ZingTruyen.Com

Cô ấy nuôi tang thi ở mạt thế

Chương 73: Cơ hội lập công tới rồi

Songyenbienlang

"Thành lũy ư?" Tam Vô giật mình nói: "Anh nói thật sao?"

Bây giờ muốn xây dựng một thành lũy mới không hề dễ chút nào, phải hơn một nửa số bảo chủ đồng ý mới có thể xây dựng thành lũy mới.

"Tôi nhớ bắt đầu từ ba năm trước, không có thành lũy mới nào được xây nên." Tam Vô tính thời gian, "Sau đó tôi nghe nói có người muốn xây dựng thành lũy mới nhưng đều thất bại."

Dù sao thành lập một thành lũy mới phải cần hơn nửa số bảo chủ đồng ý, tức là 80% mới được.

Nếu như các thiết bị và nhân viên nghiên cứu cần chuẩn bị cho thành lũy không đủ, sẽ phải cần tới những thành lũy khác đầu tư cho.

Hơn nữa, nếu xây dựng thành lũy, những thành lũy khác cũng phải đóng góp, vậy nên đó mới là lý do tại sao số lượng thành lũy không tăng thêm trong nhiều năm qua.

"Nói vậy cũng không sai." Quý Lăng Bạch để lộ ra ý châm chọc trong mắt, "Nhưng đó là quy tắc trước đây, trong thời kỳ mạt thế sớm nhất, những thành lũy trước kia đều giữ liên lạc và nguyện ý hỗ trợ lẫn nhau, nhưng bây giờ cục diện đã ổn định, các thành lũy ngược lại dần xa cách hơn, quy tắc có thể thay đổi, cũng có thể biến báo*.

*Dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc

"Thành lập thành lũy chỉ là bước tiếp theo mà thôi, quan trọng nhất là phải biết người nào nguyện ý đứng về phía mình hành động, chứ không phải nói lời hoa mỹ."

Tam Vô gật đầu, đúng là như vậy.

"Vậy thì chờ đến khi đại hàn kỳ kết thúc rồi nói tiếp."

"Nếu bọn họ không muốn xuất lực giúp em xây thành lũy, đồ của em cũng không cần phải trao đổi với thành lũy của bọn họ, những đồ tốt không đủ để chia." Quý Lăng Bạch nói: "Nếu em thích thành lũy 18 lúc trước, tôi có thể tặng cho em, trực tiếp dọn đồ qua đó ở là được."

"Thành lũy 18?" Tam Vô ngạc nhiên, sau đó liền lắc đầu nói: "Không cần, anh giữ lại đi, tôi có ý khác."

Chuyện thành lập thành lũy cũng được gác lại do đại hàn kỳ.

Đến giờ cơm tối, Tam Vô và Quý Lăng Bạch đến nhà ăn, phát hiện mọi người đều ở đây, ai cũng đang làm cơm nắm.

Các tang thi đều đã có kinh nghiệm nấu ăn, nắn từng cái cơm nắm to tròn, làm xong còn viết số thứ tự của mình lên để tránh bị các tang thi khác lấy nhầm cơm của mình.

Nhện là thành viên mới nên không hề có kinh nghiệm gì, chúng toàn nghiền nát cơm nắm.

Vợ Lão Đinh gõ vào chậu nói lớn: "Không được mò quá nhiều, ôi, con nhện có nhiều gai trên người đó, nói mày đấy, không được mò cơm trong chậu nữa, còn mò nữa tao gõ mày đấy."

Nhà ăn càng lúc càng náo nhiệt.

Nhện sinh hoạt ở đây rất tự nhiên, không hề cảm thấy bất tiện chút nào.

"Vợ Lão Đinh, đưa một chậu cơm cho tôi, tôi cũng nặn hai cái."

Tam Vô còn bọc thịt và rau ở bên trong, cô nhớ tới cơm nắm gạo nếp lúc trước, "Quý Lăng Bạch, đợi khi đại hàn kỳ kết thúc, chúng ta trồng một ít gạo nếp được không?"

