ZingTruyen.Info

[ChaeLisa] Người Trong Hồi Ức

15.Hồi ức Lavender

Deach310

-Chào! Tôi là bác sĩ pháp y. Không biết từng bộ phận rời rạc của nạn nhân đã được vớt lên hết chưa? – Jennie mặt nghiêm trọng hỏi một người cảnh sát đứng tại đó làm anh ta đáp ngay tức khắc "Đã hoàn thành thưa bác sĩ. Tất cả đã đầy đủ chỉ trừ...phần bụng của nạn nhân là vẫn chưa tìm thấy được. Ban đầu chúng tôi cho rằng là giết người chặt xác nhưng dù đã tìm hết mọi ngóc ngách ở hồ bơi này vẫn không thể nào tìm ra được bụng của nạn nhân"

-Ok! Tôi hiểu rồi – Jennie vừa nói xong thì cũng rời đi đến chỗ từng mảnh thi thể của nạn nhân được ghép hờ lại với nhau. Cô hít vào một hơi và cũng bắt đầu công việc của mình. Boram cũng lên tiếng hỏi tiếp "Có biết thân phận của nạn nhân không?". Anh cảnh sát liền giở sổ tay của mình ra, đọc ngay "Nạn nhân tên là Park Mijin, là nhân viên văn phòng của công ty Y, thành phố Seoul. Năm nay 29 tuổi, độc thân, đang sống cùng với anh trai. Đêm qua anh trai nạn nhân thấy nạn nhân đã trễ nhưng vẫn chưa về nhà nên có ra ngoài tìm kiếm nhưng không có kết quả. Vì thế, mới sáng sớm đã đến sở cảnh sát trình báo, trùng hợp với điện thoại báo án của 2 người công nhân vệ sinh kia. Anh ta nghi ngờ em gái mình đã bị sát hại nên xin cùng chúng tôi đến đây. Và chính anh ta đã xác minh cái xác này là em của mình"

-Ồ! – Chaeyoung bỗng nói ngắn ngọn sau đó đi lại chỗ anh của nạn nhân vẫn còn gục mặt xuống khóc thảm thương, mà nhẹ nhàng trò chuyện "Anh Park! Tôi là cảnh sát đến điều tra về cái chết của em gái anh. Tôi biết anh đang rất đau buồn nhưng mong anh hãy giữ tỉnh táo trở lại để trả lời một số câu hỏi của tôi. Có như vậy thì tôi mới bắt được thủ phạm giết em của anh sớm. Anh cũng mong điều đó mà phải không?". Nghe được Chaeyoung nói vậy thì anh Park cũng hơi ngước lên nhìn cô. Nhưng cô lại không biết rằng ở phía đối diện cũng có một người đang nhìn chằm chằm vào mình. Cô ấy bình tĩnh lấy điện thoại và gọi đi

-A L6! Lâu lắm rồi mới thấy em liên lạc với thầy đó nha. Sao đây, muốn nhờ thầy giúp chuyện gì hả?

-Thưa thầy, năm đó thầy là người nhận vụ án hỏa hoạn ở nhà của trung tướng Park phải không thầy?

-Ừ, phải rồi. Dù đã qua 10 năm nhưng ta vẫn không thể nào quên được cái ngày hôm ấy. Gia đình của trung tướng Park đã chết cháy toàn bộ đến mức biến dạng thi thể không thể nhận ra được bất kỳ ai. Dù thủ phạm đã bị bắt nhưng lúc đó nỗi đau của toàn ngành cảnh sát không thể nào nguôi ngoai được. Em cũng biết ngài ấy là một người vĩ đại đến như thế nào mà. Chỉ vì phá một cái ổ ma túy mà đã bị đàn em của ông trùm trả thù tàn độc đến như vậy. Đúng là sống chết có số. Ủa mà sao hôm nay em lại hỏi thầy về chuyện này

