ZingTruyen.Asia

Chồng Ngốc Sủng Vợ

Chương 34: Tiểu Soái Ca Họ Nguyễn

Phamchun_1803

Ánh mắt Mạnh Quỳnh hiện lên tia khó hiểu. Hàng lông mày hơi nhíu lại. Phi Nhung bị anh che mắt thì bực bội kéo tay của anh xuống.

- Anh sao chứ che mắt tôi vậy hả?

- Tên nhóc trước mặt nguy hiểm!

Anh thản nhiên. Tiểu Soái ca nhỏ kia không nói gì. Nó đi đến công tắc phía bên tường, lấy tay gạt đi những cây cỏ dại bám trên đó rồi cầm cần gạt xuống.

Phi Nhung chỉ nghe được tiếng khởi động máy móc to. Xung quanh bỗng nóng rực. Mặt đất bị nứt ra, dòng dung nham bên dưới đỏ rực chảy mạnh.

Hai người dựa lưng vào nhau từ từ lùi lại. Cô thì cảm thấy hơi hoảng. Ngã xuống dòng dung nham kia thì chỉ có thành tro

Song cô vẫn cố tỏ ra bình tĩnh như không có chuyện gì. Mạnh Quỳnh đưa tay ôm lấy cô.

Mặt đất cứ thế nứt ra ngày một gần tới chỗ của cô và anh. Phi Nhung thì khó chịu bởi hành động ôm lấy bụng cô của anh

- Anh buông ra! Tôi có thể xử lí. Đừng có mà ôm bụng của tôi!

Mạnh Quỳnh quay sang. Gương mặt anh biến đổi

- Nhỡ chẳng may em có bảo bối thì sao? Dù thế nào anh cũng phải bảo vệ!

Gương mặt cô thoáng đỏ. Có bảo bối sao? Anh ta đúng là mặt dày. Làm sao cô có thể mang thai khi anh ta và cô mới quan hệ 1 lần chứ? Vả lại lúc đó là thời kì an toàn của cô, anh ta đúng là nằm mơ!

Tay cô cố gắng gỡ tay anh ra nhưng Mạnh Quỳnh nhất quyết cứ ôm lấy không buông

Tiểu soái ca nhỏ kia đứng phía xa, ánh mắt thích thú chắp tay ra đằng sau.

Phía đất bên dưới bị nứt. Chỗ Phi Nhung đang đứng bị lún xuống. Cả người cô lảo đảo rơi theo những mảng đất vào trong dòng dung nham

Cũng may, anh đã nhanh nhẹn kịp thời tóm lấy tay của cô

- Bám chắc vào!

Phi Nhung ngước lên nhìn anh. Không hiểu sao tim lại đập mạnh. Người đàn ông này sao lại đối với cô tốt như vậy?

Mấy lần anh cứu cô. Thậm chí anh vì cô mà buông tay khỏi chiếc cột rồi bị hút vào trong này. Rốt cuộc lúc trước cô và anh yêu nhau sao?

Một tay Mạnh Quỳnh giữ chặt trên đất. Tay còn lại nắm chặt lấy tay cô. Sức nóng của dòng dung nham khiến bàn tay cố gắng trụ trên mặt đất của anh bị bỏng. Mạnh Quỳnh cắn răng chịu đựng. Dù như thế nào anh cũng sẽ không buông tay cô ra

Nhìn gương mặt anh chịu đựng đau đớn đến nỗi chảy toát mồ hôi, Phi Nhung nhìn chằm anh nói

- Thả tay tôi ra! Không cần anh giúp!

Anh vẫn không buông. Cô giơ tay còn lại cào, cấu xước tay anh nhưng Mạnh Quỳnh vẫn cố chấp. Anh mỉm cười nhẹ

- Anh không buông! Cả đời này anh chỉ có em...

- Được thôi!

Cô trừng mắt. Thoắt cái, cầm chiếc mặt lạ da người lột da. Gương mặt trắng nõn hoàn toàn khác đập vào mắt anh. Phi Nhung không hiểu sao chảy nước mắt

- Chắc có lẽ từ trước đến nay anh đã nhầm rồi, tôi không phải Phi Nhung mà anh hay gọi tên. Giờ buông tay được rồi...

