ZingTruyen.Asia

Chung Ta Se Con Gap Lai

Nắng ấm trải dài trên từng con phố, một cơn gió khẽ khàng thổi tới, hòa cùng tia nắng dấy lên trong lòng người một nỗi bình yên tới khó tả.

Triệu Vân Lan dìu La Phù Sinh đi trên con đường vắng vẻ, khuôn mặt hắn tràn đầy lo lắng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn vết thương của y như muốn xác định độ nghiêm trọng của nó.

La Phù Sinh bị vẻ mặt đó của hắn chọc cười, khuỷu tay khẽ nhấc lên bất đắc dĩ nói:" Tôi không sao, không cần anh phải dìu đi như thế."

Nhưng người kia lại nhướng mày với y, khoa trương chỉ thương tích trên người La Phù Sinh than thở:" Anh đừng lộn xộn, nhìn dáng đi của anh bây giờ có khác gì bà bầu đâu."

La Phù Sinh thấy lực đạo đỡ mình lại thêm một phần, người kia như muốn kéo cả người y tựa vào hắn mới yên lòng vậy. Hai thân thể kề sát nhau, La Phù Sinh phút chốc cảm thấy hơi ấm từ người kia dần bao bọc lấy bản thân, y cũng luyến tiếc rời đi, trong thâm tâm ngầm đồng ý tiếp xúc thân cận ấy.

" Đến nơi để xe tôi đưa anh về nhà nghỉ ngơi."

Triệu Vân Lan quả thật rất lo lắng cho thương thế của y, nhưng lại sợ đi nhanh y không theo kịp bước chân của mình, chỉ đành đỡ lấy người kia từ từ đi, tự hận bản thân vì sao lại đỗ xe xa như thế.

La Phù Sinh vậy mà không cùng suy nghĩ với Triệu Vân Lan, thấy đoạn đường càng lúc càng ngắn, y liền dừng bước, hơi hướng mắt về phía ghế gỗ bên đường nói:" Anh cùng tôi ngồi kia một lúc đi. Tôi thấy nhớ ánh mặt trời ở nơi đây."

Triệu Vân Lan lúc đầu hơi ngập ngừng, nhưng nhìn vào mắt y, hắn liền biết chẳng cách nào từ chối người này, đành thở dài đỡ y ra ghế ngồi, bản thân cũng thả lỏng cơ thể tựa vào ghế thư giãn.

La Phù Sinh nhìn người kia nhắm mắt hưởng thụ tia nắng ấm áp, dưới ánh mặt trời ngũ quan hắn càng thêm tinh tế, sống mũi cao cao cùng bờ môi hồng hào còn vương ý cười lặng lẽ khắc ghi vào tâm trí y.

Tôi thật sự rất nhớ anh, ánh mặt trời của tôi....

La Phù Sinh thật sự hi vọng khoảnh khắc yên bình thế này kéo dài mãi mãi, để y có thể thoải mái ngắm nhìn dung mạo người kia, hưởng thụ sự chút ấm áp nhỏ nhoi trên thế giới này.

Nhưng chẳng được bao lâu, Triệu Vân Lan đã đứng lên, hắn vươn vai một cái, ánh mắt có chút tiếc nuối nhưng vẫn giơ tay về phía La Phù Sinh:" Đến lúc phải về rồi."

" Không muốn." La Phù Sinh thẫn thờ nhìn bàn tay trước mắt, trong vô thức lắc đầu phản kháng, tựa như y biết rõ, nếu lúc này đồng ý rời đi, y cùng người kia sẽ chẳng thể gặp nhau được nữa.

Triệu Vân Lan nhìn rõ sự giãy dụa trong mắt La Phù Sinh, bất đắc dĩ  ngồi cúi người xuống trước mặt y, cụng nhẹ vào đầu La Phù Sinh, cười cười:" Anh đã cược mà, dù ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào, chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau. Nếu anh không chịu trở về, anh thua cược là cái chắc."

Không để La Phù Sinh kịp phản bác, Triệu Vân Lan đã cầm chặt lấy tay y, nhẹ nhàng nói tiếp:" Về đi, tôi chờ anh."

Sau câu nói ấy, hình ảnh trước mắt La Phù Sinh liền biến thành một mảnh trắng xóa, cơ thể y cứ thế lơ lửng trong cõi hư vô, bốn phía chỉ vang lên thanh âm tê tâm phế liệt mà khó khăn lắm y mới có thể bật thốt ra:" Vân Lan!!!"
***
" Đại ca, anh tỉnh rồi!"
" Phù Sinh!"

Khi La Phù Sinh mở mắt, xung quanh lập tức vang lên những tiếng ồn ào không dứt, khiến y không nhịn được nhíu mày một cái.

Mấy người kia có vẻ cũng hiểu La Phù Sinh chưa bình phục hoàn toàn, sau khi kinh hỉ qua đi liền thức thời ngậm miệng lại, chờ y thích ứng với tình hình. La Thành cẩn thận đỡ y ngồi dậy, đặt sau lưng y một chiếc gối cho thoải mái hơn.

La Phù Sinh lúc lâu mới lấy lại được thanh tỉnh hoàn toàn, phát hiện bản thân đang nằm trong viện, La Thành, Hứa Tinh Trình, Hồng Lan, cả Lâm Khải Khải đều đứng vây quanh giường bệnh của y.

" Đại ca, anh dọa chết bọn em, cũng may thằng nhóc kia thấy anh không ra liền chạy vào cứu. Anh nói bình thường không phải tay chân anh nhanh nhẹn lắm sao? Sao lần này lại chậm chạp tới nỗi tý chết ngạt chứ? Chờ anh xuất viện chúng ta nhất định phải đi cúng Phật Tổ, dạo này anh ăn cơm viện còn nhiều hơn cơm nhà nữa đó." La Thành thần kinh vốn thô, thấy La Phù Sinh bình an tỉnh dậy không nhịn được thở phào một tiếng, miệng bắt đầu liếng thoắng không ngớt.

Mấy người bên cạnh đã quen La Phù Sinh tính cách cợt nhả, lại thấy lần này y hữu kinh vô hiểm, xem như không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, nghe thấy vậy cũng không nhịn được cười ra tiếng. Chỉ có Lâm Khải Khải để ý sắc mặt tái nhợt thất thần của La Phù Sinh, ngập ngừng hỏi y:" Phù Sinh, chú sao vậy? Không khỏe chỗ nào à?"

Nhưng La Phù Sinh chưa kịp trả lời, Đại Khánh từ phía sau đẩy La Thành sang một bên, đứng đối diện với La Phù Sinh, tay giơ chiếc vòng ra trước mặt y, giọng run run hỏi:" Lão Triệu đâu? Ta làm thế nào cũng không cảm nhận được hắn. Ngươi mau nói, lão Triệu đâu rồi? "

La Phù Sinh giương đôi mắt vô hồn lên nhìn nó, trong đồng tử thu vào hình ảnh chiếc vòng đã vỡ nát lập tức ánh lên đau thương vô hạn, hai tay y nắm chặt lấy chăn tới nỗi khớp tay cũng trở nên trắng bệch, cuối cùng y cúi gằm mặt xuống, nhỏ giọng trả lời:" Xin lỗi..."

Đại Khánh không phải kẻ ngốc, nó đương nhiên hiểu mối quan hệ giữa linh hồn của Triệu Vân Lan cùng chiếc vòng, lúc tìm thấy La Phù Sinh ngất lịm, trong tay là vòng cổ đã vỡ, nó cũng lơ mơ đoán ra kết cục, chỉ là trong lòng vẫn thầm nhủ một tia hi vọng mong mảnh. Vậy mà một câu xin lỗi của La Phù Sinh lại hung ác đập tan hi vọng của nó, nói cho Đại Khánh biết chủ nhân duy nhất của nó lại bỏ rơi nó, một lần nữa...

" Ta biết mà, lão Triệu không đời nào để ngươi một mình trong biển lửa như vậy, nếu hắn còn, nào đến  lượt ta xông vào cứu ngươi..." Đại Khánh khẽ lẩm bẩm, cơ thể run run lảo đảo bước về phía sau vài bước, cuối cùng nó ngẩng mặt lên, trong đôi mắt hổ phách tràn đầy nước, rơi xuống lượn dài trên gò má, giận dữ hét lớn:" Ngươi! Ngươi đã hứa đã bảo vệ hắn! Hắn bị Trấn Hồn đăng tra tấn cả vạn năm, khó khăn lắm mới gặp lại ngươi, vì sao có một chiếc vòng, ngươi cũng không giữ nổi??!!!"

