ZingTruyen.Info

[Chạng vạng - Twilight] Tôi là ai?

Chương 3: Người bạn mới

XiaoBciute

Qủa thật nơi đây khá mát mẻ, nói đúng hơn thì lạnh. Một ngày mới bắt đầu và tôi cùng Emma đang trên đường để đón Leyley. Chúng tôi đang ở ngay trước đồn cảnh sát, Leyley đang trong đó để làm thủ tục nhập cư. 

"Này nhóc, ta vào trong với Haley nhé, nhóc có muốn vào cùng không" Emma nhẹ nhàng hỏi tôi.

"Không con ổn, con nghĩ con sẽ ở ngoài đây, cô cứ vào đó với cậu ấy đi ạ" Tôi đáp lời Emma.

Một lúc sau Leyley từ văn phòng bước ra và ôm chầm lấy tôi.

"Yuu bé bỏng của tớ, mới không gặp cậu có vài ngày mà tớ tưởng như cả năm trời đấy, bông hoa bé nhỏ nhớ cậu chết đi được" Leyley vừa nói vừa lay người tôi.

"Nào tớ cũng nhớ cậu lấp lánh ạ, nghe nói Emma sẽ trở thành người bảo hộ của cậu và chúng ta sẽ sống cùng nhau nhỉ" Tôi hỏi Leyley.

"Đúng vậy, tuyệt thật, bố mẹ tớ rất tin tưởng vào Emma đấy, ngay khi nhận được lời đề nghị của cô ấy họ đã ngay lập tức đồng ý mà không mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ" Leyley nói trong vẻ hào hứng.

"Này 2 quý cô có định vào xe không đây" Emma đứng ngay chiếc xe Aston Martin của cô ấy, tôi là người đề nghị cô ấy mua chiếc xe này, chả phải vì thương hiệu hay tốc độ gì cả, mà là trông nó rất dễ thương, phần đầu xe tròn tròn nhìn không bị thô và không quá chiếc.

Ngay khi vừa vào xe Leyley đột nhiên cất tiếng hỏi Emma "Emma bố mẹ con đã mua cho con một chiếc Nissan BladeGlider đấy và sắp tới chúng ta có thể tự đi học với nhau đấy Yu".

"Wow nghe tuyệt đấy nhưng nhóc đã học lái xe chưa đấy" Emma chuẩn bị bắt đầu tra khảo Leyley rồi.

"Tất nhiên là rồi con đã được cấp bằng đấy, cậu nghĩ sao Yu" Leyley quay phắt qua nhìn tôi.

"Ờ, con xe đó nó rất là, ờ tớ cũng chả biết nói sao nữa Leyley, nói chung nó tuyệt" Tôi chả biết phải nói gì nhưng chiếc xe đó không phải gu tôi.

"Này nó rất ngầu đấy, và dù muốn hay không cậu phải ngồi trong xe với tớ haha" Leyley luyên thuyên về chiếc xe đáng yêu của cậu ấy còn tôi thì chán chả buồn nói.

Ngày hôm sau chúng tôi cùng đăng ký nhập học nhưng lịch học có vẻ hơi khác, biết sao được cậu ấy muốn làm phát thanh viên vì thế cậu ấy đang trên đường đến lớp triết học, còn tôi thì đến lớp sinh học.

"Này Yu, cậu tự đi được chứ, có bản đồ ý, cậu sẽ không lạc chứ" Leyley lo lắng hỏi tôi.

"Yeah, tớ ổn mà, tớ có thể tự đến lớp được nên chúng ta tách nhau ra nhé" Tôi trấn an cậu ấy.

"Được rồi hẹn gặp lại cậu giờ ăn trưa" Leyley nói.

"Ok gặp cậu ở phòng ăn nhé" Tôi tạm biệt và chúng tôi tách ra.

Tôi đã đi loanh quanh được hơn 10p rồi, hên là chúng tôi đã đi rất sớm vì thế chuông vào lớp vẫn chương reo nhưng rắc rối lớn nhất của tôi là tôi vẫn chưa tìm được phòng học. Lúc này đột nhiên tôi bắt gặp một chàng trai trông khá đặc biệt nói đúng hơn là kỳ lạ, anh ta đang đi về phía tôi vì thế tôi đã đứng chắn trước mặt anh ta, tôi mở lời.

"Xin chào, liệu tôi... tôi có thể hỏi... hỏi đường đến phòng sinh học được... được không ạ" Tôi khá ngại với việc bắt chuyện với một ai đó nhưng lần này khá khẩn cấp đấy, tôi không muốn vào lớp trễ trong ngày đầu tiên đâu. Người đàn ông chỉ im lặng và nhìn chằm chằm vào tôi, dường như anh ấy không có ý định trả lời tôi, vì thế tôi lại mở lời.

"Xin lỗi đã... đã làm phiền ạ" Tôi bối rối cuối đầu và tiếp tục đi về phía trước.

