ZingTruyen.Com

Chuyen Con Meo Va Crush

Không biết đã lần nào em nói chưa nhỉ? Về việc giờ học hành của em và Crush diễn ra rất tự nhiên, như thể hai người bạn kèm cặp cho nhau, có khi còn hơn cả thế.

Lịch cố định ư? Không.

Giờ cố định ư? Cũng không.

Căn bản cũng vì cái tính xuề xòa của em, thời gian đầu nếu hẹn bốn giờ thì tức là bốn rưỡi em mới tới. Crush lại đích thị là ông thầy già nua kĩ tính, hẹn bốn giờ tức là bốn giờ kém năm đã sẵn sàng ngồi trước bàn, chỉ chờ người tới là dạy.

- Phải làm sao thì nhóc mới đúng giờ đây? - Crush, ông cụ đã trải qua quá nhiều lần tăng huyết áp vì sự vô kỷ luật của học sinh cho hay.

Em nhún nhún vai.

- Anh đừng hẹn em giờ học nữa thì sẽ thấy em đúng giờ ngay thôi.

Ừm, đi giờ nào mà chẳng đúng.

Kể từ đó, một tuần ba buổi, trừ giờ học và làm part time của Crush ra, em có thể đến bất cứ lúc nào, đó là những gì Crush đã nói. Thế nên thay vì có lịch học của mình, em lại có lịch làm việc Crush, thú vị nhỉ.

Mặc dù có đôi lần cũng phải chờ đợi, nhưng rất nhanh thôi, như kiểu Crush đang tắm, đang ăn hay những việc đại loại như thế. Đã hơn sáu tháng kể từ khi nhận trò gọi thầy nhưng chưa lúc nào em thấy anh ấy ra ngoài cùng bạn bè hay về thăm gia đình gì cả.

Dường như cuộc sống của Crush đúng với những trạch nam trong truyền thuyết, gắn liền với bốn từ ăn - ngủ - học - làm. À... tất nhiên là còn những việc tốt nhất chỉ mình anh ấy biết là đủ rồi. Nhưng đẹp trai thế mà suốt ngày ru rú trong nhà chẳng phải quá lãng phí hay sao?

Hôm nay cũng thế, em chỉ chọn một ngày xấu trời, mây không thuận, gió không hòa, xách xe chạy lên nhà Crush. Em cho rằng, phải đi gặp gỡ một con người xấu tính xấu nết như anh ấy, chọn ngày thời tiết tốt quả thật quá lãng phí.

Bác bảo vệ già vẫn ngồi ở đó cùng tẩu thuốc trên tay như mọi ngày. Em cảm tưởng, dù cho bão đến giông về, dù cho ngoài đường dòng người hô hào "công an oánh dân" hay nhà đối diện có cháy, bác vẫn sẽ ngồi đó, rít một hơi thuốc và bàng quang nhìn đời. Như thể, thế giới này chẳng có gì liên quan đến thân ta.

Theo thói quen cũng như phương châm lịch sự, mỗi lần đến đây em đều chào hỏi bác một tiếng:

- Cháu chào bác ạ.

- Ừ. Mèo Con đến học đấy à.

Nếu là cách đây một tháng, bác ấy sẽ hừ lạnh một tiếng mà không thèm liếc em lấy một lần. Nhưng bây giờ bác ấy chẳng những không bơ em mà còn chịu gọi em là Mèo Con.

Theo như em thấy thì ai ai cũng thích cái gọi cái tên này cả, chỉ trừ con người kì quặc đang sống ở tầng mười bảy kia.

Em nhẫn nại chờ đợi sau vài lần nhấn chuông cửa. Nhìn khung cảnh đen kịt bên ngoài, sấm chớp giật đùng, mây đen kéo ngợp trời, rồi lại nhìn bịch đồ ăn nhẹ gồm sandwich và vài món lặt vặt khác mà mẹ gửi mang cho "người thầy đáng kính", không khỏi thở dài mấy hơi.

Kim chỉ giờ trên chiếc đồng hồ đeo tay kiểu nữ vừa nhích sang con số năm chưa được bao lâu, thế mà ông trời cứ trưng ra bộ dạng như tám chín giờ tối đến nơi. Nếu không phải niềm tin của em dành cho mẹ cực kỳ to lớn, em đã nghĩ cái đồng hồ lởm chưa tới hai trăm nghìn mua ngoài chợ này chạy sai ấy chứ.

Em nhìn cánh cửa gỗ im lìm. Nhưng mà sao lâu thế Crush vẫn chưa ra mở cửa, hay là đi vắng rồi? Vừa nghĩ em vừa di di mũi giày xuống sàn nhà, theo như trên mạng bảo, đây là một cách tự thôi miên để bản thân quên đi thời gian...

Đang còn mải thử trò thôi miên nhảm nhí gì đó thì em nghe thấy tiếng lạch cạch mở cửa.

Một anh trai cao to vừa mở cửa vừa càm ràm:

- Mày đi nhanh...

Anh trai nào đấy trắng trẻo xinh xẻo, cả cơ thể vạm vỡ chỉ quấn cái khăn nhỏ ngang hông, đủ che thứ cần che. Mái tóc ướt rượt cùng vài giọt nước còn đọng trên khuôn ngực rắn chắc, nhiêu ấy thôi cũng đủ để vẽ nên một bức tranh đam mẽo 18+ vào não người nhìn rồi.

Anh trai thấy trước mặt là một cô bé đáng yêu thay vì "mày" liền đớ họng, khuôn mặt lộ vẻ kinh sợ.

Em chớp chớp mắt, vờ quay qua nhìn kĩ lại số phòng trên cửa rồi vỗ lên bắp tay anh đẹp trai, như một kiểu "em hiểu mà, không cần sợ".

- À... chắc em nhầm phòng rồi. Xin lỗi anh.

Em gật đầu với anh trai rồi quay đầu toan bước đi, nhưng chưa kịp nhấc bàn chân lên đã bị nắm lại.

- Em tìm Thiên Ân hả? - Anh trai hỏi dò.

- Anh đẹp trai này. - Em cười híp mắt.

Thôi nào anh bạn, tôi không muốn chơi three some hay diễn phim Hàn Quốc níu kéo bi luỵ gì gì đâu, cho nên anh làm ơn buông tay tôi ra trước khi hàng xóm dị nghị. Tim tôi đang đau như cắt và nước mắt thì đầm đìa rồi, anh lại còn muốn cho tôi coi cảnh Crush tươi tắn cười mà giới thiệu anh với tôi, "ồ, đây là người yêu của tôi" sao?

Đấy là em nghĩ thôi, chứ con người mình sống là phải biết giữ ý tứ.

- Hình như anh nhầm rồi ấy. Em chẳng quen ai tên đó có cả. - Vừa nói em vừa gỡ bàn tay đang nắm chặt bắp tay mình.

Tách được cái cục thịt ghì chặt mình nãy giờ, em ba giò bốn cẳng bước thật nhanh, không ngờ lại đụng ngay tiểu mỹ thụ trong chuyện tình mà mình vừa mới thoát ra được.

Nhìn thấy Crush em đương nhiên ba hồn bảy vía bay tận mây xanh. Chẳng ai lại muốn người mình thích nghe thấy mấy lời vừa nãy cả.

Crush nhìn em té đến mức dập mông như nhìn không khí trong lành.

Biết có chuyện chẳng lành, em cười nịnh nọt:

- Anh ơi mẹ em có gửi ít đồ ăn nhẹ này.

- Tôi không có thói quen dùng đồ người lạ.

Crush chẳng bao giờ giữ thể diện cho em gì cả. Từ việc bị các dì các thím lườm nguýt cho tới việc cô bán đồ ở cửa hàng tạp hóa của chung cư dặn dò phải ngoan ngoan đừng làm khổ thầy... anh ấy đều hết sức tán đồng.

Ôn nhu công đứng bên cạnh nhịn cười đến suýt nội thương.

- Có thấy giáo nào nỡ đuổi học sinh của mình đâu nhỉ?

Em cười toe toét rồi lóc cóc chạy theo Crush vào nhà, không quên bỏ lại ánh nhìn thù địch cho anh trai nào đó.

Phải thừa nhận, từ khi học với Crush em từ Mèo Con đáng yêu, từng bước trở thành Mèo Con đanh đá.

Anh ta không vào trong mà đứng ngoài cửa nói vọng vào trong:

- Mày đi mua đồ mà về tay không à?

- Bóp tiền. - Crush trừng mắt.

Nghe thôi đủ biết, chuyện Crush quên ví trăm phần trăm có liên quan đến anh ta. Há, đáng đời nhà anh.