Vừa dứt lời, Đại Khánh tức tối ném vật trong tay về phía La Phù Sinh, chiếc vòng vẽ một đường cong trên không trung rồi rơi thẳng lên người y.

La Phù Sinh duỗi tay run run chạm vào nó, sau đó nắm chặt vào lòng bàn tay, mặc kệ mảnh ngọc sắc nhọn ấn chặt vào da.

Bọn Lâm Khải Khải vốn không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng thấy sắc mặt của La Phù Sinh càng lúc càng không đúng, hơn nữa người kia còn tức giận ném đồ vào y, La Thành không nhịn nữa kéo tay Đại Khánh, thấp giọng can ngăn:" Làm gì vậy? Đại ca vừa tỉnh lại, có gì từ từ nói a."

Đại Khánh giương đôi mắt hồng hồng về phía La Thành, tay giãy mạnh đẩy cậu ra rồi chạy đi.

La Thành nhìn bóng người kia, phút chốc trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi khó tả, nhưng nhìn sang đại ca nhà mình mới là người bị bắt nạt, nhất thời không biết có nên đuổi theo người ta không.

La Phù Sinh như đọc được suy nghĩ của cậu, hơi hất đầu nói với La Thành:" Đuổi theo trông chừng cậu ấy giúp anh, đừng để cậu ấy làm chuyện gì ngu ngốc."

La Thành lúc đấy mới dám xoay người rời đi, Lâm Khải Khải cùng Hứa Tinh Trình hai mắt nhìn nhau, suy nghĩ một hồi vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra. Hồng Lan thì thẳng tính hơn, cô từ nhỏ lớn lên cùng La Phù Sinh, chưa bao giờ thấy toàn thân y tản ra một cỗ bi thương tới vậy, không nhịn được nắm tay y hỏi một câu:" Phù Sinh ca, có chuyện gì sao?"

Yên lặng một lúc, La Phù Sinh mới lắc đầu, thanh âm trầm trầm phát ra:" Không sao, anh hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút. Mọi người cứ về đi."

" Nhưng..." Hồng Lan còn muốn nói thêm lại bị Lâm Khải Khải đứng bên vỗ nhẹ lên vai, ra hiệu cô đừng nói nữa. Anh hơi thở dài: " Vậy bọn anh đi trước. Chú nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì cũng từ từ rồi giải quyết."

La Phù Sinh nghe anh nói xong, chỉ hơi gật đầu xem như đã hiểu. Sau đó ba người kia lần lượt rời đi, để lại y một mình trong phòng bệnh yên tĩnh.

La Phù Sinh thả lỏng bàn tay ra, lúc này vòng cổ đã hằn vào da y những vệt đỏ chói mắt, vậy mà y một chút cũng không cảm thấy đau, chỉ khẽ gọi:" Vân Lan."

Nhưng nào có ai đáp lời y, thanh âm rời khỏi miệng nhanh chóng bị khoảng không nuốt chửng, trả lại bầu không khí tĩnh lặng lúc ban đầu.

Khóe miệng La Phù Sinh hơi nhếch lên, tựa cả người về phía thành giường, hai mắt y nhắm nghiền lại khẽ thì thầm:

" Không phải bảo đợi tôi sao?"

" Tôi đã về rồi, còn anh đang ở đâu chứ?"

" Triệu Vân Lan... anh là đồ dối trá..."

" Vân Lan..."

Nếu có thể được, La Phù Sinh đã mong mình có thể sống mãi trong giấc mơ kia, còn hơn bắt y trở về đối diện với hiện thực tàn khốc : Thế giới này đã chẳng còn người tên Triệu Vân Lan nữa rồi...
***
Buổi đấu giá xảy ra chuyện lớn như vậy, Lâm gia tổn thất là điều khó tránh khỏi. Tuy nhiên may mắn là trừ Tiền Khoát Hải thì không có ai thiệt mạng, bọn Hồ Kì cũng bị Hứa cục trưởng tóm gọn tống vào tù. Hơn hết, hiểu lầm bao năm giữa Lâm gia cùng Hồng bang chính thức được hóa giải.

Ngày biết được sự thật, Lâm Hướng Thiên đến trước mộ phần của La Canh Cần quỳ hết một ngày một đêm, bất chấp Lâm Khải Khải cùng mọi người khuyên can hết mực. Phải đến khi La Phù Sinh cùng Hồng Chính Bảo tới, ông mới chịu mở miệng.

" Phù Sinh, thật xin lỗi, là ta nóng nảy mất khôn, hiểu lầm phụ thân cháu. Ta nợ hai cha con cháu quá nhiều, dù đem mạng ra trả cũng không đền hết tội."

La Phù Sinh bước tới đỡ ông lên, lắc đầu nói:" Chuyện đã qua rồi bá phụ đừng để trong lòng. Phụ thân cháu luôn coi người như huynh trưởng, sẽ không trách người đâu."

Lâm Hướng Thiên thở dài nhìn y, một miệng muốn nói mà không biết nói gì. Lâm Khải Khải đứng bên cúi đầu với La Phù Sinh:" Cảm ơn chú."

" Đại ca, khách sáo vậy làm gì?" La Phù Sinh thở dài vỗ vai anh nói.

Lâm Hướng Thiên lúc này đi về phía Hồng Chính Bảo, khuôn mặt đầy áy náy, cuối cùng chỉ thốt ra được hai chữ:" Xin lỗi."

Khuôn mặt nghiêm nghị của Hồng Chính Bảo hơi giãn ra, nhưng nét mặt vẫn lạnh lùng như cũ:" Bao năm qua anh khó dễ Hồng bang, một câu xin lỗi là xong sao?"

Hồng Lan bên cạnh thấy không khí càng lúc càng nặng nề, vội giật tay áo ông, nhỏ giọng can ngăn:" Kìa, cha..."

Ngày Lâm gia xảy ra chuyện, thái độ của cô với Lâm Khải Khải đã rõ ràng đến như vậy, nay hiểu lầm hai nhà cũng được gỡ bỏ, vì sao cha không tinh ý chút nào, còn làm khó dễ Lâm bá phụ chứ. Hồng Lan càng nghĩ càng lo, cả suy nghĩ bịt miệng cha lại kéo về nhà cũng có luôn rồi.

Hồng Chính Bảo hơi liếc mắt nhìn vẻ sốt ruột trong mắt cô, rồi thở dài một hơi khẽ cười với Lâm Hướng Thiên đối diện:" Xin lỗi thì thôi đi. Xem ra con trai anh sẽ bị Lan Lan nhà tôi gây rối cả đời, chúng ta coi như hòa vậy, đại ca."

Một tiếng gọi cất lên, Lâm Hướng Thiên giật mình ngẩn cả người, bao năm qua ông đã không được nghe danh xưng này rồi, hốc mắt không nhịn được nóng lên, khuôn mặt già nua đầy ý cười gật mạnh đầu nói:" Hảo, mặc kệ Khải Khải, nó chịu khổ quen rồi , đệ chịu gọi ta một tiếng đại ca, chuyện gì cũng xong."

Lâm Khải Khải vốn còn nghĩ phải thuyết phục lâu dài mới lấy được Hồng Lan ngoài ý muốn thu được kết quả mong muốn, trong lòng tất nhiên vui mừng khôn tả, nhưng câu nói mang ý bán con trai trắng trợn đi như vậy, khiến anh không nhịn được ý nghĩ phản nghịch muốn mắng phụ thân mình một phen.

La Phù Sinh nhìn mọi việc được giải quyết xong xuôi, trong lòng cũng nhẹ nhõm không ít. Tay bất giác sờ lên viên ngọc trên cổ, khóe miệng không kìm được nhếch lên...
***
" Phù Sinh, con quả thật muốn rời khỏi Hồng bang?" Hồng Chính Bảo hai hàng lông mày cũng nhíu chặt, thật sự không giấu nổi kinh ngạc trước quyết định bất ngờ này của La Phù Sinh.

" Con muốn đi tìm một người, e không thể đảm đương nổi chức Nhị đương gia này nữa. Xin nghĩa phụ thành toàn." La Phù Sinh khẽ quỵ gối, sống lưng thẳng tắp quỳ trước Hồng Chính Bảo, nghiêm túc nói.

" Đại ca, anh muốn tìm ai bọn em sẽ tìm giúp, vì sao phải rời khỏi Hồng bang chứ?" La Thành hoảng hốt nói xen vào, cứ nghĩ tới gia pháp khi rời khỏi Hồng bang cậu lại càng lo lắng, cố gắng khuyên La Phù Sinh thay đổi suy nghĩ.

Hồng Chính Bảo nhìn sự kiên định trong mắt La Phù Sinh, biết y sẽ không thay đổi quyết định, chỉ đành thở dài hỏi:" Con đi tìm ai?"