Tam Vô ăn năm miếng cơm nắm vẫn chưa cảm thấy no bụng, quả nhiên sau khi thăng cấp lên, sức ăn của cô cũng lớn hơn hẳn.

"Ơ?" Tam Vô nhìn tang thi đang ăn cơm xung quanh, "Hình như tang thi nhà chúng ta thăng cấp lên rồi đúng không?"

Tiểu Tang cắn một miếng lớn cơm nắm gạo nếp, nghe vậy thì xoay người lại gật đầu nói: "Đúng đó, nhóm tang thi cấp thấp đi theo chúng ta sớm nhất đã thăng cấp rồi, hiện tại có thể coi như, tiểu đội trưởng."

Không chỉ là tang thi cấp thấp.

Vương thi như Tiểu Tang dường như cũng thăng cấp rất nhiều trong đại hàn kỳ.

Không thấy Tiểu Tang bây giờ nói chuyện rất lưu loát sao?

"Mỗi ngày chỉ có ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, tang thi ăn càng ngày càng nhiều." Tam Vô đứng dậy nói lớn: "Ăn nhiều một chút, đợi đến khi đại hàn kỳ kết thúc, chúng ta sẽ mở rộng lãnh thổ!"

Bầy tang thi kích động vẫy vẫy cái muỗng.

Bên ngoài vẫn là bão tuyết khiến người ta khiếp sợ.

Trong gió tuyết, từng cái đầu nhện thò ra từ bên dưới.

Hai hoàng đế bắc và nam dùng móng vuốt gãi đầu.

[Bọn họ không ra ngoài thì sao chúng ta lập công được?] Nhện Hoàng Nam vô cùng nghi ngờ.

[Ta thấy mấy con nhện nhỏ kia ở trong đó rất tốt, vừa rồi chúng nó còn nhảy nhót ra ngoài đổ rác nữa, hừ!] Nhện Hoàng Bắc hơi ghen tị.

Bọn chúng không được vào, trong lòng càng ngứa ngáy khó chịu.

Nhưng không tìm được cơ hội nào, vậy thì bọn chúng đành thần thành hóa và mỹ hóa cho thôn của Tam Vô trong lòng vậy.

Mấy ngày trôi qua, bọn chúng vẫn chưa tìm được cơ hội.

Bởi vì Tam Vô vẫn luôn làm tổ bên trong không ra ngoài, gió tuyết bên ngoài ngày càng lớn, Tam Vô dọn tuyết mỗi ngày thôi đã thấy mệt, huống chi ra ngoài quét tuyết còn phải cẩn thận ánh trăng nữa.

Nếu không phải Tam Vô thu nhận rất nhiều nhện thì cuộc sống chắc chắn sẽ không thoải mái như bây giờ.

"Những thứ khác đều ổn, so với thịt, mọi người lại thích ăn rau hơn." Tam Vô nhìn thịt trong kho càng ngày càng nhiều, còn số lượng rau thì giảm đi, không khỏi nhướng mày thở dài, "Chúng ta còn phải khai hoang nữa."

Giang Thiên đứng bên cạnh kịp thời nhắc nhở, "Thôn của chúng ta đã không còn đất trống nữa rồi."

Tam Vô nhíu mày, "Vậy sao? Xem ra phải ra bên ngoài mở rộng thêm rồi."

Đến lúc đó nếu đề xuất thành lũy có thể thông qua thì tốt rồi, nhưng nếu không thể thông qua thì cô cũng còn phương pháp khác.

Còn thành lũy 2, cô cảm thấy có thể chấp nhận hợp tác.

Thành lũy 2 cách cô rất gần, điều động nhân lực cũng tiện, có việc gì thì gọi một tiếng là được.

Hơn nữa, thành lũy 2 không chừng sẽ có những hạt giống mà thành lũy 1 không có, bây giờ cô muốn có thật nhiều hạt giống lương thực chính và trái cây.

