ZingTruyen.Info

Chiêu Hoàng Ký [Lý Chiêu Hoàng- Trần Cảnh- Thuận Thiên- Trần Liễu]

Hồi 43

Clarapham0

Trần Quốc Tuấn dẫn Phương Hạ đi đến mộ phần của Trần Liễu. Cỏ trên mộ đã mọc xanh um tùm, nước mắt của cô cứ rơi mãi, chân cũng không đứng vững được. Tay cô chạm vào bia đá lạnh lẽo "Chàng thật xấu xa, tại sao không đợi ta quay lại" Trần Quốc Tuấn và Hải Châu đứng đó cũng không hiểu tại sao cô lại  như vậy. 

Cô cứ tưởng mình quay lại sẽ được gặp Trần Liễu, nếu không chỉ cần đứng từ xa nhìn hắn. Hắn đã từng làm cô đau lòng, nhưng sau tất cả những đau lòng đó không sánh bằng những đẹp đẽ, hạnh phúc mà hắn mang đến cho cô. Lời hẹn thề của bọn họ đến cuối cùng chỉ là hẹn thề, không thể thực hiện. 

Một lúc lâu sau Trần Quốc Tuấn mới lên tiếng "Tiểu thư với phụ thân ta rốt cuộc là quan hệ gì? Ta chưa từng nghe phụ thân nhắc đến tiểu thư" Phương Hạ gạt đi nước mắt, đứng lên phủi phủi y phục "Bây giờ chàng ấy đã không còn, quan hệ gì cũng chẳng còn quan trọng" Cô đi đến chạm tay lên vai hắn "Phò mã thật sự rất giống chàng, nhưng ngài đừng giống chàng ấy, phải kiên cường hơn càng" Sau đó rời đi. 

Người tiếp theo mà cô muốn gặp chính là Lý Chiêu Hoàng. Nàng có vẻ đang có cuộc sống rất tốt, tự do tự tại. Không bị gò bó bởi những luật lệ của hoàng cung. Nơi đây rất xa hoàng cung, nàng sẽ không phải bận tâm về những thứ ở nơi đó. 

Phương Hạ đứng trước cửa nhìn vào thấy Lý Chiêu Hoàng đang may vá, miệng gọi "Phật Kim". Lý Chiêu Hoàng nhìn cô ngơ ngác, một lúc sau mới mở mắt to như nghĩ ra gì đó "Xuân Đáo?". Cô đi vào bên trong, nàng liền nắm hai vai cô "Thật sự là cô sao? Ta sắp không nhận ra cô rồi" Phương Hạ cười, nhìn một lượt, nàng đã không còn là muội muội nhỏ bé ngày nào. Nét trưởng thành hiện rõ lên khuôn mặt nàng. Cũng đúng, nàng đã ở tuổi ba mươi mấy, làm sao có thể giống với thiếu nữ đôi mươi năm nào. 

Lý Chiêu Hoàng bảo cô ngồi xuống uống trà nói chuyện "Gặp được cô thật vui quá" Phương Hạ gật đầu, ánh mắt long lanh "Ta cũng rất vui". Nàng nói tiếp "Còn nhớ năm đó bốn người chúng ta cùng nhau ăn thử các món ăn ở lễ hội, mua lồng đèn, còn trò chuyện rồi ngắm pháo hoa ở tửu  lâu, thắm thoát đã gần hai mươi năm" nàng ngừng một chút lại nói tiếp "Bốn người chúng ta mỗi người một ngã, âm dương cách biệt"

Thấy ánh mắt buồn rầu của nàng, cô ôm lấy nàng vỗ về "Đừng khóc, ta có mang bánh xuân thái đến cho cô này" Hải Châu đứng bên cạnh mở nắp khay bánh đem theo ra, nàng cầm một cái lên ăn thử, cười nói "Mùi vị rất ngon" Nàng ngạc nhiên, tại sao vị bánh lại giống với mùi vị của tỷ tỷ làm cho cô đến vậy. 

Phương Hạ vuốt ve mái tóc Lý Chiêu Hoàng "Cô phải cười như thế này, như vậy mới xinh đẹp, cười lên như vậy thì cuộc sống mới vui vẻ, cô nhất định phải sống một cuộc đời hạnh phúc"

Lý Chiêu Hoàng sưỡng người, đây, rõ ràng là những lời trước đây tỷ tỷ từng nói với nàng lúc nàng nhường ngôi cho Trần Cảnh. Nàng cười gượng "Cô hành động y hệt như tỷ tỷ của ta, haha, trùng hợp thật" Lúc này Phương Hạ mới ý thức được mình nên kìm chế lại, bèn rút tay về. 

Cô nói chuyện khác đánh lạc hướng "Dạo này cô cuộc sống của cô thế nào? Kể cho ta nghe đi" Lý Chiêu Hoàng trả lời "Mỗi ngày ta đều được ăn no, mặc ấm, có người chăm sóc ta rất tốt" Cô nhăn mày "Người chăm sóc rất tốt? Là ai" Chưa đợi nàng trả lời đã có người lên tiếng "Chính là ta" Từ ngoài cửa một nam nhân dáng người cao to bước vào. Phương Hạ nhận ra hắn, là Lê Tần. 

Lê Tần nhìn cô hỏi "Ta cũng không biết là muội có quen Sơn Ca đó, mới một thời gian không gặp đã gầy như thế rồi" Phương Hạ không hiểu hắn nói vậy là sao, chẳng kẽ Xuân Đáo có quen biết Lê Tần? 

Hải Châu bĩu môi "Huynh còn dám nói, tiểu thư của chúng ta chờ huynh tới cứu nguyên một đêm, cuối cùng lại chẳng thấy bóng dáng đâu? " Hắn đảo mắt "Đê đốc mà biết tin ta đem con gái của ông đi thì ta không sống nỗi đâu, cuối cùng chẳng phải muội ấy không cần phải gả đi nữa à" Hải Châu hỏi "Sao huynh biết?" Hắn như chột dạ, lảng sang chuyện khác "Sơn Ca, ta có mua mấy thứ muội cần rồi đây. 

Theo như Phương Hạ thấy, quan hệ giữa Lê Tần và Xuân Đáo rất thân thiết. Mà quan hệ giữa hắn và Lý Chiêu Hoàng càng thân thiết hơn. 

Lý Chiêu Hoàng hỏi "Huynh và Xuân Đáo quen biết nhau à?" Lê Tần liếc nàng Phương Hạ, bĩu môi "Một cục nợ" Nét mặt của Lý Chiêu Hoàng hơi khác. Phương Hạ nhập vai rất nhanh "Vậy huynh chăm sóc cho Phật Kim thế nào?" Hắn có vẻ tự đắc "Đương nhiên là rất tốt, đúng không Sơn Ca?"  Lý Chiêu Hoàng gật đầu. 

Cô chợt nhớ đến lịch sử, tương lai hắn sẽ cưới Lý Chiêu Hoàng, hiện tại lại đối xử tốt với nàng như vậy. Cô đã yên tâm được phần nào. Cô cùng Lý Chiêu Hoàng tâm tình, còn Lê Tần nấu ăn. Lâu lắm rồi cô mới nhìn thấy nụ cười của nàng vui đến vậy.

 Lý Chiêu Hoàng không thích chia sẻ quá nhiều với người khác. Nhưng không hiểu sao đối với Xuân Đáo cô lại muốn kể ra rất nhiều. Nói chuyện với Xuân Đáo nàng cảm thấy như đang được nói chuyện với tỷ tỷ của mình. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info