-Hôm đó, cảnh sát chỉ phát hiện được 4 cái xác cháy đen. Nhưng sao có thể khẳng định là người nhà của trung tướng vậy thầy? –L6 hỏi vào điện thoại nhưng ánh mắt vẫn luôn hướng về Chaeyoung còn đang trò chuyện với anh trai của nạn nhân. Âm thanh trong điện thoại của cậu hơi im lặng nhưng rồi cũng nói tiếp "Vì theo những gì hàng xóm cung cấp thì nhà của ngài ấy có 4 người sinh sống. Là vợ chồng của ngài ấy, đứa con khoảng 17-19 tuổi và một người giúp việc. Khi cảnh sát phá cửa xông vào thì thấy 4 cái xác đã cháy đen tự bao giờ. Đem về cho phòng pháp y thì bác sĩ tại đó căn cứ theo chiều cao, cân nặng, dáng người của từng cái cái xác và khẳng định là toàn bộ người nhà đã tử vong tất cả"

-Vậy xác của đứa con ngài gái trung tướng có dáng người thế nào vậy thầy? – cậu hỏi tiếp nhưng lần này đã nắm thật chặt một bàn tay mình lại, ánh nhìn về hướng cô có phần đau đớn hơn. Trong điện thoại lập tức thở dài một tiếng "L6! Không phải lúc đó con cũng có mặt ở hiện trường sao? Khoảnh khắc từng cái xác đã được che khăn trắng khiêng ra ngoài thì con xông vào ôm lấy một cái xác mà khóc nức nở nữa mà. Ta vẫn còn nhớ như in những lời con đã nói đấy "Chị Roseanne...Chị đừng bỏ em lại mà. Chị Roseanne! Chị mau tỉnh lại đi. Em...em...có làm bánh kem đem qua cho chị đây này. Em...em...xin lỗi vì hôm qua không qua sớm chúc mừng sinh nhật với chị. Chị Roseanneee!!!". Vậy mà giờ con hỏi ta con của ngài trung tướng có dáng người thế nào hả? Không phải chính con đã tự cho mình câu trả lời rồi sao?

-Thầy, con không hỏi chị Roseanne có dáng người thế nào. Mà con hỏi là cái xác được bác sĩ pháp y nhận định là chị Roseanne có hình dáng ra sao? – L6 bỗng gằng giọng. Vì thầy của cậu đã vô tình khơi lại vết thương trong lòng cậu, làm lực siết bàn tay của cậu ngày một chặt hơn. Thầy của cậu nghe được vậy thì cũng miễn cưỡng trả lời "Chiều cao trung bình ước tính khoảng 1m63-1m67, dáng người cao, thon và gầy. Là nữ giới, xương đã phát triển đầy đủ nên dự đoán độ tuổi là trên 18 tuổi. Đặc biệt...trên tay của cái xác đó có chiếc nhẫn giống với nhẫn trên tay của vợ chồng ngài trung tướng. Và...chính con đã xác nhận với cảnh sát đó là nhẫn gia đình của ngài ấy"

-Cảm ơn thầy. Có gì con sẽ liên hệ với thầy tiếp – Và cậu đã lặng lẽ buông điện thoại xuống, nhưng ánh mắt đau đớn vẫn luôn nhìn về hướng cô, mà nói "Phải rồi! Làm sao chị Roseanne có thể còn sống được kia chứ. Chị ấy không có chị em sinh đôi nên việc Park Chaeyoung là Park Roseanne lại càng không thể. Lisa – mày đúng là điên nặng thật rồi. Bình tĩnh lại đi. Chỉ là trùng hợp nói giống nhau có mấy câu thôi mà mày đã cho cô ta chính là người mày đã thề sẽ yêu mãi mãi sao? Chị Roseanne ở trên trời thấy được chắc sẽ giận lắm đó. Vì thế, Park Chaeyoung tuyệt đối không thể bước vào thế giới của Park Lalisa!"

L6 tự nói ra đầy quyết tâm câu cuối và cũng đi sang phía của BP đang tụ tập. Lúc này,Jennie lên tiếng trước "Dự đoán thời gian tử vong của nạn nhân là từ 19h-21h tối qua. Nguyên nhân cái chết...vẫn giống như 2 vụ án trước. Tôi không tiện nói ra ở đây để tránh gây đau lòng cho người nhà nạn nhân". Jennie vừa dứt lời thì Jisoo cũng hơi ngờ ngợ mà hỏi anh của nạn nhân "Anh Park! Bộ em của anh để tóc ngắn sao?". Anh Park liền lắc đầu ngay "Không phải! Em tôi có mái tóc dài đẹp lắm. Chắc chắn đã bị ai đó cắt thành ra như vậy". Boram nghe được câu trả lời thì cũng bình tĩnh nói "Là Chucky"