Trong lúc chờ Crush đi mua đồ, em bật tivi, nằm dài ra sofa gặm miếng sandwich bị gió thổi khô coong. Anh trai nào đó cũng ngồi xuống cái ghế đơn bên cạnh. Cho dù đã cố gắng hết sức để tập trung vào bộ phim hoạt hình, nhưng trên thực tế em vẫn là một con người phàm tục, chẳng lẽ lại muốn thử thách nhau đến vậy sao.

- Nhóc này, anh có vài thứ thật sự rất tò mò ấy. - Người nào đó mở lời.

Em gật gật đầu hưởng ứng. Đúng thế ông anh ạ, ông tất nhiên là có quyền tò mò, nhưng mà...

- Anh nên mặc đồ vào trước khi có được thứ mà anh tò mò thì hơn.

Anh ta như sực nhớ ra, cười xòa xin lỗi rồi đi vào trong. Hi vọng là anh trai cố tình show body cho em ngắm, bằng không người bình thường chỉ quên ăn quên ngủ, chứ ai đời lại quên mặc đồ.

Thật ra em cũng tò mò không kém gì. Thời gian em ăn nằm ở phòng khách Crush không nhiều nhưng cũng chẳng ít. Chưa bao giờ nhìn thấy Crush có bạn hay ai đó ghé thăm. Hơn nữa, trông bộ dạng đó chắc chắn anh ta vừa tắm ở đây. Dựa vào cái con người hơn nửa năm trôi qua vẫn bó gọn không gian hoạt động của em trong phòng khách thì hẳn giữa hai người kia phải có mối quan hệ cực kỳ đặc biệt. Đặc biệt theo hướng bạn bè hay bạn tình thì chỉ họ mới biết.

Ít phút sau, anh trai trở ra với bộ quần áo chỉnh tề, toe toét nhìn em trong khi em lại đang cố tình phớt lờ.

Phải công nhận Crush và bạn anh ấy rất giỏi trong việc phá giới hạn của người khác. Trước kia, Crush là người đầu tiên em ghét đến tận xương tuỷ nhưng vẫn phải luôn miệng tươi cười, còn bây giờ anh trai này có khả năng chỉ cần cười cũng khiến thói quen tiết chế được em tôi luyện bao năm đều vứt chó gặm.

- Chắc nó cũng có kể về anh rồi nhỉ? - Anh ta dùng giọng điệu khẳng định để hỏi.

Em chớp mắt, ngẫm nghĩ một lát rồi đáp.

- Hình như là chưa.

Lại còn hình như. Ông anh à, ngoài mấy công thức Toán học rắc rối thì Crush chỉ nói với em về sự quan trọng của đạo lí làm người, triết lý sống đúng đắn, vì sao cần phải có kỉ cương, và rằng em rất xuất sắc trong công cuộc loại bỏ những thứ quan trọng ấy ra khỏi thế giới quan của mình...

Anh chàng này đúng thật là sinh ra để dành riêng cho Crush. Rất nhanh đã tự chữa nhục, lấy lại được phong thái ban đầu, nghiêm túc giới thiệu.

- Anh là Hữu Đạt, bạn từ bé của nó.

Hóa ra là bạn từ bé, vậy nên mới đặc biệt. Nghe thế, cảm giác không ưa của em đối với anh ta cũng đã giảm bớt phần nào. Nếu vừa mới nảy sinh tình cảm mà lại phát hiện đối phương có cùng giới tính với mình thì rõ nghẹn họng mà. Em vô cùng biết lỗi vì đã nghi ngại độ thẳng của anh, Crush ạ.

- Nhóc theo học nó được bao lâu rồi?

- Hơn sáu tháng gì ấy.

Hữu Đạt tròn mắt.

- Lâu vậy sao?

Nói tới vấn đề này, em không khỏi cảm thấy phấn khởi. Có rất nhiều thứ từ Crush khiến em có muốn cũng không sao biết được. Em ngồi thẳng người, nhìn anh ta như nhìn cuốn sách giải bài tập Toán quý giá.

- Anh ấy là người thế nào vậy ạ?

- Nó không kể gì với em hết à?

Em lắc đầu. Nếu anh ấy có kể thì tôi đã chẳng hỏi anh làm gì, anh chàng đẹp trai có cái đầu nặn bằng đất ạ.