" Một tên trộm, hơn nữa còn là một kẻ lừa gạt." La Phù Sinh nghĩ cũng không thèm nghĩ lập tức trả lời, nhưng Hồng Chính Bảo dù sao cũng sống hơn nửa đời người, sao ông lại không nhìn ra ôn nhu cùng đau thương khi nhắc tới người kia của La Phù Sinh.

Ông hơi liếc mắt nhìn Hầu Lực, tức thì hắn lôi ra một con dao nhét vào tay La Phù Sinh, sau đó nói tiếp:" Rời khỏi Hồng bang phải làm gì, nhị đương gia rõ rồi chứ?"

La Thành nhìn con dao sắc nhọn trong tay La Phù Sinh, cả khuôn mặt cũng đều biến trắng, gần như hạ giọng cầu xin:" Đại ca, đừng mà..."

La Phù Sinh ngược lại mắt cũng không chớp một cái, thẳng tay giơ con dao lên hướng đùi mình đâm xuống.

Nhưng lúc mũi dao còn cách da thịt đúng một ly, cổ tay y đã bị người khác tóm gọn.

Hầu Lực giật lại con dao, làm như không có chuyện gì nhét lại vào người. La Phù Sinh dở khóc dở cười nhìn hắn:" Sao vậy? Đến con dao cũng tiếc cho tôi mượn à?"

Hầu Lực chẹp miệng một cái, hất đầu với đám huynh đệ Hồng bang:" Trong các người ai dám dùng gia quy với La Phù Sinh?"

Không một tiếng trả lời. La Thành thấy vậy liền nói xen vào:" Đại ca vì Hồng Bang làm biết bao nhiêu việc, kẻ nào dám đánh anh ấy chính là không bằng cầm thú!"

" La Thành!" La Phù Sinh quay người ra hiệu cho tên ngốc kia im miệng, sao dám ở trước mặt nghĩa phụ càn quấy như vậy chứ.

" Gọi cái gì? Thằng nhóc đó nói đúng mà." Hầu Lực hai tay khoanh trước ngực gật gù nói. Sau  đó quay người hào sảng nói với Hồng Chính Bảo:" Lão đại, chúng ta đều biết người không nỡ dùng gia pháp với La Phù Sinh, người cứng đầu vậy làm gì? Hơn nữa nhị đương gia cũng không làm gì sai, y chỉ muốn đi tìm lão bà nhà mình thôi. Tuổi trẻ nông nổi ai cũng hiểu mà, y muốn đi cứ để y đi, Hồng bang thiếu một nhị đương gia còn có tam đương gia ta chống lưng."

" Lão bà?" La Thành nghe được đúng một chữ chui thẳng lỗ tai, không nhịn được ngạc nhiên hỏi lại.

" Đương nhiên, tìm trộm với lừa đảo cần gì đích thân nhị đương gia ra tay. Chỉ e thứ người đó trộm là trái tim của y mất rồi." Hầu Lực khó có dịp nhìn thấy khuôn mặt bối rối vì bị vạch trần của La Phù Sinh, càng nói càng hào hứng, nhưng vẫn không quên kéo La Phù Sinh đứng dậy.

Hồng Chính Bảo cũng bật cười gật đầu:" Phù Sinh, con xem, Hồng bang không ai dám dùng gia pháp với con. Vậy con muốn thì cứ đi đi, vị trí nhị đương gia của Hồng bang ta luôn để trống chờ con trở về."

La Phù Sinh thu lại vẻ bối rối vừa rồi, từ lúc Triệu Vân Lan biến mất lần đầu chân chính mỉm cười, vỗ vai Hầu Lực tỏ ý cảm kích, đồng thời gật đầu với Hồng Chính Bảo:" Đạ ta người, nghĩa phụ."
***
Lúc Hứa Tinh Trình cùng Lâm Khải Khải tới Mỹ Cao Mỹ, liền thấy La Thành đứng lấp ló ngoài cửa phòng La Phù Sinh. Hai người liền đi tới vỗ vai cậu, hại thằng bé giật mình thót cả tim, bức xúc quay lại mắng:" Mấy người làm cái gì vậy?"

" Bọn này hỏi cậu mới phải, tự nhiên cho người mời bọn tôi đến Mỹ Cao Mỹ làm gì? Phù Sinh đâu?" Hứa Tinh Trình khoanh tay hỏi.