"Ờ, đó không phải đường đến lớp đâu" Chàng trai cất lời.

"Vậy nó ở hướng nào ạ" Tôi thắc mắc.

"Đi theo tôi" Chàng trai nói và quay đi.

Tôi đã phải nhanh chóng đuổi theo bởi vì anh ấy khá cao và sải chân của anh ấy rất dài, dường như nhận ra được sự khó khăn trong việc đi lại của tôi anh ấy chợt đi chậm lại. Ngay khi cả 2 bước vào lớp cũng là lúc tiếng chuông reo lên, lúc này giáo sư vẫn chưa vào lớp, chàng trai khi nãy đã ổn định vào chỗ ngồi của anh ấy, lớp học chỉ còn một chõ trống ngay anh ấy, vì thế tôi tiến lại gần và cất lời.

"Chào anh, không biết... liệu rằng tôi có thể... ngồi đây được không ạ" Tôi lịch sự xin phép.

"Tất nhiên rồi cứ tự nhiên" Chàng trai rất lịch thiệp khi đã kéo ghế ra giúp tôi.

Giáo sư tiến vào và thật may mắn khi ông ấy không bắt tôi phải giới thiệu trước cả lớp, tiết học thật chán vì thế tôi chỉ ngồi vẽ nguệch ngoạc trên giấy. Tôi có thể nhận ra rằng chàng trai kế bên đang nhìn chằm chằm vào tôi dù tôi vẫn đang cúi gầm mặt xuống.

Anh ấy khá đẹp trai đấy, mái tóc màu đồng bồng bềnh, đôi mắt màu hổ phách khá cuốn hút, sống mũi cao, nhìn anh ta như một bức tượng điêu khắc mà Emma từng dẫn tôi đi xem, nhất là màu da ấy, tôi đã từng cảm thấy bản thân rất trắng nhưng anh ấy còn trắng hơn, nhìn không phải trắng như người bình thường nữa.

"Chào cậu, tôi tên Edward Cullen rất vui được làm quen" Chàng trai đột nhiên cất lời.

Tôi từ từ ngẩng đầu lên, vẻ mặt hơi ngơ ngác, tôi quay qua nhìn chằm chằm vào anh ta, anh ta chỉ im lặng mỉm cười nhìn tôi, lúc này đây tôi nhận ra mình cần đáp lại.

"Xin chào, tớ tên Yuki, rất vui được làm quen với cậu" Tôi đáp.

"Cậu mới chuyển đến đây à, tớ chưa thấy cậu bao giờ" Edward thắc mắc.

"Đúng vậy, có lẽ là được một tuần" Tôi trả lời.

"Ồ" Edward chỉ hơi ngạc nhiên rồi cả 2 cùng rơi vào im lặng.

Thật ngại làm sao, nếu Leyley có ở đây cậu ấy sẽ biết cách dẫn dắt câu chuyện. À vậy thì nghĩ đến Leyley và nói chuyện thôi.

"Vậy cậu có biết ở thị trấn này nơi nào thú vị không?" Tôi muốn cùng Leyley đi đâu đó chơi vì thế sao lại không hỏi người lâu năm nhỉ.

"Nếu cậu muốn đi chơi thì Fork là một ý kiến tồi đấy nhưng nếu cậu muốn cậu có thể đến Port Angeles chơi dù nó hơi xa" Edward rất nhiệt tình trả lời tôi.

"Thế nơi này có biển hay sông hay hồ không" Tôi liên tục hỏi, tôi khá thích đi bơi ngoại trừ việc những thứ dưới nước không thích tôi lắm, nhưng đại dương khá tuyệt đấy, nhất là những chú cá voi và các nàng nhân ngư.

"Có bãi biển La Push đấy nhưng nơi đó không an toàn đâu" Ngay khi anh ấy nhắc đến địa điểm này tôi cảm thấy tâm trạng anh ấy trùng xuống, có vẻ như anh ấy đã gặp vấn đề gì ở nơi này hay với những người nơi đây ư.

Tôi nhìn vào đồng hồ, sắp hết giờ rồi nhưng tôi chả biết đường đi. Tôi chợt quay qua nhìn Edward và nói.

"Edward này, ờ tớ có thể gọi cậu như vậy được chứ?" Tôi hỏi.

"Tất nhiên là được rồi, vậy tớ có thể gọi cậu là Yuki đúng chứ?" Edward hỏi.

"Cậu có thể gọi tớ Yu hoặc Yuki tùy cậu, vậy cậu có thể dẫn đường cho tớ đến phòng ăn trưa được không?" Tôi nài nỉ cậu ấy.

"Sao lại không chứ" Edward nói.

Ngay sau đó chúng tôi đã sải bước cùng nhau đến phòng ăn.

Xem ra tôi đã kết được một người bạn mới rồi và có vẻ cậu ấy cũng hơi kỳ lạ giống tôi, liệu rằng cậu ấy có thể giải mã được sự tồn tại của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info