ZingTruyen.Info

[Chạng vạng - Twilight] Tôi là ai?

Chương 7: Bí ẩn về Pen

XiaoBciute

Tôi ngồi trên giường, Carlisle giúp tôi gắn những sợi dây lên người và kiểm tra lại sức khỏe của tôi.
"Carlisle này, liệu có ai đó ở đây không ạ" Tôi muốn biết Pen sao lại ở đây.
"Ý cháu là sao, ở đây chỉ có ta và cháu thôi, cô bé à, cháu nên nằm xuống và nghỉ ngơi đi" Carlisle nói.
"Không ý cháu không phải vậy, ý là, mà thôi bỏ đi, nói chú cũng không thể biết được" Tôi bất lực, dù rất muốn biết nhưng cũng không thể hỏi được.
"Được rồi cháu không có vấn đề gì cả, nghỉ ngơi nhé, có việc gì cứ gọi ta" Carlisle ôn tồn nói và rời đi.
Tôi nằm trên giường, nhìn chăm chăm lên trần nhà, ai có thể giúp tôi đây.
"Xin chào, có ai đó không, tôi cần hỏi vài chuyện" Tôi nói với không khí.
'Nhóc cần gì sao'
"Vâng Jack giúp cháu với, tìm ai đó đi" Tôi nói với Jack, chú ấy có mái tóc màu nâu và đôi mắt màu nâu nốt, là một linh hồn không thể siêu thoát, chú ấy đã ở trên nhân thế rất lâu vì thế rất buồn chán, khi biết được tôi có thể nhìn thấy và giao tiếp chú ấy đã luôn đi cùng tôi, vừa làm bạn vừa giúp đỡ tôi.
'Được rồi, đợi tí nhá' Jack bay đi.
'Thế nhóc định làm gì với cậu bé đó' Một linh hồn khác lên tiếng, cô ấy là Tyna với mái tóc đỏ cùng đôi mắt màu lục trông rất nổi bật, cũng tương tự như Jack, cô đơn và lạc lõng.
"Cháu muốn giúp đỡ, không thể để em ấy lang thang như vậy mãi" Tôi nói với Tyna.
'Hi ta quay lại rồi đây, và đây là Jimmy và Penny' Jack quay lại cùng 2 người khác, một nam một nữ.
Người phụ nữ trông già dặn bay tới nhìn tôi 'Chào cô bé đáng yêu, nghe nói cháu cần tìm hiểu vài việc đúng không, ta có thể được gì nào cô gái nhỏ?' Penny nói.
"Chào cô, cô biết Pen không ạ, một cậu nhóc tầm 11 tuổi, mái tóc nâu, đôi mắt xanh lấp lánh ạ" Tôi tả thằng bé.
'Ồ, ra là nó, thằng bé đó rất quấy phá, nó liên tục chọc ghẹo các bệnh nhân, ta nghe nói nó được đưa từ Post Angeles về đây, rất tiếc ta chỉ biết như vậy thôi' Penny rất nhiệt rình.
'Đứa bé được đưa vào trong tình trạng khá tệ đấy, mặt nó dập nát không thể nhận dạng được, các ngón tay cũng bị dập nốt, cơ thể đầy rẫy những vết bầm trông thật đau lòng, không biết thằng bé đã trải qua những gì' Jimmy lên tiếng, giọng cậu ta buồn bã.
'Chà Yu vậy cháu định làm gì, mai chúng ta sẽ đến Post Angeles mà nhỉ, đến đó tìm hiểu thôi' Jack nói, tôi vẫn còn bàng hoàng với những gì mình nghe thấy.
Tôi kéo chăn lên phủ đầu mình, im lặng không nói gì, tôi giữ tình trạng như vậy đến sáng, tôi đã thức cả đêm, làm sao tôi có thể chợp mắt được khi nghe được thông tin như vậy cơ chứ. Mọi người thấy tôi im lặng cũng lẳng lặng rời đi.
"Chào buổi sáng Yuki, cháu thế nào rồi, có cảm thấy đau ở đâu không?" Carlisle tiến vào và hỏi thăm tôi.
Tôi nhìn chú ấy và vẫn duy trì trạng thái im lặng, Emma tiến vào và nhìn tôi.
"Này nhóc sao thế, khỏe rồi chứ, về nhà nhé" Emma vui vẻ nói.
Tôi không đáp, chỉ nhìn vào một khoảng không vô định. Leyley tiến vào, theo sau là cả nhà Cullen trừ vợ chú Carlisle ra.
"Yu, cậu khỏe rồi chứ" Leyley ôm tôi và nói.
"Này Yu, ổn chứ?" Edward đứng từ xa hỏi.
"Yu cậu sao thế?" Alice đi lại gần tôi hỏi.
"Nhóc ổn chứ, Carlisle em ấy còn hơi mệt à" Rosalie nhăn mặt quay sang hỏi Carlisle.
Tôi mím môi, quay sang nhìn Emma "Con muốn đến Post Angeles Emma".
"Con vừa mới xuất hiện thôi mà, ngày mai đi nhé" Emma không đồng ý.
"Không, ngay bây giờ, ngay lúc này" Tôi nhấn mạnh.
"Được rồi, ta sẽ đi cùng" Emma thỏa hiệp.
"Không, sẽ có việc khác người cần làm, con cần người giúp nhưng giờ chưa phải lúc" Tôi mập mờ nói, bước xuống giường đối mặt với Emma.
"Được nhưng hãy chắc rằng nhóc vẫn sẽ ổn được chứ?" Emma biết tôi muốn làm gì vì thế cô không hề ngăn cản.
"Được ạ" Tôi đáp.
"Tớ sẽ đi cùng" Mọi người đều đồng thanh, tôi khựng lại, nhùn quanh đánh giá một lượt.
"Không nhưng đây là chuyện của tớ, tớ không muốn ai xen vào" Tôi kiên quyết nói, Leyley khá buồn vì điều đó.
"Tớ xin lỗi, Leyley nhưng cậu không thể đi cùng, nó quá sức đối với cậu, sau khi quay về tớ sẽ đem quà cho cậu được chứ, tôi dang tay ôm cậu ấy.
"Được rồi nhưng sao người cậu lạnh thế" Leyley hỏi, tôi chả biết giải thích sao nên chỉ cười gượng.
"Đợi đã nào, cô nghĩ sao lại để con bé đi một mình thế" Rosalie tức giận chất vấn Emma.
"Đủ rồi Rosa, Emma biết mình đang làm gì, Yuki nhớ cẩn thận nhé" Carlisle kìm hãm sự tức giận của Rosalie và quay sang mỉm cười dặn dò tôi.
Tôi rời đi, để lại mọi người trong căn phòng, đến Post Angeles tôi chả biết đi đâu, theo bản năng tôi dạo bước quanh các ngôi nhà, tôi dừng lại tại một ngôi nhà nhỏ, trông không có gì đặc biệt.
Tôi biết hơi tùy tiện nhưng tôi mở cửa và bước vào trong, tôi bước lên lầu, đứng trước một căn phòng có một cái bảng 'Phòng của Pen', tôi đẩy cửa bước vào, căn phòng như của bao đứa trẻ khác, đầy ấp những món đồ chơi, tôi cầm bừa một chiếc xe đồ chơi lên, nhắm mắt và cảm nhận, những hình ảnh về Pen như một cuốn phim ùa về, từ lúc còn trong bụng mẹ đến lúc mở mắt, biết đi, biết nói, và lúc sự việc đau đớn xảy ra.
Ngày hôm đó thằng bé đã đi dự tiệc ở nhà bạn, đến khi trời chập tối thì bắt chuyến xe buýt cuối cùng đi về nhà. Theo như ký ức của Pen thì trên chuyến xe chỉ còn em và một người lạ. Người này mặc chiếc quần bò màu xanh thẫm, chiếc áo phao to màu đỏ cùng với cái mũ lưỡi trai màu đỏ đã che kín phần mặt hắn ta.
Trạm dừng chân cuối cùng, Pen bước xuống, hắn ta đi theo sau, lúc đầu Pen đi rất bình thản vì cho rằng người đàn ông chỉ đi cùng hướng với mình thôi, nhưng dần dà em có một dự cảm không lành, em vừa đi vừa quay lại sau, người đàn ông đi ngày càng sát em, em bắt đầu hoảng loạn và chạy, hắn ta đuổi theo sau. Dù đã cố hết sức nhưng với sức lực của một đứa trẻ làm sao có thể bằng một người lớn được chứ, hắn ta đuổi kịp em, nắm lấy cổ áo em và kéo vào trong hẻm, hắn đã đánh ngất em.
Pen tỉnh dậy trong một căn phòng, từ ký ức của Pen tôi nhìn rõ mặt hắn ta, hắn ta cao tầm m7 dáng người khá to, mái tóc đen cùng đôi mắt nâu, gương mặt vuông trông khá đặc biệt, nhất là hình xăm tam giác trên cánh tay hắn ta, đây chính là đặc điểm nhận dạng. Hắn ta cầm theo một cây búa và tiến lại gần.
Hắn nắm tay Pen và đặt nó lên bàn, sau đó dùng búa đập vào ngón tay của em, em gào khóc, hắn vẫn tiếp tục đập nát các ngón tay em, em van xin hắn, điều đó chả khiến hắn dừng lại, hắn cười điên dại khi nghe em gào khóc. Hắn coi em như bao cát mà thỏa sức đấm đá, hắn nắm lấy tóc em và đập đầu em liên tục vào tường đến khi tiếng khóc dừng lại, khuôn mặt em nát bấy, máu và thịt em lẫn vào nhau, thậm chí còn dính vào tường. Hồi ức dừng lại cũng là lúc sợi dây sinh mệnh của em đứt.
Cầm chiếc xe đồ chơi trên tay và tôi run rẩy.
"Này, cô là ai?" Một người phụ nữ đứng ngay cửa phòng nhìn tôi.
"Tôi rất tiếc" Tôi rưng rưng nhìn cô ấy.
Cô ấy nhìn tôi rồi bật khóc, có vẻ cô ấy biết tôi nói về điều gì.
"Tôi sẽ giúp cô, kẻ đó phải trả giá cho những gì hắn ta đã gây" Tôi nói.
Tên khốn đó sẽ phải nếm mùi những gì hắn tạo ra.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info