ZingTruyen.Com

Cô ấy nuôi tang thi ở mạt thế

Chương 67: Mọi người tìm ai?

Songyenbienlang

Hoàng đế đã lên tiếng, nhện con cũng lặng lẽ trèo lên thành tường.

Bây giờ ngoài trời đang đóng băng, Tam Vô không thể để tang thi ra ngoài gác đêm được, vậy nên nhà ăn được cố thủ nghiêm ngặt, đảm bảo an toàn cho mọi người.

Đám nhện con ra sức chồng quả cầu tuyết lên, dùng móng vuốt tự làm thành một quả cầu tuyết, đẩy chúng lăn lộc cộc lộc cộc, đến khi lăn đến tường thì quả cầu tuyết đã trở nên lớn hơn, mà tuyết trên đường cũng được dọn càng ngày càng sạch hơn.

Vốn dĩ có một số chỗ không chắc lắm bị bão tuyết thổi bay đi được tơ nhện quấn chặt lại, gió có thổi to đến mấy cũng vững như gạch.

Những con nhện con đã từng nếm thử mùi vị của củ cải có chút háo hức, vài con còn lặng lẽ vươn móng vuốt ra.

Nhện Hoàng Đông vẫn luôn đứng đó giám sát, thấy vậy thì đánh một cái vào mông bọn chúng.

[Giờ là lúc làm chuyện đó à?] Nó hận không thể rèn sắt thành thép, [Có hiểu cái gọi là thả dây dài câu được cá lớn* không hả? Nếu sau này chúng ta có thể vào ở, các ngươi sẽ được ăn mỗi ngày đấy! Nhưng nếu ngươi trộm thì ngươi chỉ ăn được hôm nay thôi, có hiểu không?]

Ẩn dụ cho việc làm một việc trong thời gian dài, mặc dù không nhận được kết quả ngay nhưng có thể nhận được những lợi ích lớn hơn trong tương lai.

Đám nhện con có hiểu hay không cũng không biết, nhưng bọn chúng bị đánh vào mông rất đau nên vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Vốn dĩ hành động này rất bí mật, nhưng có người không thể ngủ được vì lo lắng việc ban ngày bị rút ngắn, chẳng hạn như Trương Phân của Đội Hy Vọng kế bên.

Cô đứng trên đài cao ở chỗ mình, đầu tiên là xác định xung quanh đội ngũ mình không có biến hóa gì, sau đó thì xiết chặt cổ áo chuẩn bị quay về.

Kết quả là, ở dư quang nơi khóe mắt, nhìn thấy hình như có thứ gì đó dày đặc đang di chuyển bên ngoài thôn bên cạnh.

Cô dụi mắt, đúng là ban đêm nhìn không rõ lắm, nhưng trăng hôm nay lại sáng lạ thường, cô gần như có thể thấy những vật màu đen dày đặc đó đang chui vào tường thành nhà Tam Vô.

"Chết tiệt!"

Cô lập tức nhảy xuống, đánh thức tất cả anh em, "Địch tấn công! Bọn chúng càn quét bên chỗ Tam Vô xong sẽ đến chỗ chúng ta, mà
không đúng! Có khi là sắp tới rồi! Mau chuẩn bị phòng thủ!"

Tất cả mọi người trong thôn đều bị Trương Phân làm cho sợ toát cả mồ hôi lạnh.

Mọi người bày binh bố trận chờ chiến đấu, bầu không khí như đang ngưng lại, đầu óc choáng váng.

Nhưng đợi một giờ sau, con đường bên cạnh nhà Tam Vô trở nên sạch sẽ hơn.

Hai giờ, các bức tường bị hư hại của nhà Tam Vô trở nên dày và chắc chắn hơn.

Ba giờ, đám nhện con vui vẻ lăn lộn trong sân nhà Tam Vô, nặn rất nhiều người tuyết tạo thành đồ trang trí đẹp mắt, xếp chung một chỗ trông rất dễ thương.

Bốn giờ sau, bên chỗ Trương Phân không chịu nổi nữa.

Mọi người nghi ngờ nhìn chằm chằm Trương Phân.

"Đoàn trưởng, chắc là cô nhìn nhầm rồi?"

