta làm nàng phơi thành ra như vậy, bổn thế tử không chê!"

Hoắc Thù nghe xong không chỉ không cao hứng, ngược lại còn vô cùng oán niệm nói: "Bà ngoại sẽ không tin tưởng lời nói này đâu, bà chỉ nghĩ ta tự mình ham chơi thôi! Ai biểu ta trước kia nói dối không biết ngượng, trong lòng lão nhân gia người ta đã không còn đáng tin rồi" Dứt lời, lại ủ rũ cụp đuôi cầm tới một cái gương, đối mặt vào gương ngó trái ngó phải.

Vẫn là đen!

Đen thành như vậy, sau khi hồi kinh sao có thể gặp người nha.

Thời điểm ham chơi tuy rằng có lo lắng, nhưng thời gian nào đó chơi đến quá mức hứng thú, còn có một nam nhân chiều nàng khắp nơi ở bên cạnh, phảng phất như bất luận nàng biến thành cái dạng gì, hắn đều không có câu oán hận, làm cho nàng lập tức liền chơi quá trớn, nghĩ rằng phơi đen gì đó, chờ chơi cho đã rồi tính sau

Hiện tại còn chưa có chơi đã nhưng nàng lại có chút hối hận rồi, nhìn đến mình trong gương còn đen hơn cả Nhiếp Ngật, oán niệm của Hoắc thất cô nương đã mọc thành từng cụm.

Vì cái gì nàng phơi nắng còn đen hơn cả hắn chứ?

Ngay khi Hoắc Thù đang ôm gương hối tiếc, đột nhiên vang lên một đạo tiếng xé gió, tiếp theo một tiếng "phập" vang kên, xe ngựa đột nhiên chấn động, sau đó liền nghe được thị vệ bên ngoài kêu lên bảo hộ chủ tử

Đang không cao hứng vì mình bị phơi đen, Hoắc thất cô nương nghe đến mấy động tĩnh này, vô cùng trấn định hỏi một tiếng: "Làm sao vậy?"

Nguyên Võ trước tiên liền mang theo vài thị vệ bảo hộ bên cạnh xe ngựa, lo lắng mà nhìn những thích khách từ trong rừng cây phụ cận lao tới đều hướng tới chỗ Nhiếp Ngật, còn cái gì không rõ, lập tức nói: "Có mai phục, nhìn dáng vẻ, bọn họ chắc chắn đến vì thế tử"

Hoắc Thù vừa nghe, liền phát hỏa.

Cũng dám ra tay với tướng công nàng, mặc kệ là thích khách nào, đều đi tìm chết đi!

Nàng lập tức đẩy cửa thùng xe ra, trong tiếng gọi ầm ĩ của Nguyên Võ, trực tiếp xông ra ngoài, roi nhỏ tinh tế quét tới một thích khách bên cạnh, quét hắn xuống mặt đất, tiếp theo lại xoát xoát xoát vài cái, đánh bay những thích đang hướng nơi này đi tới

Do nàng xuất hiện, hấp dẫn lực chú ý của mấy tên thích khách ẩn nắp mai phục bắn lén chung quanh, một trận mưa tên hướng xuống nơi này

Hoắc Thù một lần nữa xoay người tiến vào trong xe ngựa, thuận tay xách theo Nguyên Võ đang đứng bên cạnh xe ngựa sắp sửa bị tên bắn thành cái sàng tiến vào xe, sau đó đoạt lấy kiếm trong tay Nguyên Võ, dặn dò hắn cẩn thận trốn cho kĩ, rồi lại lần nữa lưu loát nhảy ra ngoài, tốc độ cực nhanh, làm cho Nguyên Võ căn bản không kịp phản ứng.

Nguyên Võ: "......"

Kiếm trong tay nàng huy vài cái, sau khi xong một trận mưa tên, tay Hoắc Thù bắt lấy càng xe, xoay người trốn vào bên kia xe ngựa, nghe âm thanh mưa tên bắn phập phập phập vào vách xe, nhân cơ hội nhìn chung quanh, thấy rõ ràng mấy tên thích khách đang vây quanh Nhiếp Ngật, tức khắc càng thêm tức giận.