Bắt gặp ánh mắt khinh miệt của em, Hữu Đạt chỉ cười như thế quá quen với chuyện này. Anh ta đưa tay lấy bình nước trên bàn, rót ra ly rồi uống một ngụm. Trước hành động đó, em có niềm tin mãnh liệt rằng anh ta sắp kể cho em rất nhiều thứ hay ho.

- Sao em lại muốn biết?

- Em thích anh ấy.

Trước sự thẳng thắng của em, Hữu Đạt vừa uống ngụm nước đã sặc lên tới mũi.

Em nghi hoặc.

- Em bảo em thích anh ấy chứ có bảo thích anh bao giờ mà anh bất ngờ thế.

Đúng rồi, người như ông anh đấy ngoài cái mã ngon nghẻ thì có gì để tôi thích chứ.

Anh ta lắc đầu, nói bằng giọng điệu châm chọc:

- Chỉ là trước nay những cô gái thích nó có thể kiên trì theo đuổi cao nhất hai tháng.

- Vì anh ấy phũ quá ạ?

- Có thể là thế, cũng có thể mấy người đó chỉ thích nó vì vẻ bề ngoài chứ không thể chấp nhận tính cách khô khan của nó.

Em ậm ờ hiểu được đôi phần. Anh ta đang lo lắng em cũng như mấy đẹp người đó, để ý Crush chỉ vì Crush đẹp trai.

Hữu Đạt trầm ngâm nghĩ gì đó, lại nói:

- Nhưng em khác mấy đứa con gái đó, nhóc ạ. Nếu sau này em vẫn thích nó, anh tin rồi nó sẽ mở lòng với em.

Em chưa bao giờ nghĩ, sẽ ngồi cùng một người bạn của Crush, nghiêm túc nói về vấn đề này. Không gian hai người đang vô cùng yên tĩnh thì bóng dáng người thứ ba lù lù xuất hiện ở cửa.

Crush lạnh nhạt nhả ra một câu:

- Cảm ơn nhưng sẽ không bao giờ có chuyện đó.

Anh ấy chắc đã nghe cả rồi, còn nghe rất rõ là đằng khác. Cũng tại hai người bọn em nói chuyện hăng say mà quên mất cửa mở tuơ huơ và Crush có thể về bất cứ lúc nào. Chả sao, chuyện em thích Crush không ngại nói thêm ngàn lần nữa cho anh ấy nghe, chỉ sợ nếu ban nãy Hữu Đạt lỡ miệng bép xép gì đó thì bây giờ anh ta coi như xong đời.

Đợi Crush quay người vào bếp, em thì thầm vào tai Hữu Đạt:

- Này, anh nói xem, liệu lần này có phải em sẽ thuộc trường hợp bị phũ đến bỏ cuộc không?

***

Một buổi tối đẹp trời em và Crush có hẹn với Hữu Đạt ở quán nhậu. Nhưng người nhậu với anh ta không phải Crush mà là em.

Hữu Đạt say bí tỉ, vỗ đùi em vui vẻ nói:

- Mèo Con, em thấy chưa? Anh đã nói em rồi nó cũng sẽ mở lòng với em mà.

Anh ta bốc miếng mồi nhậu vào miệng rồi lại tiếp tục huyên thuyên:

- Anh là ai chứ, đã nhìn thì không sai được. Nó có bao giờ chịu dạy con gái đâu, đã thế lại còn dạy lâu như vậy. Em nói xem chẳng phải do em đặc biệt à.

Em tuy không uống nhiều bằng anh ta nhưng cũng ngà ngà say. Vừa với tay lấy lon bia uống tiếp thì bị Crush ngăn lại, em bực dọc nhìn Crush rồi quay qua nói với Hữu Đạt:

- Cũng đúng, nhưng sai rồi. Crush đúng là đã mở lòng với em, còn đặt biệt á?

Em lắc lắc ngón trỏ.

- No no, Crush bảo lúc ấy đang hết tiền trong khi mẹ em lại trả nhiều tiền nhất.

Nói xong câu đó, em bị Crush xách về nhà, anh ấy bỏ lại Hữu Đạt ngủ gà gật ở quán nhậu 24/7. Tất nhiên, hóa đơn cũng chưa được thanh toán, Crush nói đó là cái giá phải trả vì những hành động đụng chạm vô kỷ luật của anh ta.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com