-Đó là ai vậy, chị Rambo? – Eunjung đại diện cho BP hỏi lại Boram vì khi Boram vừa dứt lời thì BP đều nhìn cô với ánh mắt bất ngờ. Boram cũng thấy điều đó nên đành nói tiếp câu nói dang dở của mình "Chucky là một con búp bê bị ám bởi hồn ma của một tên giết người hàng loạt khét tiếng Charles Lee Ray, còn được gọi là "Kẻ bóp cổ vùng Lakeshore", và có biệt danh là "Chucky". Nó luôn cố gắng tìm cách nhập lại vào cơ thể con người, khi chủ nhân của nó là một đứa trẻ. Khi nó không thành công, nó sẽ giết đứa trẻ và bất kì ai cản đường nó".

-Vì tóc nạn nhân bị cắt nham nhở, không những thế còn nhuộm màu cam không phù hợp với một nhân viên văn phòng. Trên mặt thì có vài ba vết sẹo lớn nên chị mới liên tưởng đến búp bê ma ám Chucky, đúng không chị Rambo? – Chaeyoung nói tiếp ý của Boram làm cô hơi bất ngờ, nên trò chuyện với Chaeyoung "Wow! Chị có nghe Jendeukie nói lại là em biết về những bản nhạc giao hưởng em ấy nghe. Và bây giờ em còn biết đến những điều này nữa cơ à. Ban đầu chị cứ tưởng em là loại mọt sách chỉ biết đâm đầu vô sách vở không ngờ kiến thức xã hội của em cũng rộng nhỉ H5?"

-Chuyện này đâu có gì to tát đâu chị. Vì em phải giỏi thì bạn trai em mới chịu nhận em làm bạn gái của anh ấy – Chaeyoung cười cười trả lời, nhưng...Bịch~~~ Âm thanh của chiếc điện thoại vừa rơi xuống đất vang lên làm BP tập trung quay đầu nhìn về phía...L6. Cậu chưng cái bộ mặt bàng hoàng ra nhìn cô làm BP thấy hơi lạ. Jisoo đành lên tiếng hỏi cậu để kéo cậu về với thực tại "L6! Em sao vậy? Bộ em biết thêm gì về nhân vật Chucky này hả?"

-Không...không có. Tại...em...sáng chưa ăn sáng nên thấy hơi chóng mặt chút thôi – L6 ngập ngừng trả lời qua loa Jisoo liền thở ra một tiếng, "Thật tình! Thường thì em chăm sóc sức khỏe của mình tốt lắm mà. Thôi, rút quân thôi. Về sở rồi bàn tiếp về các vụ án kinh khủng này". BP đồng ý ngay, trong đó Chaeyoung vô tư nói "Vâng ạ!". Nhưng khi cô chuẩn bị ra xe cùng với BP để ra về thì bỗng bị L6 nắm chặt cổ tay lại lôi cô xồng xộc ra ngoài, làm BP hoảng sợ mà nói lớn. "L6! Em đang làm cái gì vậy?", "Sao cứ bắt nạt H5 mãi thế?", "L6 mau về sở thôi", Bla...bla...bla. Cậu bỏ ngoài tai những lời này, chỉ quay lại lạnh lùng nói "Mấy chị về trước đi ạ! Em vừa mới nghĩ ra một manh mối mới cần H5 đi đến với em một nơi"

Không kịp nghe BP nói gì nữa thì L6 đã lôi Chaeyoung ra xe của mình và quăng cô vào xe. Chaeyoung ngồi bên cạnh hơi xoay xoay cổ tay, tức giận nói "Này! Có chuyện gì thì bình tĩnh mà nói. Làm gì mà ghê quá vậy? Mà này, cô tính chở tôi đi đâu thế?". L6 im lặng không trả lời bất kỳ câu nào của Chaeyoung làm cô vốn đã bực cậu nay còn bực hơn nữa "Ok! Không muốn nói thì thôi. Căn cứ vào thái độ của cô thì manh mối cái quái gì. Muốn nhờ tôi làm giúp chuyện gì nhưng sợ các thành viên của BP biết chứ gì. Nên nhớ, tôi không làm chuyện phạm pháp đâu"

-Cô câm miệng lại được không? – L6 bỗng dữ tợn quay sang cảnh cáo Chaeyoung làm cô thấy hơi sợ nên đành im bặt ngay. Trong lúc đó, thì cậu cũng lái xe đến một cánh đồng hoa Lavender, xa xa có một cây cổ thụ khá lớn đứng sừng sững giữa cánh đồng. Nhìn thấy cảnh này thì lửa giận trong lòng Chaeyoung cũng dịu xuống bớt phần nào. "Xuống đi!" – Câu nói của L6 làm cắt ngang hành động ngắm cảnh từ kính xe của Chaeyoung. Cô thở ra một cái và tiếp tục bị cậu lôi đi đến đứng dưới cây cổ thụ ấy thì cũng chịu dừng lại 

-Cô tên gì? – L6 hỏi làm Chaeyoung thấy hơi lạ, nhưng rồi cũng cắn răng trả lời "Park Chaeyoung, tiến sĩ tâm lý học tội phạm tốt nghiệp loại xuất sắc trường Đại học Harvard". Cậu hơi dừng lại, suy nghĩ gì đấy và cũng hỏi tiếp "Cha, mẹ cô đâu?". Chaeyoung  nghe được câu hỏi này liền đứng dựa vào gốc cây, ánh mắt xa xăm mà nói "Không biết! Tôi được nhận nuôi. Bố mẹ nuôi của tôi chỉ nói là tìm thấy tôi ở ngoài đường, sau đó là đem tôi sang Mỹ, nuôi nấng và cho tôi ăn học. Lúc tôi về Hàn Quốc có đi tìm lại cha, mẹ ruột thì được nghe nói là họ đã qua đời hết. Vậy thôi!"

L6 liền đăm chiêu lại, nhưng sau một lúc cũng hỏi tiếp "Người...cô hay gọi là "Anh Lisa", có quan hệ gì với cô?". Chaeyoung bỗng nở nụ cười, đứng thẳng người dậy, để mặt mình đặt song song với mặt L6, mà hỏi ngược lại cậu "Này! Sao hôm nay cô có hứng thú với chuyện của tôi quá vậy? Đừng nói là thích tôi rồi nên muốn hiểu thêm về tôi đó nha". Ngay lập tức, Chaeyoung đã bị L6 đẩy ra, cậu liền hùng hồn bỏ đi, nhưng lập tức đứng chùn chân lại vì cô đã đứng đằng sau lưng cậu, trả lời rành rọt

-Là mối tình đầu của tôi. Là động lực duy nhất giúp tôi vượt qua những mệt mỏi khi tôi học tập bên Mỹ. Tuy tôi chưa từng gặp mặt anh ấy nhưng tôi cảm nhận được anh ấy chính là người tốt nhất trên thế giới này. Vì thế, bằng mọi giá tôi phải tìm bằng được anh ấy.

L6 đứng đằng trước Chaeyoung khuôn mặt đã trắng bệch ra khi nghe được những lời này. Cậu hít vào một hơi, cố giữ bình tĩnh hỏi tiếp "Cô...có thấy mùi hương và tiếng gió ở đây quen không?". Chaeyoung khẽ cau mày, định hỏi lại cậu "Cô hỏi câu hỏi kiểu gì vậy?" nhưng đã thấy cậu quay lại đứng đối diện với mình với khuôn mặt thực sự nghiêm túc nên đành làm theo lời cậu. Chaeyoung nhắm mắt lại, để cơ thể mình buông thả tự nhiên nhằm cảm nhận hết những gì đang có ở đây. Nhưng dần dần, cô bỗng ngã khuỵ xuống cánh đồng, gương mặt kinh hãi cả ra, làm miệng nói không thành câu với cậu

-Cô...cô...sao lại biết nơi này?

L6 khi thấy Chaeyoung như vậy thì cũng bước thật chậm về phía của cô, lạnh lùng đứng trước mặt cô, mà lên tiếng "Nói! Cô có liên quan gì đến chị Roseanne". Chaeyoung không trả lời Lisa, cố giữ chút bình tĩnh còn lại, đứng dậy đối diện với cậu, chua xót lên tiếng "Cô...có thể gọi lại cái tên lúc nãy một lần nữa không?"

-Roseanne!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info