"Đúng vậy, tối lửa tắt đèn, có khi cô nhìn nhầm cũng nên."

Trương Phân tức giận, "Các anh không tin à? Ngày mai đến nhà bên cạnh hỏi thử là biết đúng hay không thôi."

Đương nhiên cô sẽ không nghĩ Tam Vô không đề phòng một chút gì, những lúc như vậy tất nhiên phải đề phòng cao rồi, chỉ là bên đó quá im lìm.

Một nhóm người phòng thủ đến tận bình minh, nhưng bình minh hôm nay đến muộn hơn so với lúc trước.

Tam Vô dậy sớm hơn một chút để chuẩn bị xúc tuyết, nếu không có khi cửa cũng không mở được ấy chứ.

"Fuck, chị Tam Vô, bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?" Giang Thiên là người đầu tiên ra ngoài, nhìn cảnh tượng bên ngoài, hắn không khỏi sợ hãi kêu lên: "Là một đống nàng tiên ốc tới à?"

Tuyết bên ngoài đã được dọn sạch, để lại một hàng người tuyết bé xíu đang nắm tay nhau.

Trong đó, dễ thấy nhất là bức tượng ở chính giữa, là bức tượng một quả bí đao, bức tượng này sống động hơn hẳn, trên mặt còn dùng máu vẽ thành những trái tim lớn nhỏ không đồng đều.

Ý đồ không thể rõ ràng hơn, Tam Vô hoàn toàn hiểu con nhện kia có ý gì.

Cô nhìn về phía thành viên mới, Bí Đao nhỏ sau lưng, "Em nghĩ sao?"

Bí Đao nhỏ như muốn khóc, "Em, em không quen nó mà."

"Em trêu chọc người ta chuyện gì mà người ta lại cố chấp với em như vậy?" Tam Vô giẫm nát những bức tượng đó, mảnh vụn tình yêu rơi xuống.

"Em, em chỉ ném nó vào nhà vệ sinh." Bí Đao run rẩy, "Suýt nữa đánh chết nó cũng được tính ạ?"

Tam Vô: "....."

Cô cảm thấy vô cùng đau đầu, vì trước mắt đám nhện này sẽ còn tới nữa.

Đây là một cơ hội, nhưng Tam Vô vẫn cảm thấy không yên tâm.

"Anh thấy sao?" Tam Vô xoay người nhìn về phía Quý Lăng Bạch, hỏi.

"Lần sau Nhện Hoàng tới, tôi sẽ giúp cô bắt nó lại hỏi chuyện." Quý Lăng Bạch buồn ngủ ngáp một cái, hai ngày nay bọn họ ngủ chung một chỗ, nói thật, cái người Quý Lăng Bạch này dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào cũng mang theo một chút khác người nhỏ.

Có lẽ là do năng lực hóa thú ảnh hưởng, nếu là dưới tình huống nguy cấp hơn, anh vẫn có thể chịu đựng tốt hơn bất kỳ ai, nếu không cần thiết, quả thực anh không thể chịu nổi việc ngủ chung với nhiều người như vậy, mùi hương khó chịu lan khắp căn phòng.

Còn thêm tiếng ngáy không dứt bên tai mỗi giây nữa.

Nếu lại thêm những con nhện biến dị này ở bên cạnh, chúng sẽ phải ngủ cùng một chỗ với bọn họ, Quý Lăng Bạch chỉ cần nghĩ đến ngày đó là cảm thấy cuộc sống ngày mai không đáng để mong đợi nữa.

Quý Lăng Bạch có thể là người mong tiêu diệt đám nhện biến dị nhất trong thôn.

"Nếu con Nhện Hoàng kia không phối hợp, tôi sẽ thử xem có thịt được nó không." Quý Lăng Bạch vặn cổ tay cứng ngắc, "Nhưng nếu số lượng nhện biến dị quá nhiều, bảo vệ cho nó bỏ trốn thì sẽ tương đối khó đấy."

Tam Vô gật đầu, "Được."

Cô quan sát thôn của mình, bên ngoài có quá nhiều nhện biến dị, nếu tất cả bọn chúng đều vào ở thì sẽ không đủ.

Hơn nữa, chó biến dị và Đại Hắc nhà cô có thể ăn thịt và rau, vậy thì đám nhện này chắc cũng có thể.

Chỉ là không đủ ăn mà thôi.

Một mảng dày đặc bên ngoài kia làm sao mà nuôi cho được?

Tam Vô bắt đầu nhức nhức cái đầu.

Tuy nhiên, điều khiến mọi người đau đầu hơn đó là thời gian càng rút ngắn hơn, ban ngày dường như chỉ xuất hiện một giờ, bầu trời trở nên đen kịt chỉ trong vài phút, không có sao đêm, nhưng trăng lại to một cách bất thường, lúc ánh trăng chiếu vào người, mọi người cảm nhận rõ sự khó chịu, cả người mơ màng không có khí lực.

Càng chiếu lâu càng cảm thấy khó chịu.

Đêm đó, chỗ Tam Vô không một ai ngủ, quả nhiên vừa đến nửa đêm, bên ngoài đã vang lên những âm thanh lưa thưa, Tam Vô nấp sau cửa sổ nhìn đám nhện bò vào, từng đội bắt đầu sửa sang lại đồ đạc, thậm chí cô còn nhìn thấy vài con nhện lặng lẽ lẻn vào ruộng rau của cô, run móng vuốt với củ cải nhà cô, còn lau miệng mình.

Trong miệng chảy ra vài giọt chất lỏng trong suốt, vừa hay trăng đêm nay đậm hơn hẳn, hai con nhện con kia lại cách cô rất gần, Tam Vô nhìn thấy.

Nhện con rất muốn ăn nhưng khi nghĩ đến chuyện ăn cái này, chúng lại cảm thấy đau rát ở mông.

Chúng co lại thành một quả cầu nhỏ, ngươi đụng ta - ta đụng ngươi, có đồ ăn ngon lại không thể ăn, thật đau đớn làm sao.

Tam Vô cảm thấy mấy quả cầu mập mạp này có chút thú vị, Quý Lăng Bạch lúc này đang trốn trong bóng tối, chờ Nhện Hoàng đến gần sẽ trực tiếp bắt nó lại.

Tam Vô tiện tay nhặt một củ cải nhỏ được buộc lại bằng dây, ném nhẹ ra ngoài cửa sổ.

Không lâu sau nhện con đã phát hiện ra củ cải được ném ra ngoài, nó cẩn thận di chuyển móng vuốt của mình cắm thật sâu, vừa liếc nhìn những con nhện lớn gần đó.

Không ăn cái trong đất thì sẽ được nhỉ?

Nó đói đến mê muội đầu óc, nhào tới củ cải.

"Bụp" một tiếng, một con nhện nhỏ trong bóng đêm nhanh chóng bị kéo đến gần cửa sổ, sau đó bị mọi người dùng bao tải bọc lại, âm thanh rất nhỏ, những con nhện làm việc gần đó không hề phát hiện ra.

Nhện con run lẩy bẩy trong túi.

Tam Vô vui vẻ búng cái bao tải, "Nhóc con, về sau mày theo chị đây ăn đồ cay nóng!"

Nếu Nhện Hoàng không nghe lời, cô cũng muốn thuần phục hai con nhện nhỏ có thể tự do đi lại trong đại hàn kỳ.

Con nhện trông mập mạp này cũng không thông minh lắm, cô thấy rất hài lòng.

Một tiếng "Đùng" lớn vang lên, Tam Vô bị giật mình suýt chút nữa làm rơi cái bao khỏi tay, sấm sét lại xuất hiện lần nữa, trói chặt Nhện Hoàng ở bên trong.

Những con nhện biến dị khác sợ hãi, uy lực mạnh mẽ tỏa ra từ trên người Quý Lăng Bạch khiến bọn chúng run rẩy.

Giống như một con thú biến dị có sức mạnh và cấp bậc cao hơn cả Nhện Hoàng đang nhìn chúng vậy, những con nhện biến dị đang đẩy quả cầu tuyết vừa nãy nháy mắt đã biến mất.

Thương thay Nhện Hoàng Tây, hai chân bị thương, chỉ còn lại sáu chân chạy khấp khiễng.

Mắt thấy hắn chuẩn bị xông ra khỏi tường, đối mặt với tự do thì một giọng nữ vang lên phía sau lưng!

"Đứng lại đó cho bố!"

Ngay sau đó, Tiểu Tang đã xuất hiện trước mặt nó, đôi giày da nhỏ trừng mắt nhìn nó, Nhện Hoàng Tây rơi từ trên tường xuống trong tích tắc.

"Làm tốt lắm Tiểu Tang." Tam Vô vui vẻ chạy tới, nhưng vì cô là người yếu nhất và sợ lạnh nhất nên cô quấn mình như một con gấu nâu, chạy như chim cánh cụt, chưa tới hai bước đã té xuống đất.

"Không sao, không sao." Tam Vô kiên cường nắm lấy ống quần của Quý Lăng Bạch đứng dậy, "Tôi thấy những con nhện biến dị khác đều có màu đen, nhưng con sáu chân này lại có màu tím, nhìn đã biết không phải nhện đứng đắn rồi."

Nhện Hoàng Tây oan ức muốn chết, liên tục giãy giụa.

Tam Vô cầm gậy chọc mạnh vào lưng nó một cái, "Mày giãy giụa cái gì? Mày mà giãy nữa thì có tin tao nấu lẩu luôn không, mẹ nó, nhớ mùi vị cua quá."

Nhện Hoàng Đông bị nhốt trong lồng sấm sét, toàn thân nó bị bao vây, lúc này nó mới cảm nhận được sự chênh lệch giữa mình và Quý Lăng Bạch.

Lúc trước còn muốn đánh lén người ta, thật nực cười mà.

Nó ngoan ngoãn nằm yên không nhúc nhích, thực lực không bằng là một chuyện, nguyên nhân lớn nhất đó là nó phải để lại ấn tượng tốt trước mặt Tam Vô.

Nhóm người Đại Hoàng dẫn người tới bao vây nó.

Sau khi chắc chắn nó không thể chạy thoát kể cả khi thu lồng sấm sét lại, Quý Lăng Bạch mới trút bỏ hết trói buộc.

Tam Vô còn tưởng rằng nó sẽ chạy, không ngờ Nhện Hoàng Đông chỉ liếc nhìn Bí Đao đang trốn sau lưng Tam Vô, sau đó từ từ lật người lại, lộ ra cái bụng mềm mại nhất.

Hành động này rất thẳng thừng, đơn giản và dễ hiểu nhất, đại diện cho tư thế đầu hàng.

Nhện Hoàng Tây sửng sốt.

Nó không ngờ lão Đông lại không có khí phách như vậy!

Nó tức giận hét lên với lão Đông: [Lão Đông! Ngươi không muốn sống nữa sao, lại còn nương tay với loài người hèn hạ và vô liêm sỉ như vậy? Cô ta có thể cho ngươi cái gì? Chẳng lẽ có thể cho ngươi vinh quang tối cao sao?]

Vợ Lão Đinh bưng một chén thịt và một chén canh rau ra ngoài, hỏi nhỏ Tam Vô: "Tôi mang ra một ít thức ăn, nó sẽ không tấn công người chứ? Ăn gì nhỉ?"

Tam Vô và vợ Lão Đinh đã bàn bạc với nhau, dù Nhện Hoàng có đồng ý hay không thì cũng phải nuôi hai con nhện con, vừa nãy vợ Lão Đinh đã cho nhện con ăn trong nhà ăn.

"Nhện con cái gì cũng ăn! Ăn rất ngon, không hề vùng vẫy, vậy có nên cho nhện lớn ăn không?"

Ở trong thế giới này, có cái gì quan trọng hơn thức ăn nữa? Vợ Lão Đinh nghĩ rất đơn giản, tang thi tấn công người, động vật biến dị tấn công người, cướp đoạt địa bàn cũng là vì sinh tồn và khẩu phần ăn.

Nếu có thể đảm bảo hai hạng mục này, vậy sẽ không cần phải chiến đấu nữa nhỉ?

"Mày thích Bí Đao nhà bọn tao à?" Tam Vô cầm gậy chọc chọc bụng Nhện Hoàng Đông, "Lúc trước cũng là do mày dẫn nhện tới giúp tao dọn dẹp thôn sao?"

Nhện Hoàng Đông lập tức lật người lại, gật đầu điên cuồng.

"Làm sao bây giờ, Bí Đao nhà bọn tao hiện tại không thích mày."

Nhện Hoàng Đông không để ý lắc đầu, cũng không phải chuyện gì lớn, tình cảm là phải bồi dưỡng.

"Mày...." Tam Vô nheo mắt lại, "Mày muốn ở cùng với Bí Đao à?"

Tám chân của Nhện Hoàng Đông đan vào nhau, câu hỏi này.... làm nhện xấu hổ nha.

Mắc cỡ, nó điên cuồng gật đầu.

"Khó à nha." Tam Vô thở ra một hơi, "Nhiều nhện như vậy không thể ở lại đây hết."

"Lại không nhiều thức ăn đến vậy, đúng rồi, nói tới thức ăn."

Tam Vô kêu vợ Lão Đinh đặt hai chén thức ăn trước mặt nó, "Nếm thử xem, có thể ăn cái nào."

Nhện Hoàng Đông cuối cùng cũng được nếm được món ngon mà đám nhện con đã nói tới.

Khoan nói đến mùi vị, chỉ riêng năng lượng dồi dào bên trong cũng đủ để nó đánh tan mệt mỏi cả ngày, gần đây nó vì tình yêu mà không ăn uống đàng hoàng.

Dù là thịt hay rau nó đều có thể chấp nhận.

"Có vẻ như ăn được." Tam Vô hít vào một hơi lạnh, "Nhưng khẩu phần ăn quá lớn."

Đúng vậy, phải bao nhiêu thức ăn mới đủ lấp đầy cái bụng bự đó.

"Nếu bọn mày ăn đồ ăn của tao thì phải giúp tao làm việc, có biết không?" Tam Vô ngồi xổm xuống thương lượng với Nhện Hoàng Đông.

Nhện Hoàng Đông ngơ ngác nhìn cô.

"Được rồi, bọn mày đã làm việc rồi." Tam Vô đỡ trán, đám nhện này thật nhiệt tình, "Quan trọng là tao đã không còn chỗ cho bọn mày ở, trong thôn không chứa nổi."

Nhện Hoàng Đông chỉ ra bên ngoài, ý bảo nó có thể tự mình tìm chỗ ở.

Tam Vô nhìn tang thi và thú biến dị mênh mông sau lưng mình, khó khăn nói: "Vậy.... cũng được, xem ra tao phải trồng thêm nhiều ruộng nữa."

Không đủ, thật sự không đủ.

Đúng lúc này, Trương Phân ở kế bên đang gõ cửa với quầng thâm đậm dưới mắt.

Trương Phân cầm vũ khí, đứng ở phía trước.

Vừa rồi cô đã nhìn thấy Quý Lăng Bạch tung ra sấm sét, cuối cùng cũng đánh nhau rồi!

Không thể để những con nhện biến dị kia quá kiêu ngạo, cô đã mang người tới hỗ trợ!

Cửa thôn được mở ra, Trương Phân và mọi người lập tức giơ vũ khí lên, đúng như dự đoán, một cái chân nhện duỗi ra từ bên trong.

Lòng Trương Phân chợt chùng xuống.

Xong!

Nhện biến dị đã chiếm thôn này rồi.

Trương Phân run rẩy toàn thân, hét lớn: "Các anh em, cùng tôi...."

Cô còn chưa kịp nói hết thì đã nhìn thấy đầu của Tam Vô thò ra sau lưng Nhện Hoàng.

Nhện Hoàng vô cùng ân cần dụi cái bụng mềm mại của mình vào tay Tam Vô.

Tam Vô nhìn nhóm người Trương Phân, chậm rãi hỏi: "Mọi người.... tìm tôi à?"

Ở thành lũy 3 lúc này, Lý Ngọc Sơn nhìn những con nhện biến dị nửa tàn tật đang run rẩy co rúc lại trước mặt ông ta, cuối cùng cũng nở nụ cười.

Thân tín khen ngợi nói: "Quá tốt rồi bảo chủ, thành lũy của chúng ta nhất định là thành lũy đầu tiên tiêu diệt được nhện biến dị."

"Cũng là thành lũy duy nhất thuần phục thành công nhện biến dị!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com