ZingTruyen.Asia

Chiêu Hoàng Ký [Lý Chiêu Hoàng- Trần Cảnh- Thuận Thiên- Trần Liễu]

Hồi 4

Clarapham0

Trần Cảnh nhìn Phương Hạ đang thờ người "Dạo gần đây Phật Kim rất hay buồn bã, ưu sầu, hoàng tẩu có thể thường xuyên đến thăm nàng ấy, trò chuyện tâm tình" Cô giật mình cúi thấp đầu "Thần thiếp tuân chỉ"

Thái sư Trần Thủ Độ đứng một bên nói "Chiêu Thánh hoàng hậu sức khỏe không tốt, vẫn là nên tịnh dưỡng, không nên tiếp chuyện nhiều" Cả Trần Cảnh và Trần Liễu đều không nói gì, chỉ tỏ vẻ gật đầu đồng ý.

Không khí trầm lắng một hồi, Trần Cảnh lên tiếng "Nhân dịp đệ... à ta đăng cơ, muốn tổ chức tiệc, huynh thấy thế nào?" Trần Liễu đáp "Cũng lâu rồi hoàng cung không tổ chức săn bắn, theo thần thấy nhân dịp này tổ chức một buổi" Khuôn mặt Trần Cảnh sáng bừng, vui lên, nở nụ cười "Ý này rất hay, vậy làm thế đi"

Trần Thủ Độ sắc mặt không thay đổi gì nói "Bệ hạ, chúng ta vẫn còn tấu chương cần phải phê" Trần Liễu nghe vậy hiểu ý "Vậy chúng thần xin cáo lui" Trần Cảnh có chút tiếc nuối "Được, vậy lần sau chúng ta bàn tiếp"

Ra khỏi chính điện Phương Hạ mới thở phào nhẹ nhỏm, không khí trong đó nặng trĩu khiến cô không thở được. Theo như cô quan sát, Trần Thủ Độ không ưa gì phu thê Trần Liễu. Còn tình cảm huynh đệ của Trần Cảnh và Trần Liễu nhìn có vẻ tốt đẹp nhưng có chút gượng gạo. Nói chung quan hệ tưởng tốt đẹp nhưng không tốt đẹp như tưởng.

Cô nhìn Trần Liễu đang trầm tư bên cạnh "Tướng công, chàng nghĩ gì vậy?" Hắn nghe nàng gọi mới chợt giật mình "Ta hả? Ta..." hắn dừng chốc lại nói tiếp "Ta đang nghĩ sắp tới tết rồi, nên cùng phu nhân làm bánh chưng trước hay đi dạo chợ hoa trước"

Cô nắm tay hắn, xoa xoa "Tướng công, đã là phu thê thì phải chia sẽ tâm sự cho nhau, đừng để mãi ở trong lòng" Hắn cũng xoa xoa tay cô "Tâm sự vui thì có thể chia sẻ, nhưng tâm sự buồn thì một mình ta chịu được rồi, không cần nương tử chịu cùng" Cô định phản bác lại nhưng hắn đã đặt ngón trỏ lên miệng cô không cho nói tiếp

Phương Hạ đắm chìm trong ánh mắt ôn nhu mà Trần Liễu dành cho Thuận Thiên, nó khiến trái tim cô rung lên từng nhịp. Trải nghiệm xuyên không này cho một cô gái chưa từng có mối tình nào như Phương Hạ biết được cảm giác thế nào yêu đương.

Liên tiếp mấy ngày sau đó Phương Hạ và Trần Liễu dính lấy nhau không rời, Lý Chiêu Hoàng ở trong cung buồn chán không có người tâm sự. Nàng đành đến tìm Trần Cảnh.

Có vẻ như nàng đến không đúng lúc, Trần Cảnh đang bàn chuyện cùng một đám triều thần trong điện Thiên An, nói là Trần Cảnh bàn nhưng thực chất là thái sư bàn mới đúng. Nàng thấy ông ta nói không ngừng, còn Trần Cảnh lâu lâu chỉ gật đầu rồi ậm ừ vài ba câu.

Lý Chiêu Hoàng trốn ngoài cửa quan sát gần một canh giờ đám người đó mới bàn xong chuyện. Mọi người lần lượt đi ra hết, cả thái sư Trần Thủ Độ cũng ra rồi nhưng nàng không thấy Trần Cảnh đâu.

Mất kiên nhẫn Lý Chiêu Hoàng chạy vào trong điện, thấy Trần Cảnh đang vẽ tranh. Nàng chạy tới gọi "Cảnh! Cảnh!" Hắn vẫn không ngước lên nhìn nàng "Hoàng hậu vô phép vô tắc quá rồi đó, lại gọi thẳng tên của trẫm" Nghe hắn nói vậy gương mặt Lý Chiêu Hoàng yểu xuống "Ta chỉ là quen gọi vậy rồi"

Trần Cảnh đặt bút vẽ xuống quay qua nhìn nàng, véo má một cái "Ta đùa thôi, không cần xụ mặt như vậy" Nàng xoa cái má vừa bị nhéo hơi ửng lên "Khiếu hài hước của chàng đúng là khiến người khác muốn..." Nói đến đây Lý Chiêu Hoàng lại ngừng

Hắn đi đến rót một cốc trà uống "Đến đây tìm ta có việc gì sao?" Lý Chiêu Hoàng đi đến bên cạnh ngồi xuống, tay chống cằm "Tỷ tỷ mấy hôm nay không chịu đến chơi với ta" Trần Cảnh nhướn mày "Không phải ta đã bảo tỷ ấy chơi với nàng sao?" Ánh mắt nàng liếc xuống đất "Tỷ tỷ và tỷ phu còn bận phu thê ân ái, không để ý đến ta nữa"

"Phu thê ân ái? Nàng học đâu ra mấy từ này?" Nàng dõng dạc trả lời "Là ta thông minh nên từ gì cũng biết, không cần học ai" Trần Cảnh nhéo má nàng một cái nữa "Ta hết nói nổi nàng rồi " Lý Chiêu Hoàng đẩy hắn ra

Nàng đứng xoa cái má đỏ ửng một hồi rồi nhỏ giọng nói "Chàng... chàng....có muốn đi dạo cùng ta không?" Trần Cảnh nhếch miệng cười, tỏ vẻ đắc ý "Để xem, ta giờ là hoàng đế, bận rộn chính sự, xem ra là không có thời gian"

Gương mặt Lý Chiêu Hoàng liền hậm hực, nàng quay lưng bỏ đi, càu nhàu "Biết sớm đã không tới" Trần Cảnh chỉ ngồi nhìn theo bóng nàng dần khuất xa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia