ZingTruyen.Info

[Chạng vạng - Twilight] Tôi là ai?

Chương 6: Bác sĩ

XiaoBciute

Vì quá đau đớn, tôi đã thiếp đi, đến khi tỉnh lại xộc vào mũi tôi là mùi hương đặc trưng của bệnh viện, nó khiến tôi thấy khó chịu, tôi mở mắt nhìn lên trần nhà, mờ quá, mắt tôi bình thường nhìn không được tốt lắm, giờ thì nó còn tệ hơn. Tôi hơi nhích người để ngồi dậy, bỗng cửa phòng bật mở.
"Cháu nên nằm xuống, cô bé nhỏ ạ, tình trạng cháu không được tốt lắm đâu" Một người đàn ông với mái tóc vàng cùng với chiếc áo blouse đã nói lên rằng ông ấy là bác sĩ.
"Nào cháu ổn chứ, cháu nghe thấy rõ không, để ta kiểm tra cho cháu nào cô bé đáng yêu, ta là Carlisle Cullen, cháu tên gì nào?" Bác sĩ banh mắt tôi ra là chiếu đèn vào, ông ấy lại nhìn vào các máy móc để xem tôi có ổn không.
"Cullen? Edward?" Tôi mơ hồ, tôi nghĩ rằng tôi chưa ổn định lắm, nhận thức tôi còn khá mơ hồ.
"Đúng vậy ta là cha của thằng bé, còn cháu là?" Carlisle vẫn đợi câu trả lời từ tôi.
"Yuki ạ, sao cháu lại ở đây? Leyley đâu ạ? Cô Emma nữa ạ?" Tôi hơi lo lắng khi không có ai ở cạnh.
"Emma đã đưa nhóc tới đây, tình trạng nhóc rất tệ đấy, hôn mê sâu, mất ý thức và co giật, Emma đã rất hoảng hốt và cô ấy đang đi làm thủ tục cho cháu, còn Leyley là ai nhỉ?" Carlisle từ tốn trả lời, có vẻ chú ấy không biết Leyley là ai, sao tôi lại ngớ ngẩn như vậy nhỉ.
"Cô gái có mái tóc vàng ạ, cao hơn m6 với đôi mắt màu lục ạ" Tôi diễn tả cậu ấy cho chú ấy dễ hình dung hơn và điều đó có vẻ khá hiệu quả.
"Ồ, cô bé ấy đã đi cùng Emma để đưa cháu vào viện, con bé rất lo cho cháu đấy nhưng vì quá mệt nên con bé đã vào tạm một căn phòng để nghỉ ngơi rồi, cháu có muốn ta gọi cô bé đó tới?" Carlisle nói.
"Không, cháu cảm ơn nhưng cháu đã gây phiền đủ rồi, đừng phiền cậu ấy nữa ạ, à và nếu chú có gặp Emma hãy báo với cô ấy là cháu rất ổn và cháu muốn đi về nhé chú Cullen" Tôi muốn về nhà, nơi này khiến tôi không thoải mái.
"Ồ không, ta rất tiếc nhưng cháu không thể xuất viện được, cháu phải ở đây để được theo dõi tình hình, đến khi cháu thật sự ổn ta sẽ cho cháu xuất viện và cháu cứ gọi ta là Carlisle là được" Carlisle từ chối mong muốn của tôi, chú ấy xoa đầu tôi và giúp tôi vén những cọng tóc loa xoa lên cho cho gọn.
"Cháu không muốn ở đây, cháu biết rõ tình trạng của bản thân, cháu có thể kêu bác sĩ riêng đến nhà được chứ, cháu không muốn ở đây chút nào, làm ơn chú Carlisle" Tôi vẫn cố thuyết phục chú ấy.
"Được rồi, để xem nào nếu hôm nay cháu vẫn ổn và không có bất kỳ cơn co giật nào thì sáng mai cháu sẽ được xuất viện và ta sẽ đến nhà cháu thường xuyên để theo dõi tình hình được chứ" Carlisle thỏa hiệp.
