ZingTruyen.Info

Chiêu Hoàng Ký [Lý Chiêu Hoàng- Trần Cảnh- Thuận Thiên- Trần Liễu]

Hồi 7

Clarapham0

Trần Cảnh đến chỗ nghe kể chuyện, có một bà cụ ngồi kể chuyện. Lúc hắn đi đến đã kể đoạn "...lúc này vì thương xót cho Ngưu lang và Chức nữ, những con quạ đã bay lên trời làm cầu giúp họ hội ngộ vào mùng 7 tháng 7 hàng năm "

Hắn còn tưởng là một câu chuyện nào đó thú vị lắm, câu chuyện Ngưu lang và Chức nữ này hắn đã nghe từ lúc lên ba rồi, thuộc nằm lòng.

Thấy mọi thứ quá tẻ nhạt nên Trần Cảnh quyết định đến chỗ Lý Chiêu Hoàng xem sao. Chắc nàng ta đang mê mẩn coi xiếc

Còn về Lý Chiêu Hoàng, nàng xem xiếc một hồi, phát hiện toàn là những trò cũ rít cứ làm đi làm lại, đúng là lừa người, thế là bỏ qua chỗ Trần Cảnh.

Hai người đều đi đến chỗ của nhau nhưng lại không gặp mặt được nhau.

Lý Chiêu Hoàng đứng giữa dòng người tìm kiếm Trần Cảnh, nhưng vẫn không thấy hắn đâu.

Dòng người qua lại tấp nập, mọi chuyển động đều rất nhanh, chỉ có nàng là vẫn chầm chậm đứng đó tìm kiếm hắn, nhưng mãi vẫn không tìm thấy.

Trong đầu nàng lóe lên một suy nghĩ "nếu như thật sự không tìm thấy Cảnh nữa thì sao?"

Suy nghĩ đó làm nàng cảm thấy sợ, lúc ấy từ sau vai nàng có một bàn tay đặt lên. Cảnh! Hắn đứng đó nhìn nàng, mắt của họ chạm nhau. Mọi thứ xung quanh dường như tan biến, chỉ còn lại  hai người.

Rồi hắn đi đến bên nàng, chìa tay ra, tay nàng đặt lên tay hắn "Không phải chàng muốn nghe kể chuyện sao?" Trần Cảnh ôn nhu nói "Nghe xong rồi, giờ ta sẽ kể lại cho nàng nghe"

Họ cùng đi dạo phố, ngắm nhìn cảnh vật. Đi một hồi lại đi đến con đường nhỏ, đi qua con đường nhỏ đó là một khoảng cỏ xanh mướt, ở giữa còn có cây tử đằng. Xung quanh bươm bướm bay khắp nơi. Khung cảnh rất hữu tình.

Hai người cùng ngồi xuống góc cây tử đằng, Lý Chiêu Hoàng lấy trong tay áo ra hai cái màn thầu "Chàng vừa ăn vừa kể chuyện cho ta nghe đi" Trần Cảnh cầm lấy màn thầu cắn một miếng to sau đó bắt đầu kể

"Câu chuyện nói về mối tình bi thương của Ngưu lang và Chức nữ, Ngưu lang là một chàng chăn bò trẻ tuổi, Chức nữ lại là thần tiên. Trong một lần cùng bảy chị em của mình xuống trần giang tắm, bị Ngưu lang bắt gặp. Hắn đã lấy xiêm y của Chức nữ, khi tắm xong các chị em của nàng đều bay về trời. Chỉ còn lại Chức nữ, khi đi lấy lại xiêm y của mình, Chức nữ đã bị Ngưu lang nhìn thấy cơ thể nên đã chấp nhận lời cầu hôn của hắn, lấy Ngưu lang làm chồng..."

Kể đến đoạn này Trần Cảnh lại cắn thêm một miếng màn thầu nữa, Lý Chiêu Hoàng mới lên tiếng nói "Ha, tên Ngưu lang này đúng là xảo trá, lấy xiêm y của người khác, còn bắt người ta về làm thê tử" Hắn nghe vậy liền nói "Từ từ đã, nghe ta kể tiếp" Nàng quẹt mũi "Được, kể đi"

"Sau khi lấy được Chức nữ làm thê tử, Ngưu lang rất chăm lo cho vợ , hắn là một người chồng tốt. Chức nữ cũng rất ngoan hiền, nữ công gia chánh đều giỏi, nàng cũng là một người vợ tốt. Hai người họ sống rất hạnh phúc. Còn sinh được hai đứa con bụ bẫm nữa. Cuộc sống rất đầm ấm yên vui. Nhưng thiên hậu, là mẹ của Chức nữ nhận ra Ngưu lang chỉ là một phàm nhân tầm thường lại dám cưới một tiên nữ xinh đẹp như Chức nữ, nên bà đã điên lên. Bắt nàng quay lại trời làm công việc dệt mây cầu vòng. Bà ta còn rút kẹp tóc của nàng ra, vạch một con sông rộng chia cắt đôi tình lang mãi mãi, người đời gọi đó là sông Ngân hà. Người ở đầu sông, người ở cuối sông, không gặp được nhau, chỉ có thể nhìn từ xa..."

Lý Chiêu Hoàng thút thít, ngã đầu lên vai Trần Cảnh "Buồn thật, yêu mà không đến được với nhau thì đau đớn biết bao, vậy là họ không được gặp nhau nữa sao?"

"Được chứ, vì cảm động chuyện tình của họ nên những con quạ đã bay đến sông Ngân hà làm cầu, giúp họ gặp nhau vào ngày 7 tháng 7 hàng năm, đó gọi là ngày thất tịch"

Trần Cảnh vừa dứt lời, nhìn sang Lý Chiêu Hoàng thì thấy nàng đang khóc. Hắn lau nước mắt cho nàng "Sao lại khóc?" "Yêu nhau như vậy mà một năm mới gặp được một lần thì sẽ buồn lắm"

Lúc này Trần Cảnh mới hỏi thêm "Vậy nếu một năm mới gặp được ta một lần nàng có buồn không?" Nàng mạnh dạng trả lời "Buồn! Nếu mà như vậy thì một năm đối ta như bằng mười năm vậy"

"Vậy nàng có thích ta không?"
"Có..."

Sau khi trả lời Lý Chiêu Hoàng mới chợt nhận ra hình như mình nói quá, nàng ngượng chín mặt đứng lên đi ra chỗ khác. Trân Cảnh lại ngồi cười đắc chí.

"Chàng hỏi linh tinh gì vậy? Đi... đi về thôi" "Nhưng mà ở đây rất mát, phong cảnh lại đẹp, ta rất thích, ở lại thêm một chút đi" Nói rồi hắn nằm dài trên cỏ nhắm mắt lại, làn gió hiu hiu thổi qua luồn qua mái tóc nàng bay bay.

Nàng ngồi xuống cạnh hắn, nhìn hắn im lặng như vậy chắc là đã ngủ rồi. Lý Chiêu Hoàng lại nghĩ về câu chuyện khi nãy, lẩm bẩm "Ta cũng đâu phải Chức nữ, sao lại một năm mới được gặp chàng một lần"

Khi đó vài cánh hoa tử đằng bay xuống, rớt trên tóc Trần Cảnh. Nàng nhẹ nhàng lấy cánh hoa ra, nhìn một hồi rồi cất vào tay áo.

"Để ta nói cho chàng biết, hoa tử đằng có ý nghĩa là một tình yêu mãi mãi, nhưng mà mười năm nó mới nở, và chỉ nở có một lần. Giống như trong tình yêu vậy, nếu như chàng gặp được chân mệnh thiên tử của mình, thì cả đời này chàng chỉ yêu duy nhất người đó, đó gọi là tình yêu mãi mãi"

Nàng biết là Trần Cảnh đang ngủ, hắn không nghe thấy. Nhưng nàng vẫn muốn nói, nàng thật sự muốn có một tình yêu mãi mãi như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info