ZingTruyen.Com

[CHUYỂN VER] [HEEJAKE] CẬU ÔM TÔI MỘT CHÚT

Chương 38: Hôn

Windy_135



HeeSeung hôn rất mãnh liệt.

Có lẽ là vì đã nhẫn nhịn đến giới hạn cuối cùng, không phải sự dịu dàng và kiên nhẫn mà Jaeyun nghĩ, là nôn nóng, dùng sức, thậm chí còn mang theo vài phần thô bạo.

Hắn dùng một tay nắm cằm dưới của cậu, mạnh mẽ đè ép để trong hô hấp của cậu chỉ cảm nhận được hơi thở của hắn.

Nhưng Jaeyun lại chưa bao giờ được thoải mái như vậy.

Giống như mỗi một tấc da thịt, mỗi một mm mạch máu dưới da, mỗi một giọt máu, mỗi một tế bào đều vô cùng thỏa mãn, đến mức như muốn tràn ra ngoài.

Sức lực bị cướp đoạt hơn nửa, tay cũng trượt víu trên đầu vai người kia mấy lần, đầu ngón tay khó nhịn mà ấn sâu vào da thịt, tạo ra vết lõm có thể thấy rõ bằng mắt thường.

Không muốn phản kháng cũng không có sức lực phản kháng, cậu rất biết điều mà ngẩng đầu, tiếp thu tất cả những gì hắn mang đến.

Cho đến khi vì không quay được người, thực sự hô hấp không thông mới trốn về phía sau một chút.

Hơi thở hỗn loạn cách một khoảng không mà quấn quýt, bọn họ nhìn vào mắt nhau, ai cũng không vì nụ hôn gián đoạn mà buông tay.

Jaeyun gần như là si mê ánh mắt HeeSeung nhìn cậu lúc này.

Con ngươi màu hổ phách không còn trong suốt, nó đè nén bản năng kích động, ẩn giấu du͙ƈ vọng chân thật nhất.

Mà tất cả những điều này, đều là vì cậu.

Jaeyun chóng mặt khép hai mắt lại, lại một lần nữa hôn lên.

Lần này thậm chí không cần cậu câu dẫn hay thăm dò từng chút một.

Vừa chạm vào lập tức bùng nổ.

HeeSeung thậm chí còn giữ tay sau gáy cậu để ngăn không cho cậu có cơ hội lùi lại lần nữa, cường thế mà dẫn dắt đối phương lui về phía sau.

Jaeyun gần như là bị hắn siết eo nhấn đến trước cửa sổ sát đất, ánh đèn lộng lẫy mà cậu nhìn thấy bên ngoài cửa sổ bây giờ đều đang chiếu lên mặt hắn.

Phía sau là thủy tinh cứng rắn lạnh lẽo, trước người dán chặt vào lồng ngực của HeeSeung, bị giam trong một khoảng trời đất chật hẹp như thế, cậu mới nhận thấy rõ ràng sự chênh lệch thể lực của hai người lớn thế nào, cậu gần như là bị HeeSeung nghiền ép.

Chắc là do nam sinh ở phương diện này luôn có loại thiên phú thần kì, vô sự tự thông, mới bắt đầu còn có thể cảm nhận được một chút ngập ngừng đến lúc này đều không còn tồn tại nữa.

HeeSeung hôn càng ngày càng sâu, nam sinh vẫn luôn luôn hào phóng buông tuồng bỗng nhiên tham lam đến đòi mạng, từng bước không để lại chỗ trống mà xâm lấn, ôm chặt lấy cậu không chịu buông.

Một tiếng nức nở vô tình thoát ra từ bên môi khiến không khí bốn phía đều bị đẩy đến hướng không thể khống chế, rạo rực nóng bỏng.

Tình huống so với những gì cậu tưởng tượng càng không thể khống chế hơn.

Đầu óc Jaeyun đã trống rỗng từ lâu, cậu hoàn toàn bị động.

Hàm trên bị người tỉ mỉ hôn lấy, dây dưa đến nơi sâu nhất, tê dại toàn thân tụ lại một chỗ, dọc theo xương sống đi ngược dòng nước, mang theo tia lửa xông thẳng vào đại não ——

Ầm ầm nổ tung.

-

...

"Yên tâm, chỉ là tâm tình kích động quá mức dẫn đến não không được cung cấp đủ máu nên mới ngất xỉu, không quá đáng lo, nghỉ ngơi nhiều chút là tốt rồi."

Bác sĩ lật bệnh án, dừng một chút, lại nghi hoặc mà đặt câu hỏi: "Hình như cũng một phần là do thiếu oxi, bệnh nhân trước lúc ngất xỉu có làm vận động dữ dội gì khiến cho hô hấp không thông không?"

"..."

"..."

Phòng bệnh rơi vào yên lặng kì quái.

Cái người vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng sau khi bị ngất, tạm thời không có cách nào đối mặt với sự thật là mình bị hôn đến ngất xỉu nên không nói tiếng nào, yên lặng kéo chăn lên che kín khuôn mặt mình.
HeeSeung dùng hai ba câu đối phó với bác sĩ xong, đi tới bên giường bệnh, nhìn con đà điểu nhỏ đang giấu mình kín kẽ, không một tiếng động cong môi.

"Bác sĩ đã đi rồi, đi ra đi." Hắn lấy tay kéo tầm chăn mềm của cậu: "Ngoan nào, đừng để lát nữa lại bị ngộp."

"..."

Không còn gì che chắn, Jaeyun thẳng thắn kéo lấy tay của HeeSeung, chôn mặt trong lòng bàn tay của hắn đè trên gối, chỉ chừa vành tai và cái gáy đỏ như tụ máu ra ngoài.

Phía trên truyền đến một tiếng cười khẽ, ngón tay bị cậu đè lên nhẹ nhàng ngoắc ngoắc: "Thực sự buồn ngủ thì ngủ thêm một lát nhé?"

"Không buồn ngủ." Giọng nói buồn buồn từ lòng bàn tay truyền đến, giống như đang chơi xấu.

HeeSeung liền dụ dỗ cậu: "Vậy chúng ta dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị đi nhé?"

Jaeyun bất động, cũng không nói gì, hơn nửa phút sau mới buông tay hắn ra, chậm rì rì ngồi dậy trên giường bệnh.

Cũng không nhìn hắn, cúi đầu dụi mắt, chọn một câu hỏi khá cứng ngắc, nỗ lực muốn giấu đi sự không thoải mái: "Đám người DoGyeong đâu rồi?"

HeeSeung: "Bọn họ còn đang ở khách sạn, định hôm nay đi dạo ngắm cảnh trên núi, buổi chiều mới trở về."

Jaeyun trầm giọng ồ một tiếng, nhớ tới cái gì, lông mi run run nói : "Vậy bọn họ, có biết—— "

"Bọn họ không biết."

HeeSeung biết cậu muốn hỏi cái gì: "Yên tâm đi, bọn họ chỉ nghĩ cậu có việc gấp về trường ngay, còn tôi không yên tâm để cậu đi một mình nên cùng cậu về."

Jaeyun khô khan ừ một tiếng.

Vành tai vẫn còn hồng, cậu chống tay ở bên giường, vô thức túm lấy khăn trải giường.

Cậu vẫn không dám ngẩng đầu, vụng về cúi đầu đi tìm giày.

Bạn nhỏ không giấu được tâm tình, ngay cả cọng tóc nhỏ ở sau gáy cũng giống như mang một tấm biển vô hình, trên đó in bốn chữ to:

Tôi đang xấu hổ.

Bộ dáng tự vệ của bạn học Jaeyunie, đáng yêu đến mức sắp ngấm vào trong xương .

Nói thế nào đây?

HeeSeung cảm thấy người này đáng yêu đến mức không cần làm bất cứ chuyện gì, chỉ ngồi ở chỗ đó cũng khiến cho lòng người sinh ra yêu thích.

Mũi chân Jaeyun đạp lên một cái giày, chân còn lại đang định với tới cái ở xa kia, người trước mặt bất chợt cúi người ngồi xổm xuống, cầm mắt cá chân cậu, cầm giày cẩn thận đi vào cho cậu, sau đó lại tới chiếc kia.

Jaeyun cứng người ngồi yên tại chỗ, không biết nên làm gì.

Từ khi bắt đầu có ký ức, từ xưa tới nay chưa từng có ai ngồi xổm ở trước mặt cậu, săn sóc tỉ mỉ mà giúp cậu đi giày như thế.

Chầm chậm vươn lên, chỗ mắt cá chân bị nắm lấy giống như có một dây leo đã nảy mầm.

Nhanh chóng quấn vòng quanh thân thể của cậu, cấp tốc leo lên trên, dịu dàng bao bọc lấy cậu, ở trên đầu quả tim nở ra một đóa hoa trắng nõn mềm mại, suиɠ sướиɠ rung rinh trong gió.

Bỏ đi.

Cậu nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng quơ quơ mũi chân, sung sướng mà nghĩ.

Dù sao cũng là người của cậu rồi, mất mặt trước người nhà cũng không tính là mất mặt.

Trước hết phải ôm một cái đã, cũng đã một buổi tối cộng thêm một buổi sáng bọn họ chưa ôm nhau đâu.

HeeSeung giúp cậu xỏ giày xong liền đứng lên, Jaeyun vừa định giang hai tay ôm hắn, lại nhanh chóng nghe thấy hắn đang nhìn căn phòng rồi tự nói với mình: "Bây giờ là 1 giờ, về trường là 4 giờ, vừa kịp bệnh viện chưa hết giờ làm việc."

"... ?"

Động tác của Jaeyun ngừng lại, ánh mắt khó hiểu: "Về rồi còn phải đi bệnh viện sao? Nhưng tôi ổn rồi mà."

HeeSeung giải thích: "Là bệnh viện tư nhân, cha tôi giúp tôi liên hệ với bạn cũ của ông ấy, vừa từ nước ngoài trở về không lâu, là chuyên gia tâm lí học rất nổi danh."

Jaeyun càng bối rối: "Bác sĩ tâm lý?"

"Ừm." HeeSeung nắm chặt tay cậu đặt trên đầu gối: "Yunie, bệnh trạng của cậu đã rất nghiêm trọng , nếu như tình huống giống như tối hôm qua lại phát sinh, không có tôi ở bên cạnh cậu, cậu sẽ thế nào?"

Jaeyun ngửa đầu nhìn hắn, không hiểu nói: "Nhưng tại sao cậu lại không ở bên cạnh tôi?"

"Bởi vì chuyên ngành của chúng ta khác nhau chứ sao."

HeeSeung trật tự rõ ràng kiên nhẫn giải thích: "Hơn nữa rất nhanh sẽ vào năm tư, bắt đầu phải đi thực tập, nhỡ đâu vì công việc mà cậu hoặc tôi phải chuyển ra khỏi kí túc xá, không thể tiếp tục làm bạn cùng phòng hoặc là cơ hội gặp mặt càng ngày càng ít thì sao?"

Đầu Jaeyun ong một tiếng, hoảng hốt mở miệng: "... Bạn cùng phòng?"

HeeSeung gật đầu, cho là cậu bị giật mình, an ủi xoa xoa đầu cậu: "Đừng sợ, bác sĩ này có kinh nghiệm rất phong phú, hơn nữa cho dù không thể chữa trị hoàn toàn thì ít nhất chúng ta cũng có thể nỗ lực khống chế không cho nó tiếp tục nặng thêm."

"..."

Ba tiếng đường xe về nội thành, nửa tiếng đi đến bệnh viện tư nhân.

Mãi đến tận khi tiến vào đại sảnh được trang hoàng xa hoa của bệnh viện, toàn thân Jaeyun vẫn đang hoảng hốt.

Có ý gì.

... Bạn cùng phòng?

Cho nên cú đẩy này của cậu đổi được kết quả là HeeSeung cho là bệnh trạng của cậu nặng thêm, sau đó giúp cậu liên lạc với bác sĩ tâm lý giỏi nhất sao?

Nhưng mục đích của cậu có phải là tìm bác sĩ đâu?

Rõ ràng là cậu muốn tìm bạn trai mà.
Hồn vía lên mây, cậu cùng HeeSeung lên lầu tìm được phòng khám, vị bác sĩ tên Park TaeHwan mới về nước kia đã đứng ở cửa chờ bọn họ.

Đối phương chào hỏi đơn giản với HeeSeung vài câu, hỏi về tình huống cơ bản xong liền để Jaeyun cùng ông vào phòng.

Jaeyun không lập tức đi theo.

Nhìn Park TaeHwan đi vào phòng, cậu ngẩng đầu nhìn về phía HeeSeung, từng chữ từng câu nghiêm túc nói: "Chuyện cậu muốn nói với tôi, cũng chỉ có cái này thôi sao?"

"Yên tâm, bác sĩ Park rất chuyên nghiệp."

HeeSeung động viên vỗ vai cậu: "Thả lỏng đi, tôi sẽ luôn ở bên ngoài chờ cậu."

"..."

Cảm xúc ngũ vị tạp trần tràn ngập toàn bộ lồng ngực, Jaeyun vừa bất lực vừa tức giận, vào giờ phút này lại bó tay toàn tập.

Nhắm mắt lại rầu rĩ thở ra một hơi, quay người bước nhanh vào phòng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của bạn học Jaeyunie lạnh đến mức dù chỉ một chút nước dính lên cũng có thể kết băng, mà tên đầu sỏ lại hiếm thấy sơ ý mà không phát hiện.

Nhìn theo người biến mất ở phía sau cửa, nụ cười trên mặt HeeSeung cũng cấp tốc rút đi.

Lùi về sau vài bước, ngồi lên băng ghế đặt trên hành lang, lòng bàn tay che mặt, hắn nhắm mắt lại cố giấu đi tất cả buồn bực và mất tập trung.

Một đêm quá ngắn, chẳng có thứ gì bị mài mòn đi.

Hắn vừa nhắm mắt là lại có thể nhớ lại rõ ràng sự kích động chưa từng có kia, trong óc toàn là hình ảnh hắn gần như mất khống chế, lòng tham không đáy như hận không thể dùng một ngụm nuốt người vào bụng,...

Thậm chí hắn còn vui mừng, cảm thấy may là vào lúc ấy Jaeyun ngất đi, nếu không thì còn không biết sau đó sẽ phát sinh chuyện gì.

Không đúng.

Nếu không phải vì hắn hôn ác như vậy thì có lẽ cũng không đến nỗi làm người ta ngất xỉu.

Đệt!

Lee HeeSeung, mi là con chó sống hơn hai mươi năm chưa từng được gặm xương sao?

Jaeyun tin tưởng mi, ỷ lại mi như vậy, mi lại trong lúc người ta khó chịu nảy sinh loại tâm tư xấu xa như thế? Thừa dịp cháy nhà đi hôi của, làm ra chuyện lưu manh như vậy?

Rõ ràng là chỗ tốt đều bị mi chiếm hết, còn dựa vào một chứng khát da thịt không an phận, rõ ràng mi mới là người bắt nạt người ta, sao cuối cùng còn mặt dày nhận lời cảm ơn của người ta hả?

Đến cùng thì mi muốn làm cái gì... ?

Lee HeeSeung, làm người đi.

-

Bọn họ từ bệnh viện ra đã gần đến bảy giờ, sắc trời đã đen thăm thẳm.

Mấy khối mây đen che khắp bầu trời, lúc nào cũng có thể mưa, đèn đường đã sáng, gió lướt qua da thịt mang theo cảm giác mát mẻ ẩm ướt.

Đồ đạc bên phía khách sạn đã thu dọn giúp rồi gửi trở lại, HeeSeung đang nghĩ xem là nên đi lấy bây giờ hay là để mai thì người bên cạnh vẫn luôn yên tĩnh bỗng nhiên mở miệng kêu hắn một tiếng:

"Anh."

"Hả? Làm sao vậy?"

HeeSeung nghiêng đầu nhìn cậu, tóc mái của nam sinh bị thổi tung, lộ ra một góc trán trơn bóng, nhìn càng lộ vẻ nhỏ bé.

Gầy gò thanh mảnh, như cậu học sinh cấp ba còn chưa tốt nghiệp.

"Em thấy hơi lạnh."

Cậu cúi đầu không nhìn Lương Túc Niên, lông mi dài che đi ánh sáng trong mắt, trong giọng nói lẫn chút uể oải, nhẹ đến mức có thể bị gió thổi tan đi: "Còn thấy hơi mệt."

Bọn họ đã đi qua cổng trường.
Vì khí trời mà cũng có ít người qua lại nhưng cũng không phải là không có ai.

HeeSeung lại hoàn toàn không hề e dè điều gì.

Ngẩng đầu nhìn trời một chút, lại giống như đêm ở Hoa sơn, không nói hai lời cởϊ áσ khoác mặc vào cho Jaeyun, lại nửa quỳ hạ mình xuống vững vàng cõng cậu lên, từng bước một đi về phía kí túc xá.

Hắn thật sự rất nghiêm túc thực hiện theo những gì đã nói với Jaeyun lúc trước.

Không cần khách khí với hắn, không cần nói thật ngại quá, có yêu cầu thì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm hắn hỗ trợ, không có yêu cầu cũng có thể sai khiến hắn bất cứ lúc nào, đều không sao hết.

Có lẽ ngay cả hắn cũng chưa từng phát hiện ra, trong lúc vô tình, hắn dung túng cậu vẫn còn chưa có giới hạn cuối cùng.

Jaeyun nằm trên vai hắn, nhắm mắt lại.
Từ cửa nam đi qua con đường rợp bóng cây, đi ngang qua đình nghỉ mát giữa hồ, lại tới con đường mòn phía sau tòa nhà Minh Đức, cậu mới thấp giọng mở miệng: "Anh, không hỏi em kết quả chẩn đoán là gì sao?"

HeeSeung đáp lại rất nhanh: "Yunie, đây là chuyện riêng của cậu."

"Nhưng mà em muốn nói cho anh biết, muốn anh biết." Jaeyun ôm sát cổ hắn: "Trừ anh ra, em không còn ai khác có thể nói."

"Vậy thì nói."

HeeSeung nói, dừng lại hai giây rồi bổ sung thêm cam kết của hắn: "Tôi sẽ coi nó thành bí mật của chính mình, sẽ không nói cho bất kì người nào."

"Em biết."

Jaeyun chớp mắt mấy cái, nghiêng đầu dựa vào vai trái của hắn, hồi tưởng chuyện ở bệnh viện vừa rồi: "Anh nói đúng, bác sĩ Park đúng là rất giỏi, so với những bác sĩ em từng tự tìm gặp trước kia thì chuyên nghiệp hơn nhiều."

"Bác ấy hỏi em rất nhiều, có chuyện khi còn bé, có hoàn cảnh trong nhà, cũng có thời gian bệnh trạng của em xuất hiện, biểu hiện lúc phát tác... Ngay cả những điều nhỏ nhặt em không phát hiện ra bác ấy cũng đã hỏi tới."

"Bác ấy dùng nhiều thuật ngữ chuyên ngành, rất nhiều từ em chưa từng nghe qua, cũng nghe không hiểu, nhưng kết luận thì bác ấy nói rất rõ ràng dễ hiểu, anh, rốt cuộc em cũng đã biết vì sao em lại mắc phải chứng bệnh kì quái này rồi."

HeeSeung hơi nghiêng đầu: "Tại sao?"

"Bởi vì khi còn bé vận may của em không tốt, ngã sấp xuống không có ai ôm, khóc không có ai dỗ, được biểu dương không có ai khen, bước đi cũng không có ai dắt."

Tốc độ nói của Jaeyun không nhanh không chậm, lộ ra chút mệt mỏi và buồn ngủ, giống như chỉ đang kể về một chuyện nhỏ nhặt hay gặp hằng ngày nào đó, lại giống như đang vô thức nói mớ.

Người nói vô tâm, bước chân người lắng nghe lại lặng lẽ chậm lại.

"Tại sao?"

Như là sợ làm cậu sợ, HeeSeung nhẹ giọng hỏi: "Ba mẹ cậu đâu?"

Jaeyun: "Từ khi em ra đời bọn họ đã bắt đầu cãi nhau rồi chiến tranh lạnh, ai cũng không muốn quan tâm đến em. Sau đó thì ly hôn, đều rất nhanh có gia đình mới, con mới, em ở đâu cũng chỉ là một người thừa."

Cậu nhớ lại trước kia, ký ức đã có chút mơ hồ, nghĩ rất lâu, nói ra cũng rất chậm: "Khi còn bé không hiểu chuyện lắm, nhìn thấy mẹ em luôn ở bên ChanHee, hỏi han ân cần săn sóc tỉ mỉ, em cũng từng ước ao, không hiểu tại sao bà có thể đối tốt với nó như vậy, lại không thể dùng phương thức tương tự đối xử với em, không phải chúng em đều là con trai của bà sao."

"Sau đó lớn hơn chút nữa, em đã biết em và ChanHee không giống nhau. Chúng em theo thứ tự là biểu tượng về hai cuộc hôn nhân của bà, một cái may mắn một cái bất hạnh, mà em vừa khéo lại là cái bất hạnh kia."

"Em không chỉ là con trai bà, em còn là nhân chứng cho những thống khổ mà bà từng phải trải qua, có lẽ là bà vẫn còn thương em, chỉ là không thể sánh với Lục Thương, nó mới là kết tinh hạnh phúc của bà, cũng là sợi dây gắn kết bà với cuộc sống an ổn thoải mái."

"Biết những thứ đó là điều em có cố gắng ước mong thế nào cũng không thể có được nên em liền không nhìn không chú ý đến nữa. Bọn họ nói em hiểu chuyện, vốn là em cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ mới biết, hóa ra là do em bị bệnh."

Cậu ngừng lại hai giây, thời điểm cất tiếng nói, âm thanh hạ xuống lại có chút bất an khó phát hiện ra: "Anh, em biết, biết em rất phiền phức, nhưng có thể đừng ghét bỏ em —— "

"Không ghét."

HeeSeung bỗng nhiên ngắt lời cậu.

Nhắm mắt hít sâu một hơi, từng chữ từng câu nói ra rất rõ ràng: "Jaeyun, cậu không phiền phức chút nào hết."

"Giúp cậu tìm bác sĩ, đưa cậu đến bệnh viện, đều không phải vì chê cậu phiền phức, tôi chỉ hi vọng cậu có thể khỏi hẳn, có thể khỏe mạnh, không cần phải tiếp tục khó chịu, không tiếp tục để bất cứ người nào có cơ hội làm hại cậu, bao gồm cả tôi."

Nơi ánh đèn mông lung chiếu đến có thể nhìn thấy mưa bụi bay lên.

Mưa bắt đầu rơi, từng giọt từng giọt, bị gió thổi nghiêng đi.

HeeSeung tăng nhanh tốc độ, bước chân vẫn vững vàng như cũ, trong tiềm thức không muốn để cho người trên lưng người chịu chút xíu xóc nảy nào.

"Còn nữa, ai nói cậu là người thừa?"

Hắn nói: "Chỉ cần cậu nguyện ý, sau này cậu bị ngã tôi sẽ đến ôm, khóc có tôi đến dỗ, được biểu dương tôi tới khen, ở bên tôi, cậu muốn đi chỗ nào thì cứ đi, tôi đều dẫn cậu."

"Nếu như cậu thật sự nghĩ bản thân phiền phức, vậy tôi chỉ có thể nói, tôi rất tự nguyện bị cậu làm phiền."

"Jaeyun, cậu phải nhớ kỹ, cậu không dư thừa, cậu vẫn luôn là người ưu tú nhất, đặc biệt nhất, quý giá nhất, từ trước đến nay chưa bao giờ thừa thãi."

HeeSeung dứt tiếng đã lâu, cánh tay vòng qua cổ hắn không một tiếng động siết chặt hơn.

Là người một mình trôi dạt giữa đại dương mênh mông rốt cục cũng túm được một khúc cây, một cái phao cứu mạng.

"Anh, tại sao anh lại tốt như vậy?"

"Vậy hả?" HeeSeung hơi nở nụ cười, cố ý dùng giọng nhẹ nhàng đùa cậu: "Chỗ nào tốt vậy?"

Jaeyun phải trả lời hắn: "Chỗ nào cũng rất tốt, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, không có một chỗ nào không tốt."

Ánh mắt HeeSeung lại dịu xuống, hé môi đang muốn nói gì đó, lại nghe bên tai truyền đến tiếng nói như đang tự lẩm bẩm của nam sinh.

"HeeSeung, người này ấy, tốt đến mức khiến người bắt được rồi liền không nỡ buông tay."

"Tốt đến mức muốn anh ấy chỉ tốt như vậy với một mình mình."

Jaeyun nhắm mắt lại, chôn cả khuôn mặt vào trong cổ hắn: "Tốt đến mức, mình muốn mãi mãi có thể đi cùng với anh ấy."

Sắc trời càng tối đen, trên đường đã không còn người đi đường nào khác.

Tiếng mưa rơi dần dần lớn lên, rơi vào lá cây trên đỉnh đầu bọn họ, tí tách lộp bộp, giống như đang thì thầm trò chuyện, quấy nhiễu người qua đường.

Cũng không biết đã có người đánh mất ngôn ngữ, lời muốn nói cũng lặng yên tiêu tan giữa răng môi.

Jaeyun giật giật cánh tay, rũ tay xuống khỏi cổ, hổ khẩu chạm vào lồng ngực của đối phương, muốn nghe một chút.

Cậu đụng phải nhịp tim đập của hắn.
Thịch —— thịch thịch ——

Trầm mà mạnh mẽ, cũng rất lộn xộn.

Rất kỳ diệu, cảm giác vô lực thất bại dường như giống hạt bụi bị gió thổi phất qua, mờ mịt dừng lại một lúc, bỗng liền tản đi.

Lông mi Jaeyun nhẹ nhàng run rẩy, khóe miệng rốt cục cũng có độ cong.

Ngốc, biết là anh thích rồi.

Em tha thứ cho anh.

____________

Tôi bày tỏ lòng quan ngại sâu sắc với sự "thẳng nam"  của bạn học HeeSeung =.=

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com