"Vâng vâng vâng, cảm ơn chú, nếu được chú giúp cháu tìm Emma nhé" Tôi vui vẻ nói.
"Được rồi nghỉ ngơi đi, ta sẽ báo lại với Emma" Carlisle rời đi.
Nhà Cullen ai nấy cũng đều tử tế, vậy là còn một thành viên tôi vẫn chưa được gặp, vợ của chú ấy, chắc cô ấy cũng rất tử tế và xinh đẹp.
"Chào nhóc, con thế nào rồi, ta vừa nghe Carlisle nói rằng ngày mai con có thể xuất viện và chú ấy sẽ đến nhà để kiểm tra cho nhóc thường xuyên đấy" Emma mở tung cửa, gương mặt cô chứa đầy sự mệt mỏi nhưng lại ánh lên niềm vui bởi vì tôi vẫn ổn.
"Sau khi xuất viện con muốn được đi ăn kem, Leyley cậu ấy vẫn ngủ hả Emma?" Tôi hỏi.
"Không con bé đang sửa soạn lại rồi sẽ qua thăm nhóc, nó ở phòng kế nhóc đấy, con bé đã khóc cả đêm vì lo cho nhóc, và sẽ không có kem ở đây đây nhé, đồ ngọt sẽ bị cấm vì Carlisle nói với ta nhóc có dấu hiệu của bệnh tiểu đường đấy vì vậy nhóc sẽ vào chế độ ăn lành mạnh hơn cô gái nhỏ ạ" Emma nói.
"Gì cơ vừa nãy chú ấy có nói gì đâu ạ, cô chỉ không muốn con ăn đồ ngọt thôi" Tôi bất mãn.
"Yuu, ơn trời cậu vẫn khỏe" Cánh cửa gần như sắp bị văng ra bởi lực của Leyley, cậu ấy nhảy lên giường và ôm chầm lấy tôi, tôi có thể nhìn thấy được mắt cậu ấy đã sưng lên, ôi thật tội lỗi.
"Leyley yêu dấu tớ đã làm cậu lo lắng rồi, sau khi tớ xuất viện chúng ta đi mua sắm nhé, chúng ta đến chỗ hồi trước Edward nói đi" Tôi sẽ chuộc lỗi bằng cách dẫn cậu ấy đi mua sắm, việc mà cậu ấy thích nhất.
"Yeah tuyệt vời, hình như đó là Post Angeles và nó khá xa đấy nhưng không sao đam mê vượt qua tất cả bé yêu ạ" Leyley nói và trông cậu ấy khá hào hứng dù đang mệt mỏi.
"Rồi rồi đi chơi sau nhé 2 quý cô, giờ thì công chúa bé bỏng cần được nghỉ ngơi" Emma nói.
"Vậy Leyley cậu về nhà nghỉ ngơi đi, tớ sẽ nhắn tin với cậu được chứ, Emma này cô có phải đi làm không ạ?" Tôi muốn Leyley về nhà nghỉ ngơi chứ không phải ở nơi như này, Emma cũng cần đi làm dù cô ấy là pháp y và thị trấn nhỏ này rất ít có những tai nạn vì thế cô ấy đang kiêm luôn việc làm bác sĩ ngoại khoa.
"Hôm nay ta phải tăng ca vì thế tối nay ta không thể ở đây với con được bé yêu, liệu con ổn chứ?" Emma lo lắng hỏi.
"Vâng, có chú Carlisle ở đây mà nhỉ nên chắc con sẽ ổn thôi" Tôi hỏi, không biết hôm nay chú ấy có trực ca không nhỉ.
"Đêm nay cậu ta có trực ca nên ta sẽ nhờ cậu ta vậy, được rồi vậy nhóc nghỉ ngơi nhé ta đưa Leyley về" Emma hôn trán tôi và ra cửa.
"Gặp cậu sau nhé, Yuu" Leyley ôm lấy tôi rồi cũng rời đi.
Thật cô đơn và trống vắng, trời cũng chập tối nhưng tôi không ngủ được.
'Này này, lại đây nào'
Tiếng ai đó gọi tôi.
'Nhanh nào nhanh nào'
Ai vậy nhỉ, tôi ngồi dậy, rút hết những sợi dây trên người ra, tôi bước xuống giường và đi ra khỏi cửa, lúc này đã khuya nên hàng lang vắng không một bóng người, ở phía xa ánh sánh của đèn rọi lên bức tường, tôi thấy phản chiếu một cái bóng, theo phản xạ tôi lại gần, cái bóng ấy vụt đi, tôi vẫn tiếp tục đi theo hướng cái bóng ấy. Tôi đi đến ngã rẽ thì khựng lại, một đứa trẻ đang đứng giữa hành lang và quay lưng về phía tôi.
'Chị muốn chơi cùng không?' Đứa trẻ vẫn không quay lại và nói.
"Chào em, em đang làm gì ở đây, quay lại giường của mình đi cậu bé nhỏ" Tôi không từ chối thẳng thừng mà bảo thằng bé về phòng của mình.
'Chị có muốn đi cùng em' Thằng bé hỏi.
"Được thôi, đi nào, em tên gì, chị tên Yuki" Tôi tiến lại và nắm tay thằng bé.
'Em tên Pen, sao chị lại ở đây, chị bị ốm à' Thằng bé hỏi.
"Ừ chị không được khỏe nhưng giờ chị đã ổn và mai chị sẽ được xuất viện, còn em thì sao Pen, điều gì khiến em ở đây?" Tôi hỏi Pen.
'Em không biết, họ chỉ bảo rằng em không được khỏe nên em được đưa vào đây' Pen đáp.
"Em nhớ phòng mình ở đâu chứ Pen" Tôi hỏi.
'Tất nhiên rồi ạ, sắp đến rồi' Thằng bé nói.
Chúng tôi dừng lại ngay trước cửa một căn phòng, căn phòng này có tới 2 cánh cửa khá to.
'Đến rồi này hehehe' Thằng bé quay lại nhìn tôi rồi nở một nụ cười, miệng thằng bé dài đến mang tai, mắt thì chảy ra 2 dòng máu đỏ thẫm.
Nói chúng tôi đang đứng là nhà xác.
'Phòng của em đây này' Pen nói trên mặt vẫn nở nụ cười.
"Ừ chị biết" Tôi trả lời thản nhiên, ngay từ lúc nhìn thấy thằng bé tôi đã nhận ra.
"Chị rất tiếc Pen" Tôi nói, gương mặt tôi ánh lên sự buồn bã.
'Sao cơ, sao chị biết được, không thể nào, đáng ghét' Thằng bé tức giận, có lẽ nó đã trêu chọc nhiều người rồi nhưng đây chắc là lần đầu không thành công.
Ngay khi tôi định tiếp tục nói chuyện với thằng bé thì đột nhiên có giọng nói phát ra từ phía sau.
"Yuki sao cháu lại ở đây vào giờ này?" Carlisle đứng phía sau tôi và nhăn mặt.
Chú ấy không thể nhìn thấy được Pen, tôi quay sang nhìn chú ấy và nói "Cháu không ngủ được và định đi dạo nhưng cháu đã bị lạc" Câu trả lời hợp lý nhỉ, ai đêm hôm lại đi qua nhà xác được ngoại trừ việc đi lạc.
"Được rồi quay về phòng thôi" Gương mặt chú ấy ôn nhu trở lại và chúng tôi cùng sải bước về phòng, tôi quay lại nhìn phía sau, Pen vẫn đứng đó, tôi muốn biết rằng điều gì đã xảy ra với thằng bé nhưng tôi không thể hỏi chú ấy được, thật khó chịu quá đi.
Sau khi xuất viện tôi phải đi tìm thông tin về Pen thôi, sao cậu nhóc lại không đi đến thiên đàng, điều gì đã giữ chân cậu bé?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info