La Thành liền kể tường tận lại chuyện ở nhà chính cho hai người kia nghe.

" Rời khỏi đây?"
" Lão bà?"

Vừa nghe xong cả Lâm Khải Khải và Hứa Tinh Trình đồng loạt bật thốt lên, kinh ngạc nhìn nhau.

" Cậu ta có người yêu lúc nào mà không ai biết vậy?" Hứa Tinh Trình vắt óc suy nghĩ hành động của La Phù Sinh dạo gần đây, ngoại trừ hay nói chuyện một mình thì đâu có gì khác lạ.

" Hơn nữa còn bỏ lại Phù Sinh ở đây đi đâu không biết? " Lâm Khải Khải cũng là một dạng không hiểu gì tự lẩm bẩm.

"Vậy nên bộ dạng kia là vì thất tình?" La Thành hất mặt về phía phòng, Lâm Khải Khải cùng Hứa Tinh Trình nhìn vào liền thấy La Phù Sinh đang ngồi giữa phòng, xung quang bày la liệt những chai rượu rỗng.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó kéo cả La Thành cùng bước vào trong.

La Phù Sinh một tay cầm chiếc vòng, tay kia nâng chai rượu lên nốc cạn.

Sau đó như một cái máy đẩy vỏ rỗng sang một bên, khua tay lấy một chai khác. Ai ngờ cầm còn chưa nóng tay, đã bị Hứa Tinh Trình nhanh tay đoạt lấy, hắn đọc nhãn rượu rồi ngạc nhiên thốt lên:" Woa, chơi rượu nặng như vậy sao? Cậu định coi rượu là nước vong tình mà uống đấy à?"

Còn chưa kịp trả lời, cổ đã bị người đằng sau kéo xuống, Lâm Khải Khải vòng tay qua người y, bản thân cầm một chai rượu giơ lên trước mặt La Phù Sinh:" Có rượu ngon vậy mà không gọi huynh đệ, uống một mình không ra mùi vị đâu."

La Thành bên kia cũng ngồi khoanh chân, hăng hái ôm một chai rượu Pháp.

La Phù Sinh thấy vậy vươn tay muốn giật lại, nhíu mày nói:" Chú mấy tuổi mà đã đua đòi uống rượu?"

La Thành vội giấu chai rượu ra sau lưng, vênh mặt nói: " Tháng trước vừa sinh nhật mười tám rồi."

" Nhãi con." Ba người đối diện đồng loạt bật cười, nhưng cũng không ngăn La Thành nữa, để mặc cậu nhóc loay hoay mở chai rượu.

" Vậy chuyện gì xảy ra? Kể bọn tôi nghe chút đi." Hứa Tinh Trình lén đổi rượu trên tay La Phù Sinh sang loại nhẹ hơn, vừa gợi chuyện đánh lạc hướng y.

La Phù Sinh sao lại không nhận ra tiểu xảo của hắn, nhưng không lên tiếng mà cứ cầm uống từng ngụm, đến khi hai người kia nghĩ không cậy được miệng y nữa rồi, La Phù Sinh mới chậm rãi lên tiếng:" Tôi lạc mất một người, chỉ là muốn đi tìm lại hắn thôi."

" Là ai? Người như thế nào? Nói ra bọn tôi tìm giúp chú." Lâm Khải Khải ngồi bên tới một câu, Hứa Tinh Trình cùng La Thành vội gật đầu, ý nói cùng tìm là tốt nhất a.

Nhưng La Phù Sinh khẽ lắc đầu, ý cười trên môi nhàn nhạt xuất hiện:" Không ai tìm giúp em được đâu. Chỉ em mới có thể nhận ra hắn thôi. "

La Phù Sinh y đã từng nói, dù Triệu Vân Lan ở bất cứ hình dạng nào, chỉ cần liếc mắt y cũng sẽ nhận ra. Trong thâm tâm y vẫn luôn có một tiếng nói vang vọng, rằng Triệu Vân Lan vẫn tồn tại ở đâu đó trên thế giới này. Vậy y chỉ có thể đi tìm hắn, biển người mênh mông thì đã sao, đất trời rộng lớn đến nhường nào, La Phù Sinh vẫn tin rằng hai người họ nhất định sẽ gặp lại nhau.

La Thành nghe xong càng mờ mịt, vì sao chỉ có đại ca mới nhận ra chị dâu tương lai? Chẳng lẽ đại tỷ là cao thủ dịch dung?