Nguyên Võ trong xe ngựa làm sao có thể yên tâm thoải mái chờ được phu nhân bảo hộ, nếu bị thế tử nhìn thấy, chắc chắn đánh chết hắn. So với bị thế tử đánh chết, hắn tình nguyện đi ra ngoài đối mặt với thích khách.

Ai ngờ hắn mới vừa ra tới, liền thấy thế tử phu nhân lại lần nữa lách người tiến vào, tiếp theo xách cung tiễn đặt trong vách ngầm lên, lại lần nữa nhảy ra bên ngoài

"Phu nhân, đừng đi......"

Nguyên Võ nói còn chưa hết câu liền thấy Hoắc Thù đã tìm một nơi ẩn nắp tốt, sau đó cài tên lên cung, hướng về nơi xa bắn lén qua.

Mũi tên như sao băng, hướng về một tên thích khách vọt về phía sau lưng Nhiếp Ngật, xuyên thẳng qua tim, thích khách kia thực mau liền đứt hơi ngã xuống đất.

Hoắc Thù thần sắc nghiêm túc, cài từng mũi tên một vào cung, không ngừng bắn vào những tên thích khách đang vây quanh tấn công Nhiếp Ngật, hoặc là tạo chút phiền toái, giúp Nhiếp Ngật giảm bớt áp lực bị công kích

Thừa dịp cơ hội này, Nhiếp Ngật giải quyết thật nhanh các thích khách chung quanh, xoay ánh mắt, chuyển hướng về tên thích khách chỉ huy ẩn mình trong bóng tối cách đó không xa

Thích khách kia hoảng sợ, đối diện với ánh mắt thâm trầm khó nắm bắt của hắn, trong lòng biết nhiệm vụ hôm nay đã thất bại, vội hô lên một tiếng, thích khách còn lại vội vàng rút lui

Khi thích khách rút lui, lại có vài mũi tên vọt đến hướng những tên thích khách đó, thật ra bắn cũng trúng vài tên

Thị vệ chung quanh lần theo hướng nơi mũi tên phát ra, khi thấy thế tử phu nhân đang tránh ở sau xe ngựa bắn lén, đều có chút không nói nên lời

Nguyên Võ từ trong xe ngựa nhảy ra, nhìn thấy thế tử phu nhân đang thu hồi cung tên, nhịn không được lau lau mồ hôi trên trán, rất muốn kêu vị cô nãi nãi này mau chóng về lại trong xe ngựa giúp một cái!

Được rồi, hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao lần này thế tử ra ngoài mà còn yên tâm dẫn thế tử phu nhân đi cùng, có thể vì thế tử phu nhân ở đây nên loại chuyện này căn bản không cần phải lo lắng

So với tình huống bị tập kích trước kia, lần này thật sự là phi thường tốt, tuy có người bị thương, nhưng lại không có tử vong.

Khi Nguyên Võ đi tra xét tình huống, Hoắc Thù từ trong xe ngựa nhảy ra, chạy tới chỗ Nhiếp Ngật.

Khi Hoắc Thù đến gần đã ngửi được trên người hắn phát ra một mùi máu tươi nồng đậm, lo lắng nói: "Chàng không có bị thương chứ?"

"Không có" Nhiếp Ngật ngừng lại, kéo nàng đến bên người, cắm trường kiếm vào trên mặt đất, mắt phượng cảnh giác nhìn bốn phía để phòng ngừa còn có mai phục, vừa nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, phảng phất như muốn nói với nàng đừng sợ.

Hoắc Thù không có sợ hãi, thần sắc của nàng tự nhiên, nhịn xuống cảm giác muốn lật y phục của hắn ra kiểm tra, suy nghĩ xem là ai muốn giết hắn.

Bọn thị vệ thật nhanh đã tra xét rõ ràng tình huống chung quanh.

Nguyên Võ lại đây bẩm báo nói: "Thế tử, đối phương tổng cộng có 30 người tới, tử thương hai mươi người, có mười người chạy thoát. Trên người bọn họ không có bất luận đồ vật gì có thể nhận biết thân phận, vũ khí sử dụng cũng là loại vũ khí thông thường, nhìn không ra lai lịch."

Nhiếp Ngật đối với việc này cũng không ngoài ý muốn, nếu đối phương có thể mai phục tại nơi này đánh lén hắn, có thể thấy được đã sớm lên kế hoạch, trên người tự nhiên cũng sẽ không đồ vật gì làm bại lộ thân phận

"Được rồi, về Ích Châu trước" Nhiếp Ngật nói.

Đoàn người được mệnh lệnh, vội thu thập, thuận tiện đào cái hố chôn những tên thích khách ngay tại chỗ, tiếp tục lên đường.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Khi trở lại Ích Châu, đã là chạng vạng.

Hoắc Thù thất thần mà bị nha hoàn vây quanh đi tắm rửa, đem trên dưới toàn thân đều tẩy qua một lần, thay một thân sa y mát mẻ, dạo bước trong phòng một lát, rồi đi về phía thư phòng

Tòa nhà này là tòa nhà năm gian nhìn thực bình thường bên trong thành Ích Châu, nhưng mà nó cũng có một gian thư phòng có thể xem được, hẳn đây là tài sản riêng của Nhiếp Ngật, chỉ sợ ở những địa phương khác hẳn là hắn vẫn còn có nơi ở giống như vậy

Bởi vậy có thể thấy được, những chuyện Nhiếp Ngật thường âm thầm làm như vậy, so với nàng tưởng tượng còn nguy hiểm hơn nhiều.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Nhiếp Ngật đang ở trong thư phòng thảo luận cùng cấp dưới, từ cửa sổ đang mở rộng, xa xa liền nhìn thấy cô nương đang chậm rãi xuyên qua rừng trúc đi đến đây, đột nhiên ngừng nói

Đám người Nguyên Võ còn đang kỳ quái vì sao hắn không nói, liền thấy hắn xua tay cho bọn họ rời đi.

Chờ đến lúc ra cửa, khi nhìn thấy người đang đi đến trước mặt, mọi người bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thế tử phu nhân đã tới.

Mọi người vội không ngừng hành lễ cùng Hoắc Thù, sau đó tránh sang một bên, thập phần cung kính.

Tuy rằng trước kia bọn họ đối với thế tử phu nhân cũng thực cung kính, nhưng bất quá đó chỉ bởi vì vị này chính là thế tử phu nhân, là tức phụ do thế tử lựa chọn, cung kính như vậy là vì thân phận của nàng. Nhưng sau khi trải qua việc cứu viện Hà Kính, rồi sự kiện ám sát ngày hôm nay, bọn họ tôn kính cách làm người của nàng từ trong lòng, cảm thấy không có người nào có thể hợp với thế tử hơn nàng nữa

Thế tử ngầm vì Hoàng Thượng làm không ít việc vô cùng đắc tội với người khác, chuyện ám sát giống như hôm nay vậy rất thường thấy, khó lòng phòng bị. Bọn họ đã quen như thế, chưa có bao nhiêu cảm xúc gì lớn, nhưng mà, hôm nay lại có thêm một vị thế tử phu nhân, bọn họ không chỉ bởi vì phải bảo vệ nàng mà tạo thành tổn thương nào, mà ngược lại bởi vì có nàng, lần bị tập kích này còn giảm bớt đi thương vong.

Hoắc Thù nhìn bọn họ cười cười, liền đi vào thư phòng.

Nhiếp Ngật đứng trước cửa sổ, thấy nàng tiến vào, mắt phượng thu hồi đi thâm trầm lúc nãy, có nhiều hơn vài phần nhu hòa, kéo tay nàng nói: "Sao nàng lại tới đây?"

Hoắc Thù xem xét nhìn hắn, thấy y phục trên người hắn còn chưa đổi, mùi máu tươi tuy rằng đã phai nhạt rất nhiều, nhưng vẫn còn vô cùng gay mũi, nói: "Đến xem thương thế của chàng"

Nhiếp Ngật ngừng lại, "Ta không bị thương."

"Thật sự?"

Hoắc Thù không tin hắn, nói: "Vậy đi tắm, ta nhìn giúp chàng. Chàng yên tâm, nếu chàng có thương tích, ta có thể xử lý giúp chàng, trước kia ta lăn lộn lớn lên ở biên thành, đã cùng quân y học qua một ít kỹ thuật xử lý ngoại thương, băng bó miệng vết thương rất tốt, Đại cữu cữu còn từng khen ta có tiền đồ đây"

Nhiếp Ngật nhịn không được bật cười, có thể thản nhiên nói ra loại lời nói này, cũng chỉ có nàng. Nếu là cô nương khác, loại chuyện không phù hợp với hành vi nữ tử khuê các này che giấu còn không kịp, làm sao còn có thể thản nhiên chống đỡ như vậy được?

Cuối cùng Nhiếp Ngật vẫn là bị nàng túm trở về phòng, đẩy mạnh vào tịnh phòng, cởi y phục cho nàng xem.

Nhiếp Ngật tóc dài rối tung, buông xuống đến trên vai, chạy xuôi theo đường cong cơ bắp duyên dáng, tứ chi thon dài hữu lực, da thịt ôn nhuận như ngọc, tuy không trắng nõn non mịn như nữ tử, nhưng lại thập phần tinh tế trơn bóng, chỉ là trên bề mặt lại phân bố các vết thương lớn lớn bé bé nhỏ vụn, đặc biệt là eo trên bụng, còn có một vết thương rõ ràng là bị cái gì đó sắc bén tạo ra thương tích, nhìn thật ra rất giống móng vuốt mãnh thú.

Hoắc Thù cẩn thận đánh giá hắn một lát, phát hiện trên người hắn không có thương tổn, hắn vẫn không có lừa nàng

Nhiếp Ngật rũ mắt, tận lực làm cho mình thoạt nhìn có vẻ tự nhiên một ít, nói: "Ta không có lừa nàng, những thứ máu đó đều là của thích khách."

Hoắc Thù lúc này mới thả lỏng, cảm thấy hôm nay nàng cũng coi như là đã dùng sức của nàng bảo hộ được hắn, không làm trên người hắn xuất hiện vết thương nào, liền đẩy hắn đi tắm. Đứng bên cạnh mộc thùng, nàng vén tay áo lên giúp hắn chà lưng, ánh mắt ngẫu nhiên rơi xuống dưới eo bụng hắn, nỗ lực xem nhẹ vật vừa xấu lại vừa thô dưới rốn ba tấc kia, bất quá đỏ ửng trên mặt vẫn đang bán đứng nàng.

Nhiếp Ngật mới lúc đầu cũng có chút ngượng ngùng, nhưng nhìn bộ dáng này của nàng, thực nhanh lại thản nhiên.

Hoắc Thù chà lưng cho hắn xong, liền duỗi tay sờ chỗ vị trí eo bụng hắn, hỏi: "Nơi này là bị thứ gì làm thương?"

Thân thể Nhiếp Ngật hơi căng, nhanh chóng bắt lấy tay nàng, ánh mắt ám trầm, ý vị thâm trường nói: "Là móng vuốt sói"

"Sói?" Hoắc Thù có chút tò mò, xem dấu vết để lại chỉ sợ vết thương này đã có thời gian mười năm, hẳn là khi đó hắn vẫn còn nhỏ. Nhiếp Ngật khi còn nhỏ không phải được dưỡng ở trong hoàng cung sao? Chẳng lẽ có người khi dễ hắn, thả sói tới cắn hắn?

Nghĩ đến đây, Hoắc Thù liền nổi giận, nam nhân của nàng mà cũng dám khi dễ

Nhiếp Ngật thấy vẻ mặt nàng mang theo vài phần phẫn nộ, lại không có tiếp tục hỏi tới, trong lòng không khỏi có chút xíu mất mát. Mấy ngày này, hắn đã có thể khẳng định, nàng đã hoàn toàn quên mất hắn, thậm chí còn không nhớ tới sự việc năm đó, phảng phất như ở trong lòng nàng, những việc đó chỉ là râu ria, không lưu lại một dấu vết nào

Trong lòng hắn vô cùng mất mát.

Từ nhỏ trí nhớ hắn đã cực tốt, có bản lĩnh xem qua là nhớ, mặc kệ là cao hứng, thương tâm, sợ hãi hay chuyện khủng bố gì đó, đều có thể nhớ rất rõ ràng, thời gian lâu như thế nào cũng chưa từng quên đi. Năm đó bất quá chỉ là một cuộc tương ngộ ngắn ngủi nhưng lại làm hắn nhớ đến mười năm, ngay cả bộ dạng tiểu cô nương sau khi lớn lên cũng làm hắn nhận ra ngay từ lần gặp đầu tiên sau mười năm

Đáng tiếc cô nương kia lại sớm không còn nhận ra hắn.

Sau khi tắm rửa xong, nha hoàn tiến vào dò hỏi cần phải dọn cơm không.

Hoắc Thù thấy sắc trời đã tối, bụng cũng đói đến kêu rột rột, vội gọi người dọn cơm

Chờ sau khi ăn cơm xong, Hoắc Thù cân nhắc xong mới dò hỏi hắn, "Thế Cẩn, có phải chàng rất thường gặp loại chuyện như hôm nay hay không?"

Nhiếp Ngật bưng trên tay một ly trà xanh, thấy đôi mắt nàng thanh triệt sáng ngời nhìn qua, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần cảm xúc khác thường, sợ đôi mắt này bị nhiễm ô trọc, hắn muốn để nó vĩnh viễn đều sáng ngời như thế

"Ta...... cũng không có, chỉ là ngẫu nhiên thôi." Nhiếp Ngật khẽ cười

Hoắc Thù nhìn hắn, trong lòng nghĩ, chẳng lẽ trong mắt hắn nàng đã ngốc thành như vậy? Nàng bĩu môi, tiếp tục hỏi: "Việc hôm nay chàng có ý kiến gì không? Những thích khách đó là do ai phái lại đây?"

Nhiếp Ngật thấy nàng một hai phải hỏi ra được đáp án, nghĩ nghĩ, cảm thấy không có gì cần phải giấu nàng, nói: "Đại khái cũng có thể đoán ra một chút, hẳn là dư đảng của Trung Nghĩa Vương" Nói tới đây, thần sắc hắn trở nên lạnh băng, đôi mắt phượng sâu thẳm, thâm trầm khó lý giải, trên người phát ra một hơi thở đầy áp lực mà lạnh băng

Hoắc Thù cảm thấy lúc này hắn vô cùng nguy hiểm, liền hiểu được vị Trung Nghĩa Vương này chỉ sợ cùng hắn thù hận sâu không đáy

Trung Nghĩa Vương......

Hoắc Thù cân nhắc một lát, mới nhớ ra vị Trung Nghĩa Vương này là Thất hoàng tử của tiên đế, chính là hoàng tử được Lệ Quý Phi tiên đế sủng ái sinh ra. Sau khi đương kim hoàng thượng đăng cơ, đại tứ phong thưởng tông thất cùng con cháu, phong Thất hoàng tử làm Trung Nghĩa Vương, từ phong hào này có thể nhìn ra thái độ hoàng đế đối với hắn.

Lần trước nghe Nhiếp Ngật nói, Thất hoàng tử năm đó vì làm cho tiên đế phế Thái Tử đã phái người đi ám sát Thái Tử, không ngờ tới cuối cùng đã bị vị công công chưa từng gặp mặt kia của nàng vì Thái Tử chắn một đao bỏ mạng.

Như thế, thật ra có thể lý giải đ1ược thái độ Nhiếp Ngật

Nghĩ đến đây, Hoắc Thù lại có thêm vài phần thương tiếc đối với hắn, cảm thấy mấy năm nay Nhiếp Ngật khổ như vậy là do tên Trung Nghĩa Vương này khởi xướng

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info