ZingTruyen.Com

Chú cơ trưởng nhà bên là sói đói (Hoàn) ( TRUYỆN REUP)

C49

laovuba1673

Lúc trước là ai làm cô cầu xin hợp lại, dù là khóc lóc nỉ non hay dùng sắc dụ, anh đều không ra vẻ không mặn mà, hiện tại nên để anh nếm thử tư vị này.

Nghĩ đến đây, Tô Mạt Mạt quay đầu lại nói Jeff đang đi phía sau mình: "Jeff, em với chú ấy chỉ đang diễn trò thôi, anh đừng nóng giận."

Rồi đưa tay ra hiệu cho Jeff cẩn thận một chút.

Quả nhiên mặt Hứa Đình Xuyên trầm xuống, dùng một tay khác túm Mạt Mạt trở về, dư quang vừa vặn nhìn thấy ngón tay cái dán băng keo của anh, theo bản năng định hỏi sao anh lại bị thương, nhưng nghĩ lại, anh bị thương thì liên quan gì đến mình, sao lại phải quan tâm.

Mấy người họ vừa mới tiến vào trong nhà, đã thấy ý cười của Hứa Đình Thư chào hỏi với Mạt Mạt: "Chị dâu, chị đến rồi à."

Jeff ló đầu từ phía sau, cũng bày ra ý cười sáng sủa vẫy vẫy tay với Hứa Đình Thư nói: "Đình Thư, còn có tớ nha."

Chuyện là ngày ấy sau khi Hứa Đình Xuyên dắt Mạt Mạt đi, Jeff muốn đuổi theo nhưng bị Hứa Đình Thư chặn lại, mới đầu hai người suýt nữa thì đánh nhau, nhưng hàn huyênvài câu, phát hiện sở thích của hai người giống nhau, liền thường xuyên qua lại, kết thành bạn bè.

Hứa Đình Thư nhìn thấy Jeff thế mà cũng tới, nhất thời không nhịn được nói nhỏ: "Chị dâu, chị đến nhà bạn trai sao lại mang theo gian phu?"
"Anh của cậu mới là gian phu đấy!" Tô Mạt Mạt trách mắng.

Nghĩ đến việc Hứa Đình Xuyên biết rõ chuyện của mình như vậy, đều là công lao của tên chó săn này, hại cô ngày đó bị Hứa Đình Xuyên làm cho chỉ còn nửa cái mạng.

"Tí nữa anh phải làm cái gì đó mới được. Nếu không sẽ làm thất vọng cái danh xưng gian phu này."

Tô Mạt Mạt vừa dứt lời, Hứa Đình Xuyên liền cúi người thấp giọng nói vào bên tai, âm thanh quyến rũ mang theo ám chỉ, doạ Mạt Mạt suýt thì không đứng vững.

Cô tĩnh dưỡng bốn ngày nay, phía dưới mới hết sưng, thật sự không thể chịu nổi nữa.

Mạt Mạt đang muốn chịu thua thì nghe được tiếng cười sang sảng của bà nội truyền đến.

"Biết các cháu tuổi trẻ nhiệt tình, cũng không đến mức ở trong sân công khai ân ái, bà còn đang chờ bánh táo của Mạt Mạt đấy." Bà nội Hứa đi đến cười trêu chọc.

Sau khi Mạt Mạt chào bà thì giới thiệu Jeff, nói là bạn bè cô kết giao trong trường học, bà nội Hứa khen Jeff vài câu rồi kéo Mạt Mạt đi vào phòng khách.

"Định Xuyên biết hôm nay cháu tới, tối hôm qua kích động ngủ không được, buổi sáng còn phân phó nhà bếp mấy lần, phải mua mứt dâu cháu thích ăn, còn để bếp phó đích thân làm món cay Tứ Xuyên nói cháu không cay không vui, thích ăn món cay, gia đình bà thường ngày ăn thanh đạm, bà nội lần đầu thấy nó chăm sóc người khác như vậy đấy."
Vừa vào nhà, bà nội Hứa đã như đọc thuộc lòng khen ngợi Hứa Đình Xuyên có bao nhiêu quan tâm Mạt Mạt, Hứa Đình Xuyên nghe vậy có chút hoảng vừa định mở miệng ngắt lời lại bị Jeff đoạt trước.

"Mạt Mạt thích ăn mứt dâu với món cay Tứ Xuyên, tớ cũng thích ăn, trách không được chúng ta hợp ý như vậy. Mạt Mạt còn nhớ không, lần đầu tiên cậu đưa cơm cho tớ, đều là món cay Tứ Xuyên." Jeff mỉm cười nhìn Mạt Mạt, giống như lần gia yến này nhân vật chính là cậu ta với Mạt Mạt.

Hứa Đình Xuyên dù sao cũng là chủ nhà, tuy trong lòng đã hận không thể một cước đá bay chướng ngại vật này, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười khiêm tốn, vừa muốn mở miệng lại bị bà nội nói trước.

"Bây giờ người trẻ đều thích ăn cay, cậu nhỏ, ngày thường cháu thích làm gì?" Bà nội Hứa tươi cười nhìn Jeff.
"Bà nội, cháu bắt chước Mạt Mạt gọi bà nội, chắc bà không phiền đâu nhỉ, cháu ngày thường thích chơi bóng rổ, chơi game, tập thể hình." Jeff trả lời đúng sự thật.

"Đình Thư, cháu xem cháu kìa, nếu là bạn học của Mạt Mạt thì cũng là bạn học của cháu, nếu đã tới nhà chúng ta, cũng không biết đường tiếp đãi cho tốt. Trong nhà không phải cũng có sân bóng rổ sao, mau đưa khách đi chơi đi. Hai cháu tuổi bằng nhau chắc chắn là có cùng chủ đề nói với nhau hơn là bà lão đây." Bà nội Hứa liếc mắt nhìn Hứa Đình Thư bên cạnh, ý bảo cậu nhanh chóng đưa Jeff đi đi.
Hứa Đình Thư nhận được chỉ đạo lập tức lôi kéo Jeff đi mất.
Chỉ còn lại ba người, bà nội Hứa lại bảo Hứa Đình Xuyên đi nhà bếp xem thử nguyên liệu làm bánh táo đã chuẩn bị hết chưa.
Khi chỉ còn lại hai người, bà nội lúc này mới nói thẳng vấn đề: "Mạt Mạt, hôm nay bà nội muốn nói lời xuất phát từ nội tâm này với cháu. Đình Xuyên nhà bà từ nhỏ đã hiểu chuyện, chưa từng làm chúng ta nhọc lòng, chỉ có chuyện yêu đương là làm ta với cha mẹ nó lo lắng sốt ruột. Hai tháng trước vì tự tiện an bài cho nó làm nó giận dữ dọn nhà ở riêng. Bây giờ cuối cùng nó đã có bạn gái, chúng ta mới yên lòng. Bà nội biết, cháu kém tuổi nó nhiều nên không thể không hỏi, Đình Xuyên thiệt tình với cháu, bà nội có thể thấy rõ, nhưng cháu với nó có thật lòng không?"
Mạt Mạt nhìn một vòng phòng khách tĩnh lặng, lúc này mới yên tâm trả lời: "Bà nội, cháu thật tình thích anh ấy...Nhưng cháu biết cháu không xứng với anh ấy, nếu toàn tâm toàn ý, sợ kết quả không thể đi với nhau đến cùng, bi thương chỉ mình cháu chịu đựng."

"Bà nội đã thật tâm nói chuyện với cháu, cháu cũng nói thật với bà đi, tại sao lại sợ không có kết quả? Băn khoăn cái gì?" Bà nội Hứa truy hỏi.
"Một là tuổi tác chúng cháu chênh lệch, cháu không hiểu rõ tâm tư của anh ấy, hai là gia cảnh hai nhà cũng khác biệt, yêu đương thì không sao, kết...." Nói đến chỗ này, Tô Mạt Mạt dừng lại, nếu nói trắng ra thì khác nào cô đang cầu xin thương hại.
"Cô nhóc này tuổi tác không lớn, lại suy nghĩ nhiều như vậy, bà nội hiểu ý của cháu. Nhà họ Hứa tuy gia nghiệp có chút lớn, nhưng cũng không phải quý tộc gì, không để ý chuyện môn đăng hộ đối. Chỉ cần cháu với Đình Xuyên thật tình yêu nhau, đợi cháu đến tuổi, chịu gật đầu, Hứa gia chắc chắn là cưới hỏi đàng hoàng, vẻ vang cưới cháu vào cửa. Nếu thằng nhóc Đình Xuyên làm chuyện bội tình bạc nghĩa như Trần Thế Mỹ, bà nội chắc chắn sẽ không tha thứ."
Khi Hứa Đình Xuyên trở về, nghe được bà nội nói chuyện cưới hỏi, sợ cô gái nhỏ bị dọa sợ, cô còn nhỏ, chỉ nghĩ được tới chuyện yêu đương, chưa nghĩ tới kết hôn, nói thêm vài câu nữa, có khi bà nội lại nói tới chắt trai, nếu thật sự dọa cô sợ hãi, chuyện yêu đương sẽ thất bại.
"Bà nội, cô ấy còn nhỏ, cưới hỏi gì chứ, sẽ dọa cô ấy sợ hãi. Mạt Mạt, nguyên liệu bánh táo đã đầy đủ, lầu hai có bếp, tuy không hay dùng, nhưng lò nướng dụng cụ đều có, em muốn làm bánh ở đâu?" Hứa Đình Xuyên muốn nhanh chóng đưa Mạt Mạt đi.
Tô Mạt Mạt vốn định làm ở lầu 1, nhưng nghĩ phòng bếp nhà anh có nhiều đầu bếp như vậy, toàn là đầu bếp tinh anh từ khách sạn, để họ làm trợ lý cho cô, có khi lại dọa cô làm bánh càng xấu hơn. Vẫn nên chọn phòng bếp ít dùng ở lầu hai.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com