ZingTruyen.Info

Cố Chấp Sủng Ái - Điềm Thố Ngư

Chương 23: Mê hoặc

tiemnhakeo

Editor: Kim + Chanh

Chưa tới 5 giờ sáng, trời vẫn còn ảm đạm, trên không là những ánh sao mờ.

Lục Chu đang dùng khăn lông lau qua ba chiếc xe đỗ ngoài hiên, đêm qua gió cát lớn, đèn xe đều phủ một lớp cát vàng.

Tới gần 5 giờ, mọi người lục tục xuống lầu, ngáp liên tục, chỉ Lâm Hổ còn tạm ổn, anh ta đã quen với chuyến tàu đêm, đối làm việc và nghỉ ngơi không có yêu cầu gì cao.

Bầu trời mát mẻ.

Không trung là một màu xanh trong, không có một chút mây trời, cả vùng đất như được bao quanh và bọc kĩ trong tấm da trời.

Trên bàn là bánh bao nướng và naan, còn có trà thô.

*Naan (nan hay khamiri) là một loại bánh mì cắt lát chứa bột nở, nướng lò thịnh hành trong ẩm thực tại các quốc gia vùng Trung Đông, Trung Á và Nam Á.

Lục Chu cầm khăn lau xong xe, rồi lại kiểm tra bình xăng từng xe một, vào nhà rửa tay, Tần Tranh gọi anh mau tới ăn cơm sáng.

Anh đáp lại, cầm hai cái bánh bao nướng, xốc cửa cuốn lên lại đi ra ngoài, ăn xong hai cái, lại thêm một ly trà thô ấm người.

Chủ tiệm ngồi xổm một bên bồn nước, đang rửa một giỏ lông cừu trắng mềm, thăm dò liếc vào bên trong, nói với Lục Chu: "Người phụ nữ nhà cậu còn chưa dậy, không đi gọi?"

Bọn họ ở nơi này đều là người giản dị, lời nói cũng bộc trực, không hiểu những điều ôn tồn khách sáo trong thành phố.

Lục Chu nhìn đồng hồ, thở ra một làn hơi trắng: "Đợi lát nữa."

Thẩm Diệc Hoan bấy giờ mới xuống lầu, 4 giờ 58 phút, bùm bùm một trận, là tiếng cô kéo vali hành lí.

Mọi người nghe tiếng quay sang, mắt đều nhìn thẳng.

Cô mặc chiếc váy dài màu xanh biển, có hương vị dân tộc, hai dây áo tinh tế vắt qua bả vai trắng nõn, hai chiếc xương quai xanh sâu, sau lưng là xương bướm phập phồng quyến rũ.

Đỉnh đầu phủ điều áo choàng, tóc dài đen nhánh từ bên trong lộ ra, hơi hỗn độn rũ ở sườn mặt, làn da lại càng thêm trắng.

Cô không trang điểm, chỉ tô son môi, màu đỏ, hẳn là dậy muộn không kịp làm.

Bù lại nhan sắc rực rỡ, dù không phấn son vẫn xinh đẹp.

Vì không ngủ đủ, nét mặt mang theo sự mệt mỏi, đôi mắt cũng chưa mở, thân ảnh mảnh khảnh, xách theo vali 26 inch đứng ở lầu hai, mọi người đều lo lắng cô sẽ rơi xuống mất.

" Nhiếp ảnh gia Thẩm, tôi giúp cô xách xuống dưới." Một người đàn ông trong nhóm nói.

Anh ta chạy lên cầu thang, vừa muốn xách, chợt thấy sau lưng một ánh mắt sắc lạnh.

Quay đầu lại, liền thấy đến Lục Chu nhìn anh ta, ánh mắt vừa đụng chạm, Lục Chu đã như không có việc gì đứng lên, hướng bọn họ đi tới, thần sắc như thường.

Anh đi tới, một bước qua ba bậc cầu thang, duỗi tay, từ trong tay Thẩm Diệc Hoan kéo sang vali hành lý.

Bình đạm một câu: "Để tôi."

Người đàn ông kia nghe vậy vội buông tay, phảng phất như bị một khối băng đâm vào ngực.

Rương hành lý được nhẹ nhàng xách xuống lầu, Thẩm Diệc Hoan chưa tỉnh ngủ cũng không chú ý mới một màn trước mắt vừa rồi, chỉ mặt không biểu tình đi xuống tầng, những người khác lại nhìn rõ ràng.

Đây chính là sự chiếm hữu hoàn toàn tuyệt đối.

Cố tình người kia lại là Lục Đội trưởng cao lớn đĩnh bạt, còn có một mặt cao ngạo này, hai mặt đối lập, càng thêm ý vị sâu xa.

Lục Chu: "Đi thôi, mọi người lên xe xuất phát."

Chủ tiệm lấy một hộp vuông nhỏ đưa Lục Chu, hướng người híp mắt dựa vào xe Thẩm Diệc Hoan kia giương cằm: "Bữa sáng của cô ấy, còn có hai bình sữa chua."

Lục Chu tiếp nhận nói lời cảm ơn.

Chủ tiệm: "Haiz, mấy năm nay mọi người đều mệt, bọn họ cũng là tới tuyên truyền Tân Cương, nói cái gì ơn huệ."

***

Lục Chu nhìn Thẩm Diệc Hoan tự giác đứng bên cạnh xe anh, trong lòng mềm mại.

Đem bữa sáng nhét vào trong tay cô, Thẩm Diệc Hoan giương mắt, bánh bao nướng bọc bên ngoài là miếng vải, cô không hiểu để làm gì.

"Bữa sáng." Anh nói.

"Không muốn ăn." Thẩm Diệc Hoan lẩm bẩm.

Lục Chu nhíu mày.

Cô xoa mắt: "Chỉ muốn ngủ."

Anh nhẹ nhàng cười một tiếng.

Thanh âm người đàn ông vốn là trầm thấp, đặc biệt là khi cười rộ lên, đường nét mạnh mẽ rắn rỏi cũng theo đó mà trở nên nhu hòa.

Nhìn rồi khó quên.

Một tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô gái nhỏ giúp cô mở cửa xe, vào xe rồi, ngón trỏ vén tóc mái trên mặt cô lên, đem bữa sáng đặt ở bên người cô.

"Ngủ tiếp đi, tỉnh lại ăn."

Cơn gió nhè nhẹ buổi sớm lướt qua mặt, Thẩm Diệc Hoan không mở được mắt ra, chỉ mơ hồ cảm nhận được từ lời nói của anh lộ ra một chút ôn nhu.

Làm cô có một loại ảo giác như được vượt thời gian trở về thời học cấp ba.

***

Cuối cùng cô bị thức giấc bởi ánh mặt trời sáng chói lại nóng bức.

Hai tay chống người ngồi dậy, trên vai có cái gì trượt xuống, cô nhìn theo, là áo khoác.

Nghiêng đầu nhìn, Lục Chu đang lái xe, nghe được động tĩnh, tay phải duỗi ra sau, cầm lên gói đồ bên chân cô: "Ăn bữa sáng."

Thẩm Diệc Hoan nhận lấy, đã lạnh, cứng ngắc, như khối gạch.

Nhíu mày: "Đây là cái gì?"

"Bánh bao nướng."

"Ừa."

Cô gật gật đầu, cắn một ngụm, sau đó liền "a" một tiếng, miệng như nhai phải sáp nuốt miếng bánh xuống: "Anh lừa em, ngày hôm qua không khó ăn như vậy."

"Nguội."

"Em không muốn ăn." Cô lại bỏ xuống.

Lục Chu lạnh nhạt liếc cô một cái: "Đừng lãng phí."

"Cứng, em cắn cũng khó." Thẩm Diệc Hoan không để ý tới anh, mở sữa chua uống.

"Ở đây không có cửa hàng bán đồ ăn sáng, tới quân doanh đến giờ mới được ăn cơm, em sẽ đói."Thẩm Diệc Hoan nhìn quang cảnh bên ngoài cửa xe, đã đến sa mạc, cát vàng đầy đất, những ngọn đồi cát trải dài bị gió nóng thổi bằng phẳng, như thể vừa bị rây bởi một cái sàng lớn.

Mênh mông trống vắng.

Cô vẫn chuyên chú ngắm phong cảnh, Lục Chu đã nhéo miếng bánh bao nướng đưa tới miệng.

"Em không muốn ăn." Cô nhíu mày.

Lục Chu: "Ăn một chút."

Cô không còn cách nào, vì không muốn Lục Chu bực bội đành phải cắn một miếng khô vô cùng.

Lục Chu nói ăn một chút thực sự chỉ ăn một chút, không quan tâm cô cắn miếng nhỏ đến mức nào.

