ZingTruyen.Info

Cho Đội Trưởng Chúng Tôi ( nanatsu no taizai fanfiction) ( Transfic)

FOC 13

nezicaplant


Quán Bar không ồn ào náo nhiệt như họ đóan, vì vậy, họ có một buổi tối dễ chịu. Chỉ có 5 khách hàng đến. Mọi người đều đứng bên trong quầy tính tiền hoặc ngồi bên trước quầy để chờ khách hàng nhậu nhoẹt xong.

Khoảng chừng 10 giờ, nhiều người đến hơn nữa. Khiến họ hơi bận rộn, nhưng không nhiều lắm. Trong lúc mọi người đang bận rộn, có hai người đàn ông bước vào quán bar. " Chào mừng đến---" Meliodas tự dưng mở lời sau đó khựng lại vì hai người đàn ông già cỗi đó.

" Hendi! Dreyfus!" Meliodas kêu lên, nhảy qua khỏi quầy tính tiền. " Hai người trông già quá!" Meliodas chỉ vào, khiến hai người họ lườm anh. Đúng là sự thật, Hendrickson đã 55 tuổi và Dreyfus đã 63.

" Lâu lắm rồi đấy, hai người sao rồi?" Hia người họ hướng đến chiếc bàn. " Cũng tốt" Hendrickson trả lời, khiến Meliodas mỉm cười.

Dreyfus nhìn xung quanh,Mắt ông ta dãn to ra thấy một cô gái đặc biệt đang nhìn chằm chằm vào họ. Hendy cũng ghi nhận điều đó nên mắt ổng cũng dãn ra y hệt.

Meliodas thấy thế nhìn qua Elizabeth, anh ta cười toe toét. " Yup! cô ấy đã trở lại" Dreyfus tặng cho Meliodas một cái nhìn lo lắng nhưng anh ta chỉ mặc kệ nó.

" Cô biết gì không? Elizabeth! đến đây nà!" Meliodas gọi và cô liền bước đến. " Gì thế?" Elizabeth hỏi và liếc nhìn hai người họ trước khi chuyển sự chú ý về phía Meliodas.

" Đây là Dreyfus và Hendrickson! Họ là thánh kị sĩ của Liones!" Meliodas giới thiệu hai người họ với cô. Elizabeth cười, " Rất vui khi được gặp mọi người, Tôi là Elizabeth!" Giọng nói đầy vui vẻ khiến Hendy và Dreyfus nhớ lại hồi đó họ đã từng chăm sóc cho cô ấy.

" Rất vui được gặp cô, Elizabeth" Dreyfus mỉm cười, Hendy thì gật đầu.

Một lần nữa, lần này là có hoạt động khác, mọi người đều để ý hoạt động này, ngoại trừ cô. Ngực họ cảm thấy nặng nề, họ phải hành động như cô ấy chưa bao giờ tồn tại trước đây và chỉ mới đến và gặp họ lần đầu. Hơi khó khăn.

" Elizabeth, chúng tôi cần giúp" Diane gọi. " Tôi đến đây! nếu mọi người thứ lỗi" Elizabeth nói trước khi cô kịp rời đi.

" Cô ấy vẫn lịch sự hơn bao giờ hết" Hendy cười khiến Meliodas gật đầu liên tục. Rồi quay đầu lại vè phía hai người họ, " Chuyến viếng thăm đột ngột này là sao? Chúng tôi có rất nhiều khách viếng thăm hôm nay"

" Nhà vua cho chúng tôi nghỉ ngơi. Ông ta gợi ý cho chúng tôi ghé đây" Dreyfus giải thích, " Tôi nghĩ đây là lý do" rồi ông ta nhìn Elizabeth đang phục vụ những người khách.

" Vậy thì, tôi phải làm việc giồi. Hia người muốn uống giề? có sẵn hết đấy" melidoas cười toe toét. " Bia chứ còn gì nữa"

Meliodas phục vụ hai ly bia cỡ lớn và đi đến chỗ Elizabeth. " Thằng đó mạnh lém" Hendy chỉ tay, Dreyfus gật đầu.

" Chào!" Meliodas nói với cô

Elizabeth cười, " Chào", nghe thấy, anh bước đến ngồi kế ben cô. " Mọi thứ thé nào rồi?"

" Tuyệt vời lắm. Hôm nay chúng ta có buổi tối dễ chịu nhất thì phải nhỉ" Elizabeth trả lời. Meliodas cười hài lòng. " Vậy, ở đây làm việc thế nào?"

Cô nhìn anh, cảm thấy Meliodas đang nhìn mình. " Nó nhiều hơn tôi có thể hỏi" Meliodas nghĩ rằng cô đã hoàn thành việc của mình, nhưng thực chất là chưa.

" Nếu tôi không rời khỏi thị trấn, Tôi sẽ không được tiếp xúc với mọi người. Nếu tôi không đồng ý ở đây, Tôi sẽ phải ở ngoài đường mất. Vì thế rất cảm mơn anh, Meliodas"

Elizabeth không hiểu vì sao, nhưng tim cô đập khá nhanh kho cô cảm mơn Meliodas. anh cười khúc khích, " Có gì đâu mà"

Quán Bar đóng cửa sớm vì hết khách và mọi người chào tạm biệt Hendrickson và Dreyfus và bắt đầu sửa soạn để đi ngủ.

Tuy nhiên Elizabeth không tài nào ngủ được. Cô chỉ đang nhìn chằm chằm vào trần nhà và mỉm cười. Thầm cảm mơn mọi người để cho cô chỗ ở.

Suy nghĩ của cô bỗng chuyển hướng qua Meliodas và nụ cười của anh ta. Đôi mắt, hoạt động. Mọi thứ của Meliodas đều khiến cô vui vẻ. Nhưng cô không hiểu tại sao mình lại cảm thấy thế.

Elizabeth kết thúc những suy nghĩ của mình vì sao cô lại cảm thấy như thế, cô chưa bao giờ và không biết phải giải thích sao về những cảm giác cô gặp. " Tại sao mình lại cảm thấy như thế?" Cô tự hỏi bản thân.

" Elizabeth?" Cô nghe thấy Diane đang hỏi mình, Elizabeth quay đầu. " Ôi, Mình xin lỗi, Mình làm bạn thức à?"

" Không hẳn. Mình cũng không ngủ được, Diane đáp. " à, thì ra là thế. Chúng mình đều có cùng một vấn đề nhỉ?" Elizabeth cười  nhẹ.

Diane bật đèn lên và ngồi dậy trên giường và Elizabeth cũng thế. " Này Diane, mình hỏi chút được chứ?"

" Được, gì thế?"

" Bạn nghĩ sao về King?" Elizabeth hỏi. Mắt Diane bỗng nhiên dãn to ra. " Sao bạn lại hỏi thế?"

" Thì, mình luôn thấy cậu ấy ngồi kế bên bạn và hay giúp bạn. Và cậu ấy nhìn bạn kiểu như thế và mình không hiểu nổi, Diane cũng nhìn King bằng anh mắt y chang luôn" Elizbaeth giải thích. Diane cười.

" Vì mình yêu cậu ấy" Diane trả lời và cười. " Yêu ư?"

" Ừm, Cậu ấy là người yêu của mình và mình cũng thế, nó đã bắt đầu từ lâu rồi" Diane giải thích, bắt đầu bình tĩnh và chú trọng và tâm chủ đề.

" Mình đoán đó là vậy........" Elizabeth nói nhỏ, khiến Diane cười khúc khích.

" bằng cách nào.... mà bạn lại biết bạn yêu cậu ấy?" Elizabeth hỏi, Diane khá sốc vì câu hỏi của cô.

" thì, tình yêu đến từ nhiều cách khác nhau. Nó không có được lời giải thích chính đáng đâu, mình chỉ... yêu cậu ấy!" Diane kêu lên, nhưng nhỏ nhẹn không làm mọi người thức dậy.

" sao bạn lại hỏi thế?" Diane hỏi, cô chỉ thở dài. " Thì, tại mình hơi bối rối. Lần đầu mình đến đây, mình cứ nghĩ rằng Meliodas là chủ nen anh ta hay hét lên với Ban.... Nhưng bây giờ, suy nghĩ của mình thay đổi rồi"

" Thay đổi thế nào?" Diane có vẻ thích thú. " Khi mình thấy anh ấy, mặt mình hơi đỏ lên, mình đoán thế. Nụ cười của anh ấy khiến mình cảm thấy kì quặc... và anh ta thật đúng là một quý ông... nó có lẽ hơi--- Mình không biết cảm giác này là gì."

Elizabeth nhìn Diane, người đang mỉm cười với cô. " Elizabeth, bạn đã từng yêu ai bao giờ chưa?" Elizabeth khá sốc trong đầu.

Vậy thì, Có lẽ bạn đang..... yêu đội trưởng." Diane trả lời để khiến cô rõ hơn vấn đề vòng vo ấy.

" Nhưng.... thời gian mình dành cho anh ta không được gọi là yêu anh a gì cả" Elizabeth vẫn bối rối, nhưng cô nói sự thật. " Chỉ trãi qua một vài ngày thôi, sao lại yêu?"

" Có thể là do định mệnh đấy" Diane cười chói lóa. " Bạn cứ chờ đợi đi nhé!"

Elizabeth đã yêu Meliodas từ 3000 năm trước giồi bà con ơi








Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info