Mạnh Quỳnh sững sờ. Anh không thể ngờ được người con gái trước mặt anh, Phi Nhung của anh lại là người khác. Rốt cuộc là anh đang chờ đợi gì? Cô tại sao lại thành ra như vậy?

Tuy gương mặt khác nhau nhưng cảm giác vẫn còn. Linh cảm của anh vẫn chắc chắn đó là cô. Là vợ của anh.

Ngoài dự tính của Phi Nhung. Anh không những không buông tay mà còn nói

- Dù em là ai thì anh vẫn tin là linh cảm của mình đúng! Nếu chết, chúng ta chết chung

Tay cầm mặt lạ da người của cô đột nhiên thả ra. Chiếc mặt lạ từ từ rơi xuống chìm vào dòng nhum nham nóng rực

Nước mắt của cô lại trào ra. Đây gọi là cảm giác thích sao? Anh ta tại sao lại hành động như vậy? Tại sao lại đối với cô như vậy? Nguyện hi sinh vì cô sao?

- Tôi không đáng để anh làm vậy!

- Đáng lắm!

Chứng kiến cảnh vừa rồi, Tiểu Soái ca chỉ thở dài. Định bật công tắt kết liễu luôn anh và cô

Ai ngờ, lúc Mạnh Quỳnh cúi xuống. Chiếc vòng cổ hình con rồng hiện ra.

Tiểu Soái ca như đứng hình. Đó chẳng phải sợi dây chuyền của người đứng đầu Nguyễn gia sao?

Suy nghĩ 1 hồi, Tiểu soái mở công tắc phía bên phải ra, ấn vào chiếc nút xanh. Tất cả các hệ thống kêu lên 1 tiếng to rồi từ từ khôi phục lại nguyên trạng ban đầu. Chiếc lồng sắt nhốt Mạnh Quỳnh vào cô cũng được nhấc lên.

Anh cầm tay cô, nhẹ nhàng đỡ cô dậy. Tiểu soái ca từ từ bước đến. Anh và Phi Nhung cảnh giác hơi lùi lại phía sau

- Không ngờ cậu là người đứng đầu Nguyễn Gia!

Mạnh Quỳnh nhìn chằm tên nhóc nhỏ kia đầy nghi vấn

- Thì sao?

Tiểu soái ca nói giọng non nớt của một đứa bé nhưng phong cách chẳng khác gì người trưởng thành

- Ta là Nguyễn Mạnh Khánh, hậu nhân đời trước của Nguyễn Gia. Theo quy tắc, cậu phải gọi tôi 1 tiếng ông trẻ!

- Ông trẻ?

Mạnh Quỳnh nhắc lại

Cô đứng bên cạnh thì sặc cười. Cư nhiên anh phải gọi 1 thằng nhóc con là ông trẻ. Đúng là ngoài sức tưởng tượng.

Tiểu soái ca Mạnh Khánh nói tiếp

- 17 năm trước, ta bị trúng độc nặng, gần như sắp chết. Cũng may được một vị thần y cứu giúp mới qua khỏi, nhưng thật trớ trêu lại không thể lớn lên được, mãi mang hình hài này. Khi vị thần ý đó chết, ta sống trong khu rừng này 1 mình. Rồi dần dần từ từ nghiên cứu những cuốn sách về cách đặt bẫy, cơ quan để bảo vệ chính mình. Lúc đó chính là thảm họa của Nguyễn Gia. Chắc vào thời điểm ấy cậu ở với người mẹ ruột nên không biết... Nó rất khủng khiếp!

Mạnh Quỳnh bây giờ mới biết. Lúc trước khi được ba dẫn về Nguyễn Gia thì ở đó đã xảy ra cuộc chiến thảm khốc tranh giàng quyền lực.

- Nhưng tại sao nhóc lại biết tôi ở cùng với mẹ ruột lúc đó?

Tiểu soái ca Mạnh Khánh cười cười

- Chính vào lúc đó, ta đã bảo ba cậu đón cậu về Nguyễn Gia!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia