ZingTruyen.Info

Chiêu Hoàng Ký [Lý Chiêu Hoàng- Trần Cảnh- Thuận Thiên- Trần Liễu]

Hồi 32

Clarapham0

Sáng sớm Phương Hạ tỉnh lại, cô chợt sững người. Cuối cùng cũng đến rồi. Thời gian mà cô không mong muốn nhất cũng đã đến rồi. Thiên Ứng Chính Bình năm thứ 8. Trong bốn năm qua cô đã không bị xuyên không thêm lần nào. Từng ngày từng ngày trải qua một cách chân thật nhất. Có điều không phải đều vui vẻ.

Chỉ là không ngờ thời gian như một cái chớp mắt năm đó. Đến lúc thật rồi.

Cô bắt đầu biết mình có thai từ hai ngày trước, cái thai cũng đã gần ba tháng. Cô rất muốn đứa trẻ này sinh ra là con của Trần Liễu, nhưng chắc chắn nó sẽ là con của Trần Cảnh. Bởi vì cô sắp được lập làm hoàng hậu rồi.

Ngày nào mở mắt Phương Hạ cũng tự hỏi liệu hôm nay Lý Chiêu Hoàng đã bị phế chưa? Liệu hôm nay cô có phải rời xa nơi thân thương này mà tiến vào cung không?

Lý Chiêu Hoàng đã hơn một năm không gặp Trần Cảnh. Nhưng phải nói rằng nàng vẫn còn yêu hắn. Ngày nào nàng cũng mong hắn đến gặp mình, nhưng rồi lại sợ hắn đến gặp mình. Bởi vì nàng không biết đối mặt với hắn như thế nào.

Và hôm nay, Trần Cảnh đã đích thân đến gặp nàng sau một năm. Khoảnh khắc nàng gặp hắn mọi thứ xung quanh dường như biến mất chỉ còn lại hai người. Ánh mắt hắn nhìn nàng vẫn như vậy, chan chứa tình yêu.

Nàng nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt. Hắn vẫn là tên nô tài thấp hèn rụt rè, còn nàng lúc ấy là hoàng đế cao cao tại thượng. Lần đầu gặp mặt nàng đã thấy thích hắn vì vẻ ngoài xinh đẹp. Nên cho hắn theo hầu bên mình. Nhưng không ngờ vì chuyện đó mà mất nước. Rồi những kí ức lúc nàng cùng hắn vui chơi, trò chuyện ùa về. Cứ như mới hôm qua vậy. Vẫn vẹn nguyên trong kí ức nàng.

Bây giờ đang là mùa xuân, muôn hoa đua nở, chim hót líu lo. Và hôm nay nàng tròn 19 tuổi. Hoá ra nàng và hắn cùng chung sống như vợ chồng đã hơn mười năm. Mười năm vui vẻ, mười năm dằn vặt.

Trần Cảnh đứng yên không nói gì, ánh mắt hắn đượm buồn. Lý Chiêu Hoàng vẫn là lên tiếng trước "Cảnh, chàng nói xem chúng ta chung sống đã mười năm, tại sao ta vẫn yêu chàng như ngày đầu?" Mắt hắn rưng rưng, giọng khàn khàn "Ta... Ta cũng yêu nàng như ngày đầu" Lời nói của hắn xoa dịu tâm hồn nàng. Bọn họ đều yêu thương đối phương.

"Nhưng mà Phật Kim à, ta có chuyện muốn nói"

"Chàng nói đi"

"Thái sư, ông ấy muốn phế nàng"

Lý Chiêu Hoàng bật cười to, nước mắt rưng rưng "Hahahaha, phế ta? Ông ta muốn phế ta? Vậy chàng có đồng ý không?" Hắn ngập ngừng "Ta... Ta"

Trần Thủ Độ không biết từ đâu xuất hiện "Hoàng thượng đương nhiên là đồng ý rồi, hoàng hậu nương nương không làm trò bổn phận, đã nhiều năm không có con nối dỗi, hoàng thượng lo nghĩ cho xã tắc, đương nhiên phải phế người"

Nàng không biết nên khóc hay nên cười đây "Là ai, là ai khiến ta phải mất đi con của mình, là ai hả?!"

"Chính người không giữ được con của mình, đến bây giờ còn trách ai"

"Cảnh, chàng thật sự sẽ phế ta sao?"

Trần Cảnh né tránh ánh mắt nàng, hắn không dám cùng nàng đối diện. Lý Chiêu Hoàng lao đao ngồi xuống ghế. Nước mắt nàng rơi từng giọt, từng giọt như những viên minh châu. Nàng tuyệt vọng, nơi trái tim nhói lên từng đợt, cảm giác đau nhói giống như lúc phụ hoàng mất, giống như lúc con nàng mất.

"Ta biết, giữa ta và vương quyền chàng sẽ chọn cái nào, ta có thể từ bỏ vương quyền nhưng chàng thì không, Trần Thủ Độ càng không, xã tắc này giờ đã là của họ Trần. Chúc hoàng thượng giữ vững giang sơn, giang sơn họ Trần mãi mãi trường tồn, mãi mãi phồn vinh"

Thiên Ứng Chính Bình năm thứ 8, Chiêu Thánh hoàng hậu Lý Thị bị phế, giáng làm công chúa.

Buổi tối khi nghe tin, Phương Hạ đứng không vững, suýt thì ngã. Lịch sử đã diễn ra, mọi thứ đều không thể thay đổi. Cô thật sự phải rời xa Trần Liễu rồi.

Phương Hạ đi đến thư phòng, mở cửa ra đã thấy hắn ngồi đọc sách. Cô chạy đến ôm chằm lấy hắn. Nước mắt rơi không ngừng. Hắn vỗ vỗ lưng nàng âu yếm hỏi "Nàng sao vậy? Gặp ác mộng sao?" Nàng nức nở nói không thành lời. Phải một hồi lâu sau mới định thần lại "Chàng nhớ phải ăn nhiều một chút, đừng kén ăn nữa, trời lạnh thì phải mặc ấm vào, lúc thấy không khoẻ phải tìm đại phu khám chứ không được chịu đựng, nhớ chăm sóc Cam nhỏ, nó thích nhất là ăn nho khô, chàng cũng không được thức quá khuya, nhớ tự chăm sóc bản thân thật tốt"

Hắn cười cười "Nàng nói linh tinh gì vậy? Không phải đã có nàng lo cho ta rồi sao?" "Ta còn chưa nói xong, ta... Tha thứ cho chàng" Bọn họ đều biết Phương Hạ đã tha thứ cho hắn chuyện gì. Vì chuyện đó mà mấy năm qua hai người dần xa cách. Nhưng đến giờ phút này cô không muốn oán nữa, chỉ muốn được cùng hắn ở bên.

Mặt hắn trầm xuống, cô nhanh đứng lên "Ta đi nấu món mà chàng thích ăn nhất, đợi ta một chút"  Cô nhanh chóng đi vào bếp chuẩn bị nấu ăn

Phương Hạ vừa rời đi Trần Liễu liền lên tiếng "Ngươi ra đây được rồi"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info