Dứt khoát thu hồi tay, đem cái bánh nướng mới ăn non nửa đưa vào miệng mình.

Thẩm Diệc Hoan: "???"

Chú ý tới ánh mắt giật mình của cô, Lục Chu nói: "Vùng sâu cùng xa ở đây rất nghèo khó, đừng lãng phí thứ gì, tới quân doanh rồi càng không được như vậy, ăn nhiều lấy nhiều ăn ít lấy ít."

Thì ra là tự mình nghĩ nhiều, Thẩm Diệc Hoan cảm thấy xấu hổ.

Cô nhớ lại ngày đó hồi cao trung ở trường học cũ, Lục Chu luôn giải quyết hết toàn bộ đĩa đồ ăn của mình.

Không lãng phí tựa như đã cắm rễ trong lòng anh rất sâu.

Còn cô, một đĩa đồ ăn không thích là bỏ đi, hơn hai mươi cây kẹo que đã mở gói chỉ ăn có mấy que, còn lại đều ném.

***

Xe vẫn đi được ba giờ, cuối cùng cũng gần tới điểm đến.

Căn cứ quân đội dần dần xuất hiện ở trước mắt, bên ngoài là cánh cửa sắt rộng, xung quanh là tường cao rào chắn, hai bên là hai quân nhân mặc quân phục, lưng thẳng, một tay cầm súng, một tay khác cúi chào tiêu chuẩn.

Xa xa có thể nhìn thấy lá cờ Tổ quốc cao cao tung bay.

Trời cao mà xa, rộng lớn mạnh mẽ nói không nên lời.

Thẩm Diệc Hoan mới vừa cầm lấy camera, đã bị Lục Chu kéo đi xuống.

Anh nói: "Đừng quay ở đây, đợi lát nữa sẽ có người đến nói cho bọn em những khu vực có thể quay chụp."

Thẩm Diệc Hoan đành cất camera đi.

"Đưa CMND cho anh." Lục Chu nói.

Lục Chu xuống xe, liền nghe hai quân nhân hô to, thanh âm vang dội "Lục Đội trưởng", anh đi tới gõ lên mặt sau cửa sổ xe hai chiếc SUV, cần lấy CMND của bọn họ cùng thẻ công tác.

Rồi đi đến cổng, cùng người bên trong báo cáo vài câu, cửa sắt chắn ở phía trước liền từ từ kéo ra.

Lục Chu một lần nữa lên xe, dẫn hai chiếc xe phía sau cùng đi vào cổng doanh trại.

Đã có một người đàn ông đứng trước cửa của tòa nhà, trạc hơn năm mươi tuổi, cả người mang uy nghiêm, một thân quân phục xanh sẫm, hướng bọn họ cúi chào.

Thẩm Diệc Hoan sững sờ chốc lát.

Tần Tranh xuống xe, chạy lên bậc, cung kính cùng ông bắt tay, khoảng cách hơi xa, nghe không rõ đang nói gì.

"Đây là ai?" Thẩm Diệc Hoan hỏi Lục Chu.

"Phùng Tư Lệnh, chỉ huy ở đây."

"Thủ trưởng của anh sao?"

"Xem như vậy."

Anh cài nút thắt áo khoác rằn ri đến cao nhất, chạm yết hầu, vừa nghiêm túc lại cấm dục.

Thẩm Diệc Hoan nuốt nước miếng.

"Xuống xe." Lục Chu nói.

Anh cũng đi lên bậc thang, đứng bên cạnh Tần Tranh, cúi chào Phùng Tư Lệnh rồi báo sự việc ngày hôm qua.

Phùng Tư Lệnh: "Được rồi, Hà Mẫn đang giúp cậu huấn luyện, cậu đi qua đi."

"Vâng." Lục Chu xuống bậc thang.

Anh nhìn Thẩm Diệc Hoan, bước chân dừng lại trước mặt cô.

"Anh đi huấn luyện, tìm anh qua bên kia sân huấn luyện."

Thẩm Diệc Hoan cười, "Ừ" một tiếng.

***

Rất nhanh liền có người đến đưa bọn họ đi giới thiệu quân doanh, chỉ sân này có thể tự do ra vào, có những khoảng thời gian và có khu vực là cấm người ngoài tiến vào.

"Mấy ngày này mọi người ở lại quân doanh, thống nhất phòng ngủ, đàn ông bốn người một phòng, mặt khác hai người phụ nữ một phòng. Mọi người ở đây có bất cứ vấn đề gì có thể hỏi tôi, cũng có thể hỏi các anh em trong đội chúng ta, đều sẽ trợ giúp mọi người. Mặt khác, cũng yêu cầu mọi người phối hợp quy củ quân doanh, cấm đi vào khu vực mọi người không được tới gần, một vài điều lệ tôi vừa nói cũng yêu cầu mọi người nghiêm khắc tuân thủ."

Tần Tranh: "Chắc chắn rồi, anh yên tâm, chúng tôi sẽ không vi phạm quy định."

"Còn nữa, cuối cùng ảnh chụp video ở quân doanh của mọi người trước công khai đều cần trải qua xét duyệt."

"Được, đã biết." Tần Tranh gật đầu.

Lại nói thêm vài câu, người nọ liền rời đi, bọn họ phân công nhau tiến hành quay chụp.

Thẩm Diệc Hoan cùng Tần Tranh đi tới nhà ăn quân doanh.

Nhà ăn còn chưa tới giờ ăn cơm, trống vắng không có ai.

Dọc theo đường đi bọn họ cũng chưa thấy được một quân nhân, Thẩm Diệc Hoan nhớ tới Lục Chu vừa nói, suy đoán nhóm quân nhân hiện tại hẳn là đều ở sân huấn luyện.

Trong cửa sổ ăn uống của nhà ăn có vài người đang chuẩn bị đồ ăn.

Tần Tranh bố trí, theo chân bọn họ bàn bạc rồi đặt giá tam giác camera, trích xuất các câu hỏi đã chuẩn bị, kêu một cậu phóng viên tới phỏng vấn.

Thẩm Diệc Hoan đứng ở bên ngoài khung hình, chụp ảnh họ.

Chụp xong những người nhân viên, cô lại đi tới chụp đồ ăn đã bày ra.

So sánh với đồ ăn đêm qua đương nhiên là kém một cấp bậc, đều là sắc thái thường thấy ở nhà ăn, canh hoa trứng cải bẹ thanh nhẹ, khoai tây nghiền, cà chua xào trứng, thịt băm cà tím.

Cô cảm thấy thật sự không thèm ăn chút nào.

Lại nghĩ tới Lục Chu mấy năm nay thổi Tây Bắc gió lạnh, ăn đều là nhiều thế này đồ vật, trong lòng dâng lên xúc cảm không rõ.

"Cô gái, mấy người là từ đâu tới ?" Người đứng ở cửa sổ lấy cơm hỏi cô.

Thẩm Diệc Hoan nói: "Bắc Kinh."

"Thủ đô à! Thật xa, tôi còn chưa ra ngoài Bắc Cương nữa." Cô nhân viên cười lên, trên mặt nếp nhăn hiện rõ, cô ấy lại hỏi, "Cháu có đói bụng không, muốn chuẩn bị cơm trước cho cháu không?"

"Lục Chu nói mọi người ở đây đúng giờ ăn cơm, còn lại những lúc khác không được ăn mà?"

"Lục Chu?" Cô nhân viên ngẩn người.

Thẩm Diệc Hoan gật đầu: "Đúng vậy."

Cô nhân viên suy nghĩ một lát chợt bừng tỉnh: "Cháu nói Đội trưởng Lục sao?"

Nơi này bọn họ đều gọi là Lục đội, hiếm khi có thể nghe được có người gọi tên đầy đủ của anh, nhất thời cũng không dễ dàng phản ứng lại.

"Vâng."

"Vốn dĩ các cháu cũng không phải là người trong quân đội, ăn đúng giờ hay không cũng không quan trọng mấy, nhưng mà Lục đội đã nói như vậy, thế thì vẫn tính." Cô nhân viên ngẩng đầu nhìn xung quanh, "Được rồi, một giờ chiều quay lại ăn cơm."

" . . . "

Thật ra cô cũng không muốn ăn cơm tới vậy.

Thẩm Diệp Hoan chụp ảnh, kiểm tra từng cái xong, phỏng vấn bên kia cũng kết thúc, tạm thời kết thúc công việc.

Tần Trang kéo tay cô: "Đi, chúng ta ra ngoài đi dạo."

Bậc thang nơi phòng bếp hơi cao, có thể đứng đấy nhìn ra cánh đồng hoang vu.

Đứng nơi đây có thể dùng mắt thường nhìn tới chỗ kiến trúc duy nhất.

Những người bọn họ đóng quân tại đây.

Biên phòng, thủ vệ.

Cô đã có chút hiểu vì sao sau khi gặp lại Lục Chu, cấp dưới của anh đều mang trên mình những đồ vật không giống nhau, là thuộc về nơi này, đại mạc, hào hùng, kiên định.

"Này này, còn có một cô gái nữa kìa." Tần Tranh nói.

Sau khi các cô tới đây, trừ các thím trong nhà ăn ra, còn lại không thấy bóng dáng cô gái nào cả.

Thẩm Diệc Hoan nhìn theo tầm mắt cô nàng, thấy được một cô gái đang ngồi xổm trên mặt đất, đưa lưng về phía hai người, đang giặt quần áo, trên người mặc áo blouse trắng, là bác sĩ.

Cô nhận ra người này, đây là vị bác sĩ cô nhìn thấy ở bệnh viện đêm đó.

Sau này Lục Chu nói cho cô, đây chính là bác sĩ muốn cùng đi viện trợ nơi biên cương.

Bây giờ nhìn kĩ.

Cô ấy lớn lên rất dịu dàng, bên vành tai có một chiếc khuyên tai nho nhỏ, tóc vừa mới quá vai, người gầy thật đấy.

Khí chất có chút giống Tần Tranh, chỉ là tuổi Tần Tranh đã lớn, đã kết hôn, còn cô ấy vẫn là một thiếu nữ thanh tú.

"Đi đến chào hỏi một tiếng?" Tần Tranh hỏi cô.

Thẩm Diệc Hoan nói: "Chị đi đi, em tới sân huấn luyện nhìn xem một lát."

***

Trên sân huấn luyện nóng hầm hập, ngoài việc vì nhiệt độ ngoài trời ra, còn bởi vì nơi này mỗi nhóm người quân nhân mạnh mẽ vừa mới kết thúc một vòng huấn luyện, bây giờ bọn họ đều nhàn tản nghỉ ngơi.

Có người ngồi trên chiếu uống nước nói chuyện phiếm, cũng có người ở trên sân thể dục đùa giỡn, xung quanh các đơn xà kép cũng vây đầy người.

Thẩm Diệc Hoan tìm một vòng, cuối cùng ở nơi cột cờ cũng nhìn thấy được Lục Chu.

Anh vẫn còn mặc áo, trong khi những người khác người trên đã trần trụi, mồ hôi đầy người.

Xung quanh sân huấn luyện đều có một hàng rào chắn, cô chưa tìm được lối vào nhưng đã hấp dẫn ánh mắt của những người bên trong.

Cô quá trắng, mặc một chiếc váy màu lam dài lại càng tôn lên làn da nõn nà, rất dễ làm người khác chú ý.

Lục Chu nghe được tiếng xì xầm bàn tán, như cảm giác được điều gì, vừa quay đầu liền nhìn thấy Thẩm Diệc Hoan đang đứng nơi rào chắn.

Anh nhíu mày, thấp giọng mắng mấy tên đang ngồi bàn tán vài câu rồi chạy ra chỗ cô.

"Làm sao vậy?" Cách một lưới sắt anh hỏi.

"Em đến đây nhìn."

"Muốn vào chụp ảnh sao?"

Cô lắc đầu: "Để mai rồi chụp."

Lục Chu nhìn cô, đột nhiên hỏi: "Em làm sao vậy?"

Thẩm Diệc Hoan ngẩng đầu, mờ mịt: "Cái gì cơ?"

"Em không vui." Ngữ khí khẳng định chắc nịch.

Cô im lặng, mới phát hiện hình như chính mình có chút không vui, nếu không muốn nói là khó chịu, buồn bực nơi lồng ngực, không có cách nào giải tỏa.

Cảm xúc này mới xuất hiện khi cô đi vào tham quan.

Cô là người rất yêu bản thân, sẽ tìm hướng có lợi cho mình nhất mà đi.

Đương nhiên cô phát hiện sự kiêu ngạo tự tin này bản thân không có từ trước, cứ tự nhiên vậy mà thu hồi lại góc cạnh của mình, đưa ra bộ mặt khéo léo để tiếp xúc với thế giới lạnh băng này.

Cho nên thật ra cô cũng chưa bảo giờ trải qua cảm giác gọi là thật sự khổ sở, lần gần đây nhất, cũng chính là lúc Thẩm Phó mất nửa năm trước.

Loại khổ sở như này nghiêng về phần tâm lý nhiều hơn, không phải sinh lý. Có Khâu Như Như và Cố Minh Huy ở đây, hai người họ rất chiếu cố cô, đương nhiên bản thân cô không phải trải qua cảm giác đói khổ.

Cho nên lúc cô đi vào quân doanh, chân chính ý thức được cuộc sống của Lục Chu mới cảm thấy có chút khó tiếp thu.

Lúc vừa chia tay, anh vừa khó chịu, vừa chịu huấn luyện vất vả như vậy, ăn uống cũng không tính là tốt.

Chiếc váy dài màu lam này, hôm qua cô đã cố ý chuẩn bị để hôm nay mặc, đối với ưu thế của mình cô rất rõ ràng, bản thân cũng không phải là người tốt chân thiện mỹ.

Hôm nay cố ý trang điểm xinh đẹp, chính là vì muốn gặp một lần vị bác sĩ mà Lục Chu nói kia, cô chính là muốn vừa xuất hiện đã làm người khác kinh diễm, đứng ở trước mắt cô nàng bác sĩ kia, giành lấy thắng lợi trong yên lặng.

Rất ấu trĩ.

Mà khi cô đi ra khỏi nhà ăn, Tần Tranh bảo cô đi qua chào hỏi cô bác sĩ kia một tiếng, Thẩm Diệc Hoan bỗng nhiên không muốn đi.

"À" Cô thuận miệng trả lời, ngón tay trắng nõn vịn vào hàng rào.

Bộ dáng này của đội trưởng Lục lập tức khiến cho mọi người chú ý, sôi nổi tụm năm tụm bảy lại bàn tán một hồi.

Sau đó lại nhìn thấy cảnh đội trưởng Lục của bọn họ, thân hình cao lớn ấy thế mà lại ngồi xổm trước mặt tiểu cô nương kia.

Ngẩng đầu nhìn cô ấy.

Tất cả mọi người đều sợ ngây người, con mẹ nó chuyện gì thế này.

Lục Đội thế mà lại có một ngồi ngồi xổm trước mặt một cô gái?

Xem ra cô gái này rất có địa vị.

Phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng ồ, cười nói đan xen, Lục Chu quay đầu lại, nhíu mày, hùng hổ kêu: "Toàn bộ chạy mười lăm vòng! Chạy không xong thì đừng ăn cơm!"

Thẩm Diệc Hoan bị anh dọa đến run người.

Lục Chu nắm lấy ngón trỏ của cô, thay đổi ngữ khí.

"Ai chọc em không vui, anh phạt hắn chạy, được không?"

Tuy rằng biết là anh chỉ đùa, làm gì có chuyện Lục Chu công tư không pahan minh như thế, trong quân đội cũng không cho phép, nhưng số lần anh nói giỡn chỉ đếm được trên bàn tay.

Thẩm Diệc Hoan ngẩn người, đột nhiên cười rộ lên.

Tiểu cô nương cười, mắt cong như lưỡi liềm, môi hồng răng trắng, ngũ quan tinh xảo.

Lục Chu bị mê hoặc, lần đầu tiên anh dùng ánh mắt thẳng thắn lộ liệu như vậy nhìn cô.

Anh thấp giọng: "Em cười lên rất đẹp."

*Editor có lời muốn nói:

Vì bạn editor trước đây của bộ này đã xin nghỉ từ lâu, đấy cũng là lý do Chanh tạm drop cuốn này đến bây giờ, thực ra Chanh định edit xong bộ "Ngoan, đừng chạy" rồi mới ôm nốt bộ này, nhưng mà thấy mọi người hóng quá nên thành ra toi cũng ngứa ngáy trong người, dù vẫn đang còn một đống deadline đang chờ chực. Chanh chỉ dám hứa là sẽ không drop bộ này, nhưng cũng không chắc được tiến độ edit sẽ như thế nào, chỉ có thể tranh thủ lúc rảnh làm một tí xong gộp lại thoi, thế nên chắc chắn là sẽ không đều đặn được, hi vọng các nàng thông cảm và ủng hộ nhea ^^

------------------

Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeo

Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page "Tiệm Nhà Kẹo." trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~

Mong mọi người ủng hộ ~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info