Hạt giống cây cũng rất cần, đặc biệt là cây ăn quả.

Măng cũng cần, đến lúc mọc măng non có thể nấu cùng canh gà, cắn một miếng là sảng khoái đầu lưỡi.

Ăn gì đã trở thành thú vui duy nhất trong đại hàn kỳ.

Bởi vì Tam Vô đã thu nhận rất nhiều nhện nên áp lực cuộc sống của các thành lũy khác cũng nhỏ hơn rất nhiều, trừ thành lũy 17, vì giai đoạn trước có một số lượng lớn người dân mang theo lương thực của mình rời đi, còn lại những kẻ ham ăn biếng làm đã ầm ĩ một trận lớn, những thành lũy khác thì chuẩn bị rất đầy đủ, cuộc sống trôi qua rất tốt.

Lương thực trong thành lũy 3 không đủ lắm, nhưng dưới áp lực của Lý Ngọc Sơn, không có vấn đề gì xảy ra, chỉ là mọi người đã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.

Cứ như vậy, lại qua hai tháng chỉ ăn và uống ở chỗ Tam Vô, bỗng một ngày tỉnh dậy, gió tuyết bên ngoài đã ngừng hẳn.

Giống như là dấu hiệu dẫn đầu, những biến đổi tiếp theo cũng theo sát đó.

Nhiệt độ dần ấm lên từng chút một, những bông tuyết tích tụ cũng tan chảy thành sông hoặc thấm vào trong đất thành từng mảng lớn, trên mặt đất vốn yên tĩnh đã lâu, cây có gai lặng lẽ mọc lên.

Một tuần sau, Tam Vô cuối cùng cũng nhìn thấy mặt trời đã biến mất từ lâu.

Tia sáng đầu tiên xuyên qua sương mù, giống như cái dùi trống gõ vang vào đáy lòng, sức sống và hy vọng đan xen nhau, nhưng Tam Vô đã lâu không thấy ánh mặt trời nên khi tiếp xúc với nó, cô cảm thấy vô cùng đau nhói.

Mạch máu nóng lên như muốn nổ tung, cô không khỏi dụi mắt, nhưng một bàn tay đã giành che trước mặt cô.

Ngay sau đó, cô nhìn thấy một đôi cánh màu trắng từ phía sau vươn ra, che trên đỉnh đầu của cô, đó là đôi cánh xinh đẹp mà cô luôn chấp niệm phải sờ cho bằng được của Quý Lăng Bạch.

Cái bóng của đôi cánh khiến cô có thể miễn cưỡng mở mắt ra.

Lông cánh có màu vàng nhạt tuyệt đẹp, ánh mặt trời xuyên qua khiến Tam Vô vô thức đưa tay ra, đầu ngón tay của cô cũng nhuộm màu vàng nhạt.

Rất ấm.

"Quý Lăng Bạch." Cô dùng đầu ngón tay vuốt ve lông cánh, phe phẩy gợn sóng vàng óng, "Cánh của anh, thật là đẹp."

Lời khen của Tam Vô luôn thẳng thắn và nồng nhiệt, Quý Lăng Bạch cúi đầu nhìn khuôn mặt hồng hào của cô, lập tức cảm thấy tâm trạng rất tốt.

Ngón tay của cô cũng rất đẹp.

Anh muốn nói điều đó nhưng khi lời đến miệng, anh dừng lại ba lần, cuối cùng biến thành tiếng cười độc nhất đáp lại cô.

Nói trực tiếp không phải là chuyện dễ dàng với anh, anh quay mặt đi, suy nghĩ một chút rồi nói: "Muốn lên chỗ cao hơn để tắm nắng không?"

Tam Vô nhìn anh.

"Tôi ôm em bay lên đó."

Từ trước đến nay anh đều thuộc phái người hành động hơn lời nói.

Người của thành lũy 2 xông pha ra cửa hít thở thật sâu như những con chuột bị giam cầm trong một thời gian dài.

Chưa say sưa được bao lâu thì đã nhìn thấy Quý Lăng Bạch ôm Tam Vô bay qua đầu bọn họ, hướng thẳng đến ánh sáng.

Hạ Chí Thanh và Lão Hoa rất vui vì đại hàn kỳ đã kết thúc, nhưng vui hơn nữa là vì Tam Vô có thể cho bọn họ một câu trả lời.

Bọn họ vội vàng đến thôn của Tam Vô, đợi một lúc lâu mới thấy Tam Vô quay về.

"Có thể hợp tác." Tam Vô uống một ngụm trà, thân thể được ánh mặt trời sưởi ấm, "Nhưng tôi định xây một thành lũy mới, hai người thấy thế nào?"

"Được chứ!" Lão Hoa lập tức đưa ra quyết định, "Xây thành lũy cũng tốt, sau khi xây thành lũy vừa hay có thể tăng số lượng cư dân không phải sao?"

Tam Vô cũng biết là như vậy.

Khi hai người Lão Hoa xem xét vấn đề thường sẽ suy tính đến viễn cảnh lâu dài.

"Việc này không nên chậm trễ! Nhanh một chút!" Lão Hoa vô cùng vui vẻ, "Tôi lập tức gọi những bảo chủ khác đến thành lũy 2 tập họp, tôi tin mọi người sẽ đồng ý."

Nếu hơn 80% thành lũy đồng ý, nghĩa là chỉ cần 14 bảo chủ đồng ý là được.

Bỏ qua thành lũy 17 và thành lũy 3, Tam Vô có thể nhận được sự đồng ý của 15 bảo chủ còn lại, Lão Hoa cảm thấy rất ổn thỏa.

Không chỉ có Lão Hoa, Hạ Chí Thanh cũng cảm thấy như vậy.

Các bảo chủ nhanh chóng nhận được thư, bọn họ nóng lòng muốn đến tập họp để bàn chuyện hợp tác với Tam Vô.

Lý Ngọc Sơn đã gầy đi một vòng trong đại hàn kỳ đang cảm thấy hoang đường và buồn cười khi nhận được thông báo.

"Cái gì cơ? Một hai ném thư của tao đi, bây giờ lại định nói gì?" Ông ta kích động đến nỗi nước miếng cũng phun ra, "Nói gì mà Tam Vô muốn thành lập thành lũy, kêu chúng ta qua đó bỏ phiếu?"

"Hừ!"

Lý Ngọc Sơn cảm thấy đầu sắp nứt cả ra, "Mau đi lấy áo khoác đi, có tao ở đây, cô ta đừng hòng xây được thành lũy."

Thế nào?

Còn định để ông ta hỗ trợ vật liệu cho Tam Vô xây thành lũy à?

Hỗ trợ vật liệu, hỗ trợ kỹ thuật, hỗ trợ nhân công?

Lý Ngọc Sơn chỉ cần nghĩ đến thôi là đã thấy huyết áp tăng cao.

Xe thú chạy nhanh đến bên ngoài thành lũy 2, Lý Ngọc Sơn nhìn dáng vẻ cười híp mắt của những bảo chủ khác mà tức giận không có chỗ phát tiết.

Ông ta xông tới giữ lấy bảo chủ của thành lũy 5 đứng gần nhất, hỏi: "Trong đại hàn kỳ tôi gửi thư đến cho các cậu, tại sao không hồi đáp?"

Bảo chủ 5 trầm mặt, hất tay ông ta ra, "Ông còn dám nhắc tới chuyện này?"

Anh ta hừ một tiếng, nhổ nước miếng xuống đất, "Hay lắm, hôm nay tôi sẽ nói rõ ràng với ông chuyện này!"

Cách đó không xa, hai hoàng đế bắc và nam chờ đợi hơn hai tháng, đều đang dán mắt vào Lý Ngọc Sơn.

Ồ!

Cơ hội lập công tới rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com