ZingTruyen.Com

Chiêu Hoàng Ký [Lý Chiêu Hoàng- Trần Cảnh- Thuận Thiên- Trần Liễu]

Hồi 11

Clarapham0

Sau thời gian dài chuẩn bị cuối cùng hội săn cũng tổ chức. Các vị triều thần, người của hoàng tộc  đều tham gia, đặc biệt lần này còn có xứ thần nước Xiêm. Ai nấy đều háo hức, mong chờ.

Lý Chiêu Hoàng cùng Trần Cảnh ngồi kiệu từ hoàng cung tới, ban đầu nàng còn đòi cưỡi ngựa tới, nhưng Trần Cảnh không cho. Phương Hạ cùng Trần Liễu đi xe ngựa tới. Tối qua vì thức khuya may túi thơm mà sáng nay trên đường đi cô cứ ngáp ngắn ngáp dài.

Ở bãi săn rộng lớn mọi người ngồi thành hai hàng đối diện, ở giữa là chiếc bàn lớn, nguy nga để Trần Cảnh và Lý Chiêu Hoàng ngồi. Cạnh bên trái là thái sư Trần Thủ Độ và phu nhân, bên phải là thái thượng hoàng Trần Thái Tổ.

Sứ thần nước Xiêm và con gái cũng được ngồi gần thái thượng hoàng. Còn Phương Hạ và Trần Liễu thì ngồi cách đó một khoảng. Theo như cô quan sát, các vị triều thần ai có con gái, con trai cũng đều dẫn theo. Tướng mạo của họ đều rất ưa nhìn nhưng không quá nổi bật.

Thêm các huynh đệ của Trần Cảnh, người trong hoàng tộc ai nấy đều có mặt đầy đủ không thiếu một người.

Phương Hạ vừa cắn miếng táo vừa quan sát PiHwa, từ lúc nàng ta đến Đại Việt tới giờ cô chỉ mới gặp được hai lần. Mà lần nào cũng chỉ là thoáng qua. Lần này nhìn kĩ nàng PiHwa này đúng là khuynh thành. Chỉ là chưa được tiếp xúc nhiều nên cô chưa biết tính tình nàng ta ra sao mà Lý Chiêu Hoàng lại yêu thích đến vậy.

Quan sát một hồi cô chợt nghe mọi người hô hào, giật mình nhìn lại thì ra là có người đang biểu diễn bắn tên. Là một nữ tử, nhưng cách ăn mặc lại như một nam nhân. Tóc búi cao, y phục đen huyền, phong thái hơn người, động tác bắn tên uyển chuyển, điêu luyện, bắn ra mũi tên nào cũng trúng hồng tâm.

Thái thượng hoàng vỗ tay tán dương, khen ngợi. Mọi người thấy thế cũng vỗ tay theo "Ngươi là danh khuê nhà nào mà kì nghệ bắn cung lại xuất chúng như vậy?" Nữ tử cuối đầu e thẹn, hoàn toàn đem nét lạnh lùng khi nãy để qua một bên "Tiểu nữ là con gái của đề đốc Hồ Lăng, Hồ Xuân Đáo"

Nghe đến cái tên này ai cũng liên tưởng tới bài thơ Cáo Tật Thị Chúng của Mãn Giác thiền sư

  Xuân khứ bách hoa lai
  Xuân đáo bách hoa khai
  Sự trục nhãn tiền quá
  Lão tùng đầu thượng lai
  Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
  Đình tiền tạc dạ nhất chi mai

Ai cũng biết trong triều đề đốc Hồ Lăng được coi trọng, hôm nay con gái ông ta lại có tài nghệ như vậy. Đúng là càng thêm tiếng thơm

Lý Chiêu Hoàng gãi đầu suy nghĩ rồi nói "Xuân Đáo trong Xuân đáo bách hoa khai?" Lúc này Xuân Đáo mới khẽ mỉm cười gật đầu "Hoàng hậu nương nương nói đúng rồi ạ" Lý Chiêu Hoàng nghe vậy hớn hở quay sang nhìn Trần Cảnh, ý chờ hắn tán thưởng. Ấy vậy mà hắn không nói gì chỉ ngồi lì đó. Phương Hạ thở dài, muội muội này của cô đúng là quá vô tư rồi, đâu phải chỉ có muội ấy biết bài thơ đó.

Trần Thái Tổ tán thưởng Xuân Đáo thêm vài câu rồi cho người ban thưởng, nghe nói là một cây trâm làm bằng ngọc lưu ly.

Ngay khi Xuân Đáo chuẩn bị lui ra lại có người lên tiếng "Ta thấy tài nghệ của cô nương đây rất hay, hay là chúng ta 'ka khèn phạn' đi" Nghe cách nói chuyện này Lý Chiêu Hoàng không cần nhìn cũng biết cách nói chuyện này là ai, chỉ có thể là PiHwa. Nhưng mọi người lại ngơ ngác không biết cô gái này nói gì.

Thị nữ bên cạnh kéo kéo tay áo PiHwa nói nhỏ "Tiểu thư, là so tài" Được thị nữ nhắc nhỡ nàng ta mới ho một cái rồi nói lại "Ý... ý ta là so tài, là so tài với nhau" Ánh mắt Xuân Đáo dời về người PiHwa, nhìn một lượt từ trên xuống dưới. Cách ăn mặt khác lạ này nàng cũng đoán ra người thách đấu với mình là ai.

"Nếu tiểu thư muốn vậy tiểu nữ cũng không từ chối" "Được!" Cả hai cùng cầm cung và tên ra trước tấm bia. Từ xa quan sát Phương Hạ có thể cảm nhận được khí thế hừng hực của cả hai.

Lý Chiêu Hoàng nghiêng người sang Trần Cảnh ghé gần lại "Chàng đoán xem ai sẽ thắng?" Trần Cảnh nhướn mày nhìn hai người đang cầm cung tên "Ta thấy Hồ Xuân Đáo sẽ thắng" Lý Chiêu Hoan nhếch mép, ngả người tựa ra ghế "Đấy là chàng chưa thấy Thái Hoa bắn tên thôi, so với nàng ấy Hồ Xuân Đáo này chỉ là hạng tép riu, Thái Hoa sẽ thắng"

Hắn quay sang nhìn nàng hất cằm "Vậy cược đi, Xuân Đáo thắng nàng phải làm theo một yêu cầu của ta, còn nếu nàng ta thua thì ngược lại" Nghe thấy lời mời hấp dẫn vậy nàng đương nhiên sẽ đồng ý, huống hồ nàng rất tự tin vào tài nghệ của PiHwa, giọng đắc ý nói "Được, ta cược, Thái Hoa chắc chắn thắng, chàng cứ chờ ta sai khiến đi"

Tiếng trống vang lên, Xuân Đáo giương mũi tên của mình về phía tấm bia trước mắt. Nhắm thẳng một đường, mũi tên như gió lao tới hồng tâm. Mọi người vỗ tay hô hào, nhưng sắc mặt của Xuân Đáo vẫn không thay đổi. Lại một tiếng trống nữa vang lên, PiHwa giương cung tên, khoảng dừng một hồi rồi mới bắn mũi tên.

Mũi tên xuyên thẳng đến hồng tâm của tấm bia, xem chừng còn tạo ra vài vết nứt xung quanh. Lại thêm một tràng vỗ tay nồng hậu nữa.

Cả hai xem ra là ngang tài ngang sức, đường tên của Xuân Đáo thì nhẹ   nhàng uyển chuyển, đường tên của PiHwa lại mạnh mẽ, cứng cáp. Có thể nói là không phân định được thắng thua.

PiHwa ngẩng đầu nhìn lên trời rồi nói "Xem ra hai ta tài sức ngang nhau, như vầy đi, để định thắng thua hay là bịt mắt lại bắn con  chim kia đi" Ai nghe thấy lời đề nghị này cũng trầm trồ, bịt mắt thì làm sao mà bắn được, còn đằng này vừa bịt mắt còn phải bắn con chim đang bay.

Lý Chiêu Hoàng ngồi cười khẩy, đúng là chỉ có Thái Hoa của cô mới nghĩ ra nhiều trò thú vị như vậy thôi. Nhưng không biết Xuân Đáo có đồng ý hay không đây.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com