ZingTruyen.Info

Chiêu Hoàng Ký [Lý Chiêu Hoàng- Trần Cảnh- Thuận Thiên- Trần Liễu]

Hồi 17

Clarapham0

Hai vị khách được mời vào uống trà đợi Trần Liễu. Một nam và một nữ, người nữ xinh đẹp kiều diễm, người nam tuấn tú oai phong. Ai trong thành Thăng Long cũng ngưỡng mộ họ. Trưởng tử Hồ Xuân Khứ và thứ nữ Hồ Xuân Đáo của đê đốc Hồ Lăng. Từ nhỏ đã được rèn luyện võ nghệ, gia thế lại tốt, vị cô nương nào cũng muốn gả cho Xuân Khứ. Còn Xuân Đáo, không những giỏi cầm kì thi họa, võ nghệ cũng tinh tường, khiến bao công tử thiếu gia mê mệt. Vừa hay họ là cặp song sinh, lại đang tuổi cập kê. Nhưng lại không chọn được nhà nào, có người bàn tán do gia đình danh thế nên sinh kiêu.

Trần Liễu chỉnh trang lại y phục, bước vào phòng khách. Phương Hạ đi theo sau, vừa nhìn thoáng qua cô đã nhận ra Xuân Đáo. Lại không ngờ tướng công của mình có quen biết với những người này. Họ chào nhau rồi cùng ngồi xuống nói chuyện. Đại loại là nói về một số chuyện trong thành. Phương Hạ ngồi kế bên nghe câu hiểu câu không. Chỉ quan sát, Xuân Đáo này hôm nay so với ngày ở hội săn có phần dịu dàng hơn. Nam tử bên cạnh thì toát ra khí thế lạnh lùng, có vẻ khó gần. Trần Liễu lại nói chuyện với họ có phần thân thiết. Xem ra quan hệ rất tốt.

Sau khoảng một nén hương, cuối cùng họ cũng nói xong. Cô ngồi ở đó phải giả bộ đoan trang, tươi cười. Sống lưng xem chừng sắp gãy làm đôi rồi. Trần Liễu và Xuân Khứ cùng ra đình viên chơi cờ rồi bàn thêm một số chuyện chính sự trong triều mà nữ tử như cô và Xuân Đáo không cần tham gia. Mà thực chất có cho cô cũng không muốn tham gia vào.

Phương Hạ thấy Xuân Đáo ngồi uống trà một mình nên tiếng gần bắt chuyện "Tiểu thư có nhớ ta là ai không?" Xuân Đáo nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, quan sát một lượt cô "Tiểu nữ đương nhiên nhớ phu nhân" Cô cười khẽ, đoạn nói "Ở hội săn ta thấy tài nghệ của tiểu thư rất giỏi, muốn kết giao bằng hữu, học hỏi thêm" "Là phu nhân quá khen rồi"

Cả hai người trò chuyện một hồi cũng biết về nhau nhiều hơn, nhưng chưa đến mức  gọi là thân thiết. Phương Hạ còn mời Xuân Đáo lúc rảnh rỗi có thể đến chơi.

Trong lúc chăm sóc phụ thân bệnh, PiHwa đã cho người đi điều tra xem Hồ Xuân Khứ là ai. Kết quả lại khiến nàng rất hài lòng, rất thích hợp làm con rể của phụ thân nàng. Phụ thân bệnh nhẹ nên nhanh khỏi. Thời gian này nàng rất rảnh rỗi. Thường xuyên đến chơi với Lý Chiêu Hoàng.

"Phật Kim, cô... đã từng ra bên ngoài cung, xem cuộc sống ở đó bao giờ chưa?" Lý Chiêu Hoàng nàng đương nhiên đi rồi, hơn nữacòn đi với Trần Cảnh, nàng vẫn còn nhớ như in ngày hôm ấy "Ta xem rồi, rất náo nhiệt, có nhiều điều thú vị lắm" Mắt PiHwa liền sáng rực lên, giọng có phần nũng nịu "Hay là... cô dẫn ta đi xem đi" "Được, chuyện này thì có gì khó"

Câu trả lời của Lý Chiêu Hoàng khiến gương mặt xinh đẹp của PiHwa thêm phần vui vẻ, sau đó suy nghĩ một hồi rồi bảo "Nhưng mà ta chỉ muốn đi cùng cô thôi, không cần đám nô tài kia lẽo đẽo theo sau" Nàng lập tức đồng ý, thật ra nàng cảm thấy bọn họ rất phiền phức.

Lý Chiêu Hoàng hẹn Phương Hạ đợi ở cửa cung. Nàng và PiHwa thay y phục giản dị rồi lẽn ra. Bọn họ gặp nhau là khoảng cuối giờ Tỵ. Trời lúc đó cũng đã tối, ít bị chú ý. Thật ra ban đầy hẹn nhau cuối giờ Thìn, nhưng đột nhiên Trần Cảnh xuất hiện chen ngang, nàng phải đánh lạc hướng hắn cả buổi mới lẽn ra được. Ra tới cửa cung đã thấy Phương Hạ đứng đợi sẵn, nhưng hình như còn có người. Đi đến gần mới biết đó là Xuân Đáo.

Hai người họ nhìn Xuân Đáo khó hiểu, Phương Hạ mới vội giải thích "À à, Xuân Đáo cũng đang rảnh rỗi, nên ta rủ cô ấy đi cùng" Mặc dù cô đã giải thích nhưng họ vẫn nhìn Xuân Đáo chằm chằm. Tới lúc cô hối thúc mới chịu lên xe ngựa đi. Khắp nơi treo đèn lung linh, mùi đồ ăn thơm phức, dòng người tấp nập. Đúng là một khung cảnh náo nhiệt, vui vẻ.

Đi tới đâu gặp món gì PiHwa cũng mua, phải công nhận nàng ta ăn giỏi thật. Nhìn nàng ta vừa ăn vừa háo hức ngắm mọi thứ xung quanh cứ như đứa trẻ lên ba. Lý Chiêu Hoàng nhăn mày hỏi "Sao cô có thể ăn nhiều vậy? Bụng đã sắp nổ chưa?" PiHwa đập tay lên bụng, cười cười bảo "Ta còn có thể ăn hơn nữa, với lại đồ ăn của các người vừa ngon vừa lạ, mấy món này ngon hơn nhiều với mấy món nhạt nhẽo trong cung" Nghe nàng ta nói cả ba người cười phá lên. PiHwa chia hết đồ ăn cho Phương Hạ, Lý Chiêu Hoàng và Xuân Đáo. Xuân Đáo thắc mắc "Không ăn nữa à?" Nàng ta cười mỉm, mắt chớp chớp "Ăn chứ, nhưng mà mấy món này chán rồi"

Nghe bảo lát nữa sẽ có pháo hoa, Phương Hạ rủ mọi người vào một tửu lầu ngồi đợi. Trên đường còn mua thêm mấy cái lồng đèn nhiều hình thù. Của Phương Hạ là hoa sen, Lý Chiêu Hoàng là ngôi sao, PiHwa là hình tròn, còn Xuân Đáo là hình con thỏ. Lý Chiêu Hoàng chỉ vào lồng đèn của PiHwa "Con thỏ này nhìn buồn cười quá" Phương Hạ tiếp lời "Đúng rồi, hình như mắt còn bị méo" Xuân Đáo cầm lồng đèn giơ cao ngang mặt "Nó không đẹp nhưng nó lạ" Nhìn biểu cảm của nàng ta ai cũng bật cười. Đột nhiên từ xa có người gọi "Xuân Đáo!" Bốn người giật mình quay lại nhìn, thì ra là hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info