ZingTruyen.Com

Chiêu Hoàng Ký [Lý Chiêu Hoàng- Trần Cảnh- Thuận Thiên- Trần Liễu]

Hồi 3

Clarapham0

Ngay ngày hôm sau là lễ đăng cơ của Trần Cảnh. Mọi người tất bật chuẩn bị, Phương Hạ chỉ ngồi trong phòng cắn hạt dưa. Rất buồn chán, ở hiện đại còn có điện thoại thông minh, ti vi để giải trí. Quay về thời đại này chỉ có cỏ cây hoa lá. Mấy việc thuê thùa cô không giỏi, lại chỉ biết được vài ba chữ hán nên không đọc được sách. Khiến Phương Hạ sắp chán chết rồi

Lát sau Trần Liễu mở cửa đi vào "Ngọc Oanh, tới giờ rồi" Cô đứng dậy chỉnh tề y phục. Ngồi đợi cả buổi, cuối cùng cũng có thể chứng kiến Hoàng đế đầu tiên của nhà Trần đăng cơ. Thật là mong chờ.

Trên đường đi vẻ mặt Phương Hạ cứ cười tủm tỉm. Trần Liễu chau mày hỏi "Có việc gì khiến nàng vui vậy?" Cô gãi gãi đầu "Thì ta sắp được chứng kiến lễ đăng cơ của..." Cô nói tới đó thấy sắc mặt Trần Liễu khó coi nên ngừng lại.

Vào đến cung điện Phương Hạ liền đi gặp Lý Chiêu Hoàng. Vừa gặp cô Lý Chiêu Hoàng đã chạy tới ôm "Tỷ tỷ, nhớ tỷ quá" Cô gõ vào trán Lý Chiêu Hoàng "Còn giả vờ nhớ nhung, hôm qua vừa mới gặp, muội còn ăn hết của ta một khay bánh" Lý Chiêu Hoàng xoa xoa trán bĩu môi "Muội là hoàng hậu đó, tỷ đừng có suốt ngày ức hiếp ta"

Phương Hạ cười lớn "Haha, đúng rồi, thần thiếp đắc tội rồi, hoàng hậu nương nương lượng thứ" Cả hai cứ thế cười một trận sảng khoái, mặc cho tương lai đau khổ ra sao, chỉ cần hiện tại vui vẻ, bình an là được.

"Tỷ xem hôm nay muội có đẹp không?" Lý Chiêu Hoàng xoay một vòng. Phương Hạ trầm trồ khen, đưa ngón cái lên "Hoàng hậu nương nương là đẹp nhất rồi"

Ngay lúc đó có một chú chó chạy vào, đằng sau là một tiểu thái giám đuổi theo "Người đâu, mau bắt súc sinh lại" chú chó chạy đến ngay chân của Lý Chiêu Hoàng, nàng ta ôm nó lên "Nô Ti của ta đáng yêu như vậy, ngươi lại dám gọi là súc sinh?"

Tên tiểu thái giám sợ hãi quỳ khụp xuống mặt đất "Nô tài biết tội, nô tài biết tội" Trần Liễu từ xa đi tới nói "Có một con chó mà cũng giữ không xong, để nó chạy đi, náo loạn hết cả lên, ngươi xem còn ra thể thống gì nữa đây?" Nghe vậy tên thái giám càng thêm sợ hãi, người run bần bật "Nô tài biết tội..." Lúc này Trần Liễu sai người kéo tên thái giám xuống phạt 10 hèo

Phương Hạ quay qua hỏi "Muội nuôi con vật này từ khi nào vậy?" Lý Chiêu Hoàng bình thản trả lời "Mấy hôm trước" Cô lại nói "Muội xem, vì con vật này mà có người bị phạt 10 hèo rồi kìa" Lý Chiêu Hoàng nhìn cô bằng con mắt kì lạ "Tỷ tỷ sao vậy? Nô tài làm việc thất trách thì phải bị phạt chứ sao?"

Phương Hạ giật mình, đúng rồi hình như Thuận Thiên sẽ không nói như vậy, cô nhất thời quên mất.

Lễ đăng cơ diễn ra hết sức long trọng, hoàng tráng y như mấy bộ phim cổ trang mà Phương Hạ từng xem trước đây. Chỉ là vị hoàng đế này còn nhỏ, gương mặt lộ rỏ vẻ non nớt, trẻ thơ. Cạnh bên vị hoàng đế nhỏ tuổi đó lại là một người đàn ông vẻ mặt uy nghiêm nhưng cũng lộ rõ vẻ già nua.

Sử sách giờ đây đã bước sang một trang mới, phía trước sẽ là những công danh hiển hách của nhà Trần, nhưng mấy ai hiểu được bên trong nó ẩn chứa sự thống trị của quyền lực, sự bi thương tột cùng. Ai trong nơi này cũng có một nổi khổ riêng, chỉ là nó được nhìn theo nhiều con mắt của người đời mà biến thành một câu chuyện tàn độc chốn cung đình.

Trần Liễu và Phương Hạ quỳ trong điện Thiên An, phía trước là cậu nhóc nhỏ tuổi non nớt Trần Cảnh, bên cạnh lại là thái sư Trần Thủ Độ cao cao tại thượng. Trần Liễu lên tiếng nói "Hoàng đế bệ hạ hôm nay đăng cơ, là phúc Đại Việt ta" Trần Cảnh cụp mắt, cười mỉm "Hoàng huynh đã quá lời rồi, chúng ta đều là người một nhà, không cần đa lễ với ta"

Phương Hạ ngước nhìn Trần Cảnh, rồi đây, mọi truyện sẽ xảy ra y như sử sách. Chiêu Thánh hoàng hậu sẽ bị phế, Thuận Thiên công chúa sẽ được tấn phong làm hoàng hậu. Người chị gái hết mực yêu thương em mình phải lấy chồng của em, rời xa phu quân mà nàng yêu thương. Sống một cuộc đời đầy oan nghiệt.

Người đau khổ nhất trong bi kịch này là ai?

Trần Cảnh?

Lý Chiêu Hoàng?

Thuận Thiên?

Hay là Trần Liễu?

Không, sẽ không có người đau khổ nhất. Ai cũng phải trải qua nổi đau thấu tận tâm can. Ai bảo họ sinh ra đã là con của hoàng tộc, được hưởng vinh hoa phú quý, có được những thữ mà người thường không có. Cái giá phải trả chính là sự thống trị của quyền lực, sự gàng buộc vô hình, bị cuốn vào vòng xoáy vương quyền

Nhưng...

Có lẽ thật ra họ không mong mình sẽ sinh ra trong dòng dõi hoàng tộc. Họ đâu được quyền lựa chọn. Họ chỉ đấu tranh để được sống.

Rốt cuộc, sẽ phải có người tổn thương. Không phải một người, mà là rất nhiều người.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com