ZingTruyen.Com

CHỊ SẼ MÃI YÊU EM

46. Ngoại truyện: Nhã Khanh

greha960

  Nhớ lại những ngày đầu em về ở với Khánh Quỳnh, Nhã Khanh vẫn là cô bé đôi mươi với đôi mắt biết cười. Em trong sáng như bông hoa trước gió làm trái tim chị bị lay động không ngừng. Nhã Khanh cũng chính vì làm bông hoa nên thường phải cố vượt qua những cơn gió lớn.

  Cơn gió lớn mà em phải trải qua và cố hoàn thiện bản thân lại là Khánh Quỳnh!

  Từ bé, gia đình em luôn chiều chuộng nên con bé chưa từng chịu thiệt thòi. Sống với Khánh Quỳnh, Nhã Khanh phải tuân theo khuôn khổ, sống có trách nhiệm hơn và thay đổi rất nhiều sau những lần bị chị la rầy hay phạt đòn. Nhã Khanh từ những lần bị phạt ấy cũng đã lớn dần lên trong suy nghĩ và cách sống nhưng bản chất thánh thiện trong em vẫn còn đó. Chính điều đó đã không làm em trở nên hận thù khi Khánh Quỳnh đối xử với em có phần nghiêm khắc và không ghét bỏ chị sau những trận đòn.

  Chỉ vài ngày đầu gặp nhau, Nhã Khanh đã trễ học. Dường như đó là một thói quen khó bỏ của em vì nhà gần và có tài xế riêng. Lần ấy em đi trễ, bị Khánh Quỳnh với cương vị một cô giáo đã cho em một trận đòn khá đau vào tay nhưng "giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời" nên em lại chứng nào tật nấy.

  Vài ba ngày sau khi em về sống cùng Khánh Quỳnh, chị đã nhận ra em hay thức khuya học bài nên nhiều lần nhắc nhở. Đến hôm thứ năm, Nhã Khanh vẫn thế, ăn tối xong là em ngồi vào bàn học. Em chăm chỉ, điều đó không ai phàn nàn nhưng bây giờ đã là 22h, em vẫn chưa chịu ngủ.

- Nhã Khanh, gần 23h rồi em. Ngủ đi mai còn đi học.

  Khánh Quỳnh đã lên giường từ sớm, chị xem điện thoại để cố đợi em một lát nhưng bây giờ muộn lắm rồi, chị đi làm ở viện một ngày cũng rất mệt nên muốn ngủ sớm.

- Em sắp xong, sắp xong. Em ghi nốt cái này thôi chị.

  Miệng em nói, tay vẫn viết nhưng không để ý sắc mặt ai kia đã nhíu mầy từ lâu. Biểu tình này rất không muốn thoả hiệp với em.

- 23h rồi em, sắp giữa khuya rồi. Mai mà đi học trễ, về nhà chị cho ăn roi mây đó nha.

- Dạ rồi, dạ rồi. Chị ngủ trước đi. Em dọn dẹp rồi ngủ sau.

  Khánh Quỳnh giận lẫy, đưa tay lạnh lùng tắt hết đèn phòng rồi nằm phịch xuống giường, kéo mền đắp lại, xoay mặt với nó.

- Chị ngủ ngon.

  Em thấy Khánh Quỳnh vậy cũng hiểu hiểu nên mới chúc chị một câu chữa cháy. Khánh Quỳnh nghe nhưng chị dỗi rồi, ngủ đây. Nhã Khanh quay lại bàn học, em lại tiếp tục ghi cho xong 2 trang A4 và rồi... đồng hồ đã điểm 1h sáng còn em ngủ gục trên bàn.

  Sáng tinh mơ, Khánh Quỳnh thức dậy, vươn vai, nhìn sang bên không thấy ai, nghĩ nghĩ em dậy chuẩn bị đi học rồi. Nhưng nào có, chị ngồi dậy xếp mền mới nhận ra em ngủ gục ở bàn. Khánh Quỳnh có chút tức tối trong người vì con bé không nghe lời nhưng mới sáng, phải giữ tâm tịnh. Chị xuống nhà nấu đồ ăn sáng, cũng định gọi em dậy nhưng thấy ngủ say quá nên thôi. Khánh Quỳnh ăn sáng xong vẫn không nghe động tĩnh gì có vẻ là em đã dậy nên dọn dẹp, thay đồ rồi qua nhìn em một tí.

Ấy chà, con bé vẫn như gấu ngủ đông không hề hay biết mọi thứ xung quanh. Khánh Quỳnh bế em đặt lên giường. Con bé mơ mơ màng màng hí mắt nhìn chị nhưng sự mệt mỏi đeo bám lại kéo em vào giấc ngủ. Khánh Quỳnh lắc đầu, chị đóng cửa phòng, nhìn sang đồng hồ cũng sắp trễ nên vội rời khỏi nhà.

Đến trưa, dường như không an lòng về cô nhóc ở nhà nên chị xin nghỉ nửa buổi chiều. Khánh Quỳnh không ăn trưa, vừa hết giờ liền cởi bỏ áo blouse, thay đồ rồi nhanh chóng lái xe về nhà. Căn nhà vẫn yên tĩnh không một tiếng động. Chị cá chắc hôm qua gần sáng em mới ngủ nên giờ còn chưa dậy. Khánh Quỳnh lại sôi máu thêm lần nữa, chị bước nhanh lên phòng thay đồ rồi qua phòng bên xem con heo ngái ngủ kia.

Khánh Quỳnh bước đến kéo chăn ra khỏi người em, chị có chút nhíu mầy khó chịu rồi. Chết em!

- Khanh, mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi còn chưa chịu dậy nữa.

Chị vỗ vỗ mặt nó, con bé tỉnh rồi nhưng lười mở mắt. Ánh sáng hắt vào chói quá, em cũng chẳng màn nhìn xung quanh.

- Dậy mau. Không đi học hay sao?

Vừa nghe đi học, Nhã Khanh liền giật mình nhận thức ra có gì đó không đúng lắm.

"Chết cha, quên mất đi học"

Em ngồi bật dậy, nhìn thấy chị đang đứng đấy thì có chút rén.

- Em tính không đi học hả? Nhìn coi mấy giờ rồi?

- Trời đất, 12h trưa rồi hả? - em ngủ quá ngủ còn tưởng bây giờ mới 8, 9h là cùng. Ai dè đâu...

- Ừ bây giờ có trời mới cứu được em. Đi ra ngoài rửa mặt đồ đi rồi ăn trưa.

- D... ạ...

Cả buổi trưa, nhìn sắc mặt chị em không tài nào nuốt nổi miếng cơm. Cổ họng em cố mở ra để cơm trôi xuống dạ dày nhưng có gì đó khô khóc lắm. Dường như Khánh Quỳnh đang giận sôi máu, thiêu đốt cả tâm trí Nhã Khanh. Bữa cơm trôi qua 1 tiếng, cũng đủ thời gian để em tiêu hoá xong, chị không muốn kéo dài liền vào câu chuyện:

- Ngủ đã rồi chắc không cần ngủ trưa đâu ha?

- Dạ... - em trả lời có chút ngập ngừng.

- Chăn ấm nệm êm quá rồi ngủ tới 12h trưa không đi học luôn.

Hic, em đang ngồi trên giường mà chị nói vậy làm em không dám ngồi nữa... Khánh Quỳnh đứng trước mặt nó, giọng có chút trách móc.

- Chị... em xin lỗi...

- Tối qua chị có nói em ngủ sớm rồi mà?

- Tại...

- Không có tại gì hết. Chị nói em không phải chỉ một lần. Lớp trưởng mà hết lần này tới lần kia đi trễ rồi bây giờ ngủ quên đi học, em coi được hả?

- Hic... em xin lỗi... hic...

Nhã Khanh vốn mau nước mắt, chị mới la vài câu là nước mắt em lưng tròng. Con bé nhìn chị, hai tay vô thức bấu vào nhau.

- Tối qua chị nhắc làm sao?

- Dạ...

- Chị không thích rề rà. Trả lời nhanh lên.

- Chị nói, chị nói em không ngủ sớm là...

Em chợt nhớ ra, miệng liền nín bặt lại. Rõ ràng hôm qua Khánh Quỳnh đã buông lời cảnh cáo nhưng em lại bỏ ngoài tai.

- Là chị cho em ăn đòn! Đúng chưa?

- Dạ...

Em sợ, Nhã Khanh nhớ đến lần đi trễ trên lớp bị chị khẽ tay thì cơ thể bỗng lùi xa chị ra một tí.

- Nhớ ra thì dễ nói chuyện hơn rồi. Nằm xuống đó đi.

Từ lúc nào tay chị đã cầm sẵn cây roi mây dài. Mặt Nhã Khanh tái lại như tàu lá chuối. Mồ hôi trán em bắt đầu tuôn ra nhưng tay lại lạnh lên vô cớ.

- Chị ơi, đừng mà chị... hic...

- Nằm xuống! - Khánh Quỳnh chỉ cần gằng giọng một tiếng, em liền quéo cả người.

- Hic... dạ...

Em từ từ nằm sấp xuống, úp mặt vào hai tay.

- Kéo quần xuống.

- Chị... hức...

Nhã Khanh nhìn Khánh Quỳnh với ánh mắt cầu xin. Nằm đây đã quê lắm rồi, chị còn bắt em cởi. Con bé khóc oà lên!

- Mau lên, chị không muốn lặp lại. Em biết tính chị rồi đó, mau!

Nhã Khanh đành kéo hai lớp quần xuống, để lộ đôi mông tròn, trắng hồng chưa từng trầy xước ấy ra. Khánh Quỳnh cũng hơi bất ngờ vì sự đẹp đẽ này, chị khựng lại. Khánh Quỳnh hạ cây roi xuống, da dẻ em trắng hồng khiến chị không nỡ đánh. Biết vậy nãy không bắt cởi làm gì, cởi ra rồi giờ lại xót. Nhưng mà lỡ cởi rồi, chị nắm hai lớp quần em cởi phăng ra ngoài. Nhã Khanh được cớ khóc lớn hơn, em không dám kháng cự, thậm chí không dám cho tay ra sau che mông lại. Em quê, quê muốn chui xuống gầm giường.

- Nằm đây suy nghĩ đi. Tí chị quay lại hỏi bao nhiêu tội mà thiếu là chị đánh sưng mông.

- Dạ... hic...

  Khánh Quỳnh chợt nhớ ra có mail đang cần xử lý nên bỏ em ở đây một lát. Chị nghĩ ra ngoài để hạ hoả tí cũng tốt nhưng em lại không nghĩ thế. Ai đời là nữ nhi 20 tuổi đầu lại nằm phơi mông ra thế này. Nhã Khanh lâu lâu lại vô thức đưa tay xoa xoa lên mông. Em nhìn cây roi chị để trên bàn, xoay ra sau nhìn mông một tí rồi lại nằm nghiêm chỉnh. Khánh Quỳnh xử lý mail có chút rắc rối, tận 30 phút sau mới trở lại.

- Sao, nghĩ ra được gì chưa? - chị lấy cây roi đánh nhẹ lên mông em. Con bé xếp re không dám cử động.

- Em... hic... ngủ trễ, không nghe lời chị, đi học trễ.

- Mới có 3 tội, còn thiếu. Mau lên!

- Em không nghĩ ra... oaaa...

- 3s... 1

-...

- Chị... hic...

- 2...

- Chị ơi đừng đánh. Hay là do em hay thức khuya?

- Sai...

- Em... hức... quên đi học...

- Sai...

  Chị lại "thả" cây roi ra, nhịp nhịp lên mông em. Nhã Khanh nhíu mông lại, mắt nhắm thít. Em nghĩ chị đánh nhưng không, Khánh Quỳnh lại hỏi tới:

- Học Y mà không quan tâm sức khoẻ, chị nói nhiều lần, không nghe là không. Thức đêm thức hôm ha, hay đi trễ ha.

  Cứ mỗi chữ "ha", chị nhịp nhanh hơn làm con bé rùng mình.

- Giờ muốn chị phạt sao đây?

- Chị... oaaaa... đừng đánh đòn em mà chị. Em hứa em sửa mà. Hay chị phạt em cái khác nha chị.

- Không. Bị đòn là chắc chắn rồi. Ý chị hỏi là 4 lỗi thì em muốn bao nhiêu roi?

Khánh Quỳnh khẽ cười, em cứ nhúc nhích như con giun dưới ngọn roi hung dữ. Con bé quay sang nhìn chị, đưa 1 ngón tay lên...

*Chát*

- ÁAA... Oaaaaa...

Khánh Quỳnh là con 1, đó giờ bị mẹ đánh đòn chứ có đánh ai bao giờ nên có hơi lúng túng khi ra tay. Ngọn roi đánh xuống mạnh và dứt khoát làm Nhã Khanh hét lớn. Nhìn mông em, một lằn đỏ tấy sưng lên. Nhã Khanh kéo cái chăn kế bên che người lại, em khóc tức tửi, tay ôm mông xoa liên hồi.

- Chui ra đây! - giọng nói lãnh đạm ấy khiến em không quen. Bây giờ chị như người khác, chẳng phải người yêu thương luôn dịu dàng với em hằng ngày.

- Đau quá chị ơi.

- Chị nói chui ra chị coi. Lẹ không no đòn.

Nhã Khanh từ từ bỏ chăn ra. Em nằm thẳng thóm lại, chị đánh đau muốn són cả ra. Dấu roi sưng phù lên, Khánh Quỳnh thấy chưa sao nên lại tiếp tục đánh.

- Chị phạt 10 roi nhớ nghe chưa? Còn tái phạm nữa, chị phạt luôn dưới nhà cho hàng xóm thấy.

- Dạaaa... hức... oaaaa...

Chát... chát... chát... chát... chát...

- Chị ơi, chị ơi đau... hức...

Em bật dậy, khóc nức nở. Khánh Quỳnh trong mắt em bây giờ chẳng khác gì con thú dữ sẵn sàng ăn mất em bất cứ lúc nào. Em khóc đến thảm hại, mông đau như cắt ra hàng trăm mảnh. Khánh Quỳnh không nỡ xuống tay nữa, chị cất cây roi vào ngăn tủ rồi tiến đến gần em. Con bé vẫn chưa hết sợ, em tóm lấy cái chăn quấn lên mình, lùi xa chị ra.

  Nét mặt sợ sệch của em làm Khánh Quỳnh đau nhói trong lòng. Chị ôn tồn, nhỏ nhẹ bảo em:

- Khanh, chui ra chị thương, chị không đánh nữa.

  Hic... cái giọng này mới ghê, cứ như dụ bắt cóc trẻ em í. Lần trước em chui ra đã bị đòn đau rồi nên lần này đâu có ngu. Nhã Khanh quyết liệt ôm chặt chăn.

- Khanh!

  Khánh Quỳnh leo lên giường, kéo cái chăn về phía mình nhưng con bé túm kéo ngược lại. Khánh Quỳnh lúc này chưa ăn giáo huấn của mẹ nên vẫn còn rất nóng tính. Chị dùng hết sức kéo mạnh cái chăn làm em té đập người xuống nệm.

- Aaaa... hiccc...

  Nhã Khanh bớt đau mông rồi, em chuyển sang trạng thái căm phẫn. Trong lúc chị còn đang sừng sờ vì làm em đau, cái chăn còn đang rối nùi, Nhã Khanh nhanh chân với tay lấy hai cái quần rồi chạy khỏi phòng...

- Khanh... Khanh... cái con bé này...

  Khánh Quỳnh ném vội cái chăn, chị chạy ra ngoài nhưng không kịp, con bé đã chạy qua phòng bên và chốt cửa lại.

- Khanh, mở cửa cho chị coi. Chị không có phạt nữa. Khanh, nghe chị không?

*Ầm, ầm, ầm*

  Khánh Quỳnh đập mạnh cửa, chị bắt đầu lo lắng. Thấy con bé vậy, Khánh Quỳnh sợ nó làm gì bậy thì tiêu đời. Chị chạy đi lấy chìa khoá mở cửa. Cánh cửa vừa hé một tí đã nghe tiếng khóc đến thảm thiết của em.

- Khanh... chị xin lỗi.

- Chị đi ra đi... oaaa... đi ra ngoài... huhu...

  Em khóc đến lụt lội cả căn phòng. Tiếng thở vội kèm theo nước mắt lăn dài cứ nỉ non, ai oán. Khánh Quỳnh quỳ xuống đất, chị giơ tay định ôm thì bị nó đẩy mạnh ra. Khánh Quỳnh té ra sau nhưng lúc này chị biết mình sai rồi nên không quát nạt gì em. Ngược lại là Nhã Khanh, em thấy Khánh Quỳnh té thì xanh mặt.

- Chị...

  Nhã Khanh chồm người lại đỡ Khánh Quỳnh. Chị cũng nắm lấy tay em, tiện thể kéo luôn ôm vào người.

- Chị xin lỗi, chị không biết em sợ đòn vậy. Chị xin lỗi.

- Do em không nghe lời chị... hic... nhưng mà em đau lắm... huhu... chị đừng đánh đòn em nữa... em sợ lắm chị ơi...

- Để chị xoa thuốc cho.

  Khánh Quỳnh cố tình lơ đi, chị luồn tay định bế nó lên thì bị con bé ngăn lại...

- Chị... chị hứa với em đi... hicc...

- Chị không hứa được.

  Khánh Quỳnh nhìn chằm chằm con bé, thẳng thừng thốt ra một câu làm em thất vọng.

- Chị với Mẫn Vy cũng lớn lên bên nhau, lúc đó em còn nhỏ chắc không biết. Tụi chị từng bị đòn rất nhiều, tụi chị là con gái, là con người thì cũng biết đau chứ sao không. Nhưng đó là do bản thân mình làm sai, mình phải biết nhận lỗi. Hiểu không?

  Khánh Quỳnh vuốt tóc em, một cách gì đó rất ân cần. Nhã Khanh bây giờ như con mèo nhỏ trong tay chị. Hễ Khánh Quỳnh muốn buông là buông, muốn bóp là bóp. Nhã Khanh nuốt ngược nước mắt vào lòng nhưng nó vẫn cứ ứa ra.

- Dạ... hic...

- Chị bế đi bôi thuốc.

  Khánh Quỳnh nhấc con bé lên tay, em nép đầu vào lòng chị. Lần đầu ăn đòn xong, mông trần ra thế này khiến em thấy xấu hổ lắm nhưng dần rồi cũng quen. Khánh Quỳnh nhẹ tay xoa lên vết rồi tím nhạt lại mà đau lòng. Chị thương em như người chung dòng máu, như ruột thịt chứ chẳng còn là người yêu nữa. Vì dù gì ruột thịt mới là thứ khó bỏ được và Khánh Quỳnh giờ đây cũng không thể thiếu bóng dáng em.

——————————
Nhớ like và follow tui nhen!! ❤️
ĐỌC TRUYỆN GỐC Ở WATTPAD - HANURI0123

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com