Hứa Tinh Trình cũng là một dạng lắc đầu không hiểu, nghĩ một lúc mới dè dặt hỏi:" Phù Sinh, cậu nói linh tinh để che giấu sự thật đúng không? Chẳng lẽ thằng nhóc hôm trước đánh cậu là người cậu thích? Cậu chọc giận người ta xong giờ phải đi tìm?"

Vừa dứt lời, La Thành đang đà tu một ngụm rượu lập tức phun thẳng vào mặt hắn, sau đó ho sặc sụa.

" Làm gì vậy hả Tiểu Thành?!" Hứa Tinh Trình đang yên đang lành ướt sũng người, sửng sốt kêu lên. Lâm Khải Khải ngồi bên không nhịn được ôm bụng cười lớn, nhưng vẫn hảo tâm tìm trên người chiếc khăn sạch ném cho hắn lau mặt.

" Khụ... xin lỗi... khụ khụ... tại anh nói bất ngờ quá, tôi không điều chỉnh kịp." La Thành nhớ tới nhóc con hôm trước khóc tới hai mắt đỏ hồng, chờ cậu đuổi theo tới cái bóng cũng chẳng còn lưu lại, phút chốc bị suy nghĩ của Hứa Tinh Trinh dọa cho bay mất nửa hồn... chẳng lẽ đại ca thật sự thích thằng nhóc đấy... nhưng mình cũng hơi thích hắn a... vậy mình với đại ca trở thành tình địch rồi?

Nghĩ tới đây La Thành liền lơm lớp nhìn La Phù Sinh, chờ nghe câu trả lời từ y. Nhưng La Phù Sinh càng ngạc nhiên hơn, không nhịn được đánh vào đầu Hứa Tinh Trình một cái:" Nói linh tinh gì đó?"

" Tại gần đây bên cạnh cậu có mỗi thằng nhóc lạ mặt đó xuất hiện mà." Hứa Tinh Trinh lau rượu trên người, bĩu môi nói.

" Vậy mới bảo, mấy người không tìm được hắn đâu." La Phù Sinh lắc đầu thở dài, sau đó cầm chai rượu đưa lên trước mặt:" Hôm nay tôi muốn say một trận. Là huynh đệ thì uống đi."

Ba người kia nhìn nhau, trong lòng đồng loạt nghĩ, không cản được La Phù Sinh say thì ít nhất cũng say cùng y vậy, giơ chai rượu trong tay ra, sảng khoái hét:" Uống!!!"

Rượu hết chai này tới chai khác.
Vị cay vị chát vào miệng, xuống tới họng lại là cỗ ngọt nồng khó cưỡng.

Muốn say một lần để có thể gặp lại hắn, đáng tiếc thứ hình ảnh vô ảo kia cứ đến rồi đi, chấp choáng trong vị men chẳng thể níu kéo.

Chẳng biết là bao lâu, cả Hứa Tinh Trình, Lâm Khải Khải và La Thành đều nằm sóng soài trên nền đất lạnh ngắt, miệng còn lải nhải mấy lời vô nghĩa.

La Phù Sinh ngẩn người nhìn ánh trăng tròn qua khung cửa sổ, chậm rãi nói mấy từ:" Sinh nhật vui vẻ."

Y chưa từng đón sinh nhật từ sau cái chết của phụ thân, chỉ là không biết vì sao, khi Triệu Vân Lan bắt đầu bước vào cuộc đời y, La Phù Sinh liền có chút mong chờ ngày này.

Cứ nghĩ ít nhất sẽ không cô đơn, có người ở bên giúp nỗi đau kia vơi bớt.

Chỉ là cuối cùng, người ấy cũng rời bỏ y mà đi.

Triệu Vân Lan...

La Phù Sinh vươn tay về phía ánh trăng, tựa như muốn bắt lấy người kia vào trong lòng bàn tay.

Cuối cùng chỉ có thể bất lực thở dài:" Tôi chạm không tới anh.."

( Hết chương 17)

P/s: Vốn định chương này hai anh nhà gặp nhau luôn r, nhưng nhận ra tui viết hố nhìu quá nên phải lấp, thành ra chương sau mới là đại kết cục nha.
Cảm ơn cô DyDy241 đã góp ý cho tui rất nhìu, từ cách trình bày tới nội dung mấy chương sau. Rất vui vì cô thích